Bảy ngày sau, hôn lễ của Hàn Mẫn Tranh và Jane Rocher thuận lợi tiến hành trên một thảm cỏ ngoài trời.
Hôn lễ vô cùng long trọng và lộng lẫy, Jane mặc một chiếc áo cưới trắng muốt, khoác cánh tay của Hàn Mẫn Tranh, trên gương mặt xinh đẹp mang một nụ cười kiêu ngạo, đứng trong đám đông tiếp nhận lời chúc phúc và sự hâm mộ của tất cả các khách mời.
Vô số khách mời, quần áo xa hoa rình rang, tiếng ly tách cụng nhau, tiếng chúc phúc, tiếng chúc mừng, liên tiếp nối đuôi không ngừng.
Thế nhưng Hàn Mẫn Tranh làm chú rể lại luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, đối mặt với những lời chúc mừng cũng chỉ cố giữ vẻ lạnh lùng, chỉ là chu toàn lễ độ, nhưng không hề có chút gì gọi là kích động và vui mừng khi cưới vợ yêu.
Cận Tử Kỳ bưng một ly đồ uống, mặt mỉm cười mà nhìn mọi thứ đang diễn ra.
“Đây không phải là vợ của anh trai cùng cha khác mẹ của chủ tịch Hàn, tiểu thư nhà họ Cận đó sao? Sao cô ta lại tới đây?”
“Nếu như đổi lại là tôi, bây giờ chỉ hận không thể trốn ở trong nhà đóng cửa không đi ra ngoài.”
Bên cạnh có người xì xào bàn tán, Cận Tử Kỳ quét mắt liếc nhìn họ, rồi đi đến khu vực bánh ngọt.
“Chị dâu.” Bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói khiêm tốn và mềm mại.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại, phía sau lưng, Jane đang cười tươi như hoa, kéo lấy Hàn Mẫn Tranh, từng bước đi về phía của cô.
“Chúc mừng.” Cận Tử Kỳ nâng ly rượu lên, cười nhạt nói.
Jane có chút kinh ngạc với thái độ của Cận Tử Kỳ, nhưng vẫn cười tủm tỉm gật đầu: “Hôm nay chị dâu có thể tới tôi rất vui. Ủa? Tại sao chị không mang đồ trang sức tôi đã đưa qua? Thật ra chị không cần phải lo lắng khách át giọng chủ …”
“Không, ” Cận Tử Kỳ khẽ cười: “Chỉ là tôi ngại chúng thật quá thô tục, không thể mang lên bàn tiệc được.”
Nói xong, không đếm xỉa tới nụ cười cứng đơ của Jane, Cận Tử Kỳ lướt qua Hàn Mẫn Tranh đi ra ngoài.
“Tôi từng nói với cô đừng đến trêu chọc cô ta, cô cứ không tin, hiện tại tự chuốc lấy nhục.”
Ánh mắt lạnh lùng vô tình của Hàn Mẫn Tranh dừng trên gương mặt xanh trắng lẫn lộn của Jane.
Jane cười lạnh: “Em thích, cô ta cho rằng cô ta như vậy là có thể che dấu sự cô đơn buồn chán dưới đáy lòng của cô ta sao? Đều nói quả phụ không chịu nổi nhất là tịch mịch, em thật hiếu kỳ xem đến chết cô ta có nuôi tiểu bạch kiểm hay không?”
“Cô cho rằng người nào cũng sẽ như cô sao?”
“Anh!” Jane đen mặt, “Hàn Mẫn Tranh, anh đừng quên, ai mới là vợ của anh đó!”
Hàn Mẫn Tranh nhấp một ngụm sâm banh, nâng ly với những người khách ở xa xa đang chào hỏi mình.
“Tôi đương nhiên biết rõ, nếu không cô cho rằng là ai sẽ đứng ở chỗ này với cô chứ?”
Ngay vào lúc này, ở phía trước cửa lớn của tiệc cưới đột nhiên vọng tới những tiếng kêu ầm ầm, có rất nhiều khách mời không ngừng vây qua đó, Hàn Mẫn Tranh và Jane cũng liếc mắt nhìn nhau. Thu lại biểu cảm trên mặt, hai người vốn dĩ đang tranh chấp lập tức trở nên giống như có cùng chung mối thù. Bọn họ đi đến phía trước cửa, lập tức nhìn thấy hai chiếc xe ô tô màu đen trông rất lịch sự sang trọng đang chậm rãi chạy về phía bên này.
Dẫn đầu là một chiếc xe Mercesdes-Benz màu đen, theo sát ở phía sau là chiếc xe Bentley phiên bản dài, lúc quẹo vào, tất cả mọi người đều có thể thấy logo trên đầu của chiếc xe Bentley kia. Nó giống như một đôi cánh chim ưng oai hùng đang chao lượn giữa bầu trời dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt, sáng đến nỗi khiến cho mắt của người khác cảm thấy khó chịu.
Chúng khách mời bị sự xuất hiện lộng lẫy như thế làm giật mình, cảm giác đầu tiên chính là người đến không phú thì cũng quý. Hàn Mẫn Tranh nhìn hai chiếc xe này, nhất là chiếc Bentley đằng sau, không hiểu vì sao, sinh ra dự cảm không làm. Anh ta quay đầu, trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Cận Tử Kỳ, lại phát hiện cô đang đứng ở trong một góc khuất lặng lẽ uống rượu.
“Chẳng lẽ là ba mẹ em?” Jane vui mừng nhìn chằm chằm hai chiếc xe kia: “Em vốn cho rằng họ sẽ không trở về.”
“Ba mẹ cô?” Hàn Mẫn Tranh nghi ngờ mà hỏi ngược lại.
Jane gật đầu, mặt mày khó nén vẻ kiêu ngạo: “Em đã nói cho họ biết hôm nay em kết hôn.”
Trong lòng Hàn Mẫn Tranh vốn căng thẳng mới chậm rãi dịu xuống, vào lúc này, anh ta không hy vọng xuất hiện bất kỳ sự nhiễu loạn nào.
Không lâu sau hai chiếc xe tạm thời dựng trước cửa lớn của tiệc cưới. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trên chiếc xe Mercesdes-Benz có hai người da trắng mặc âu phục màu đen mang kính râm, thân hình cao lớn vạm vỡ, một người trong đó bước nhanh đến chiếc xe Bentley rồi đứng thẳng, cung kính khom người mở cửa xe. Như vậy càng khiến cho những người khác cảm thấy tò mò, không khỏi nín thở, mở to hai mắt nhìn về phía cửa xe.
Một đôi giày da kiểu nam sáng bóng vững vàng đặt xuống đất, phía trên là quần tây đậm màu phẳng phiu. Sau đó là một thân hình cao lớn rắn chắc từ trên xe bước xuống, động tác thong thả nhưng tao nhã.
Hắn xuống xe, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, sắc vàng của ánh mặt trời nghiêng chiếu xuống bờ vai hắn, bên miệng hắn như có như không mỉm cười, chỉ là ngay sau đó, đã có tiếng vỡ của ly thủy tinh vang lên.
Jane loạng choạng lui lại vài bước, ngước nhìn Tống Kỳ Diễn đứng ở bên xe, không dám tin: “Tại sao lại là anh ta, tại sao là anh ta?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm thẳng vào Tống Kỳ Diễn, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Phía bên nước Đức rõ ràng nói đã kiểm chứng người chết đúng là Tống Kỳ Viễn rồi, tại sao lại…
Hàn Mẫn Tranh nheo mắt ngước nhìn Tống Kỳ Diễn đi tới.
Chẳng lẽ —
Phía bên nước Đức xảy ra vấn đề? !
Sau khi trải qua một hồi hoàn toàn yên tĩnh thì toàn hội trường là một trận ồn ào náo động.
“Chuyện gì đã xảy ra, không phải anh ta đã chết rồi sao?”
“Không phải ngay cả tro cốt cũng đã trả về rồi, giờ sao còn sống sờ sờ mà đứng ở chỗ này?”
“Trời ạ, tại sao loạn như vậy!”
Tống Kỳ Diễn đứng trước mặt Hàn Mẫn Tranh cách ba bước thì đứng lại, hai tay đút túi quần, cười tủm tỉm ngước nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Hàn Mẫn Tranh: “Nghe nói cậu kết hôn, cô dâu không phải Thanh Kiều, tôi hiếu kỳ, nên tới xem thử một chút.”
Nghe được hai chữ Thanh Kiều, thân hình Hàn Mẫn Tranh khẽ rùng mình, bàn tay nắm ly rượu cũng siết thật chặt.
Vẻ mặt của Jane đã sớm trở nên lo lắng, sợ hãi, không còn một chút đắc ý và vui sướng khi bản thân là cô dâu nữa.
Tống Kỳ Diễn lại nghiêng người qua, nhìn về phía một góc hẻo lánh nào đó của tiệc cưới, nụ cười trên mặt càng sâu, lấy hai tay đang đút trong túi quần ra, chậm rãi dang rộng, đôi mắt đen sâu chuyên chú ngước nhìn một bóng hình xinh đẹp.
Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn xuất hiện giống như vị thần trên trời giáng xuống, cũng từ sự kinh ngạc lúc ban đầu đến thời khắc này thì ấm lòng, cô nhếch khóe môi lên, đặt ly rượu xuống, khẽ kéo váy áo lên chạy về phía hắn.
Jane ngước nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ hai tay đan vào nhau chặt chẽ, hận đến mức siết chặt ống tay áo của Hàn Mẫn Tranh.
Hàn Mẫn Tranh sau khi hết khiếp sợ, cũng là cười lạnh mỉa mai, không hề luống cuống luống cuống.
Hết thảy đều đã thành kết cục đã định, Tống Kỳ Diễn, mày cho rằng tao còn cho mày thêm cơ hội quay về sao?
Mày trở về thì thế nào? Tống thị sớm đã đã trở thành vật trong bàn tay của tao rồi …
Chính ngay lúc này, thư ký của Hàn Mẫn Tranh cầm điện thoại mặt mày đầy lo lắng chạy tới.
Hàn Mẫn Tranh chỉ chú ý đến thần sắc của Tống Kỳ Diễn, đâu nào sẽ nhìn thư ký, liền lấy di động qua nhận máy.
Sau một lúc lâu, thần sắc của anh ta biến đổi nhanh.
Hàn Mẫn Tranh không dám tin điều mình nghe được, gương mặt tuấn tú trắng trẻo, ngay lập tức một chút huyết sắc cuối cùng thoáng hiện cũng rút đi không còn.
“Anh nói cái gì?”
Anh ta gằn mỗi chữ mỗi câu, “Toàn bộ hai mươi tỷ Đô-la Tống thị đầu tư thị trường bị thâm hụt?”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Mẫn Tranh, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh: “Dự án này vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị, tôi cầm lấy đi đầu tư lúc nào chứ? Không lẽ các người không nhận ra chữ kí và con dấu của tôi hay sao?”
Không biết bên đầu kia điện thoại nói gì đó, sắc mặt Hàn Mẫn Tranh càng lúc càng tối, đến khi anh ta cúp ngang điện thoại.
Ngay sau đó anh ta gọi một cú điện thoại, nhưng đối phương vẫn luôn trong trạng thái khóa máy.
Hàn Mẫn Tranh tức giận ném điện thoại xuống thảm cỏ, hành động này lập tức dẫn đến sự chú ý của không ít khách mời.
“Mẫn Tranh, xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Jane cũng sinh ra lo lắng.
Hàn Mẫn Tranh kéo dãn chiếc nơ ra, nghiến răng nghiến lợi nói với người thư kí đang chờ bên cạnh: “Đi bắt tên khốn kiếp Tống Chi Bác kia về đây cho tôi, nếu ông ta dám chạy thì hãy đánh gãy chân ông ta ngay!”
Thư kí kinh ngạc mà nhìn Hàn Mẫn Tranh, dường như không ngờ anh ta lại có thể đối xử độc ác với chú họ của mình như vậy.
Có lẽ là ánh mắt thư ký chọc giận Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh xách cổ áo của anh ta lên: “Còn không mau đi !”
Tiếng Hàn Mẫn Tranh hét lên thậm chí lấn át âm nhạc cả toàn trường.
Trong một khoảnh khắc, vạn vật đều tĩnh lặng.
Thế nhưng, lần này Hàn Mẫn Tranh thật sự không thể nào bình tĩnh được rồi.
Tên khốn khiếp Tống Chi Bác kia, không ngờ lại dám ỷ vào thân phận chú họ của anh ta, làm xằng làm bậy trong bộ đầu tư tài chính, nhân lúc mấy ngày nay anh ta bận lo cho hôn lễ, âm thầm lẻn vào phòng làm việc của anh ta, trộm con dấu và làm giả chữ ký của anh ta.
Hai mươi tỷ Đô-la, cứ như vậy chỉ trong một đêm toàn bộ không còn!
Ngoài ra vấn đề là còn thua lỗ hơn mười triệu ở việc khác…
Anh ta phải đi đâu, dùng phương pháp gì để bù vào cái cái lổ thủng này đây chứ?
Nếu như để mấy lão già trong hội đồng quản trị biết được thì không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì…
Anh ta không dễ gì mới bò lên vị trí ngày hôm nay …
Trái tim Hàn Mẫn Tranh như bị búa sắt đánh trúng thật mạnh, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Ý cười trên mặt của Tống Kỳ Diễn không hề giảm, tựa như đã sớm đoán được cục diện như ngày hôm nay.
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lời nói lại là nói với Jane: “Lập tức liên hệ với bên Anh quốc, xin người nhà của cô giúp đỡ…”
Chỉ là, Hàn Mẫn Tranh chưa nói hết câu, đã có người cầm di động tìm đến Jane.
Chính là một cuộc gọi video call.
Jane ấn nút trả lời, ngay sau đó, sắc mặt cô ta hoàn toàn đổi.
Cô ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, dường như thấy được lũ lụt thú dữ, tay không kiềm chế được mà run rẩy.
Hàn Mẫn Tranh ở kế bên thấy vẻ mặt cô ta khác thường, cũng nhìn qua, khi nhìn rõ nội dung trên màn hình ấy cũng nhướng đầu mày.
Trong điện thoại di động, ngay sau đó đã truyền đến tiếng đứa bé kêu khóc oa oa thật to.
“Mẹ ơi, cứu con với, Jennifer sợ quá, mẹ ơi…”
Jane che môi của mình, cả người cũng bắt đầu khẽ phát run, tâm trạng sau khi thoáng bình tĩnh bất chấp hình tượng mà hô to với di động: “Lương Nhất Thần, anh muốn làm gì, ra tay với một đứa bé, anh tính làm gì đó!”
Trong clip Lương Nhất Thần đứng ở trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng lớn, anh ta mang theo một cô bé lai, Lương Nhất Thần đặt cô bé ở bên rìa sân thượng, toà nhà cao chót vót, dường như chỉ cần bước qua một bước, lập tức tan xương nát thịt.
“Mẹ ơi… sợ quá… Mẹ ơi…”
Bởi vì sợ, cả người Jennifer đều đang phát run.
Ở trong video, gió thổi từng trận khiến cho quần áo của họ phát ra những tiếng kêu xào xạc.
Hàn Mẫn Tranh nhìn về phía của Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt của hắn ta từ nãy đến giờ đều rất lạnh nhạt, ôm lấy Cận Tử Kỳ, dường như đứng ngoài cuộc không quan tâm.
Hàn Mẫn Tranh ấn mạnh xuống bờ vai của Jane, dùng một giọng nói rất nhỏ nói ở bên tai cô ta: “Bình tĩnh một chút, đây là một cái bẫy.”
“Cái bẫy?”
“Jane nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh.
Nhưng sắc mặt của cô ta vẫn trắng đến mức dọa người, toàn thân run rẩy, hô hấp bắt đầu có phần bất ổn.
Jane cúi thấp đầu, không ngừng hít thở sâu.
Qua một hồi lâu mới nhìn vào màn hình điện thoại di động, nhưng đã không còn sự lạnh lùng bình tĩnh điềm nhiên như lúc ban đầu nữa.
“Lương Nhất Thần, anh nói đi, bắt cóc Jennifer anh muốn đổi cái gì?”
“Đúng đấy, tôi muốn cùng cô đổi người, về phần là người nào, trong lòng cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”
“Anh tìm lộn người rồi, Ngu Thanh Kiều không có ở trong tay của tôi.” Jane lạnh lùng nói.
“Vậy sao?” Lương Nhất Thần nhếch nhếch khóe miệng cười xấu xa, “Jane, con gái của cô rất sợ đó! Cô nói xem nếu như tôi không để ý thả lỏng cái tay chẳng hạn …”
“Đừng mà!” Jane vội vàng lên tiếng, đã mất đi bình tĩnh, “Anh chớ làm bậy!”
Lương Nhất Thần thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén: “Nửa tiếng sau, đưa người về Tống Trạch, nếu không tôi lập tức ném con gái của cô từ nơi này xuống, đến lúc đó cô vừa làm xong hôn sự thì sẽ làm đến tang lễ, loay hoay bận rộn lắm đó!”