Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 186 - Đại Kết Cục (Hạ) (9)

trước
tiếp

Trong kho hàng bỏ hoang, Tống Chi Bác bị đánh đến mức toàn thân bê bết máu, ngã nằm thoi thóp dưới mặt đất.

“Năm mươi vạn? Ông đang bố thí cho ăn mày sao? Hắc lão đại vo tròn tấm chi phiếu ném ra xa, mặt mày tỏ vẻ khinh bỉ: “Dù một con số lẻ cũng không được thiếu!”

“Xin các anh cho tôi thêm một chút thời gian… khụ…khụ… Năm mươi vạn này xem như là tiền lãi…có được không?”

Nếu đổi lại là trước kia mà nói giao năm mươi vạn này, Hắc lão đại sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua để Tống Chi Bác được yên ổn thêm vài ngày, thế nhưng, lần này không thể như vậy, bọn họ đã nhận tiền từ người khác thì phải làm cho được việc rồi!

Hắc lão đại nắm lấy số tóc không còn được nhiều lắm trên đầu Tống Chi Bác: “Lão già thối, ông còn định gạt bọn tôi nữa sao, chết nhanh đi !”

Nói xong hắn ta nắm lấy gương mặt của Tống Chi Bác hung hăng ấn xuống đất, hét lớn: “Cưa chân lão cho tao!”

Trong kho hàng lập tức vang lên tiếng cưa điện phát ra âm thanh rè rè, hơn nữa cách ông ta càng lúc càng gần hơn.

Tống Chi Bác liều mạng mà giãy dụa thân thể, phát ra tiếng kêu trời trách đất, giữa đũng quần cũng đã ướt nhẹp một mảng.

Thế nhưng, mặc cho ông ta có ra sức giãy giụa thì cũng không làm được gì, bốn tên côn đồ đang ghì chặt tay chân của ông ta xuống đất, trong đôi mắt đang trừng thật lớn của ông ta là hình ảnh nụ cười dữ tợn của một tên côn đồ đang đưa máy cưa điện lại gần ông ta.

“Đừng, đừng mà!”

Tống Chi Bác muốn rụt chân lại, thế nhưng chiếc cưa điện đang được đưa xuống phía chân trái của ông ta, thậm chí ông ta còn cảm nhận được cảm giác làn da nhói đau dưới sự ma sát của những bánh răng.

“Đừng mà a a a!”

Tên côn đồ ấy hét lớn một tiếng, gắng dùng sức để cưa đứt chân Tống Chi Bác.

Ở thời khắc chỉ mành treo chuông, đột nhiên một chiếc xe ô tô màu đen từ bên ngoài xông tới!

Tên du côn đang cầm máy cưa điện hơi sửng sốt ngẩn người ra, cũng quên mất rằng mình phải ra tay cưa đi một bên chân của Tống Chi Bác.

Mặt Tống Chi Bác trắng bệch phờ phạc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ông ta thở hổn hển, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tên du côn khẽ buông lỏng ông ta ra, ông ta lập tức trượt ngã ra ngồi bệt trên đất, sau đó ông ta khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Bên kia, Hắc lão đại sau khi nhìn Tống Chi Bác đầy khinh bỉ mới chuyển hướng tới chiếc xe ô tô màu đen, lớn tiếng nói: “Ai cho mày xông vào đây? Chẳng lẽ không biết chỗ này của chúng tao đang làm việc sao?”

Thật ra Hắc lão đại đã sớm biết chính là ai, nhưng chuyện này diễn trò phải diễn cho đủ, mới có thể khiến người xem tin phục.

Tuy rằng ở nơi này cũng chỉ có mình Tống Chi Bác làm khán giả.

Tống Chi Bác nghe được lời của Hắc lão đại, sau khi lau nước mắt nước mũi mới kêu lên với chiếc xe ô tô, “Cứu mạng với, cứu mạng với!”

“Mày câm miệng cho tao!”

Một tên du côn giơ chân đá vào người Tống Chi Bác, Tống Chi Bác đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Chiếc xe màu đen đậu ở chỗ đó được một lúc lâu mà mãi vẫn chẳng thấy có chút động tĩnh gì.

Nhìn cái máy cưa điện đang ở kế bên mình, Tống Chi Bác cảm thấy chân trái của mình tê rần, nước mắt ông ta lập tức chảy ra.

Lúc này cửa kính xe đột nhiên mở ra một khe hở nhỏ, từ bên trong truyền đến một giọng nữ lạnh lùng–

“Tôi đến đây để giúp Tống Chi Bác trả nợ!”

Lần này, đến cả Hắc lão đại cũng kinh ngạc, không phải đã nói người thương lượng là đàn ông sao?

Hắn ta bèn đi tới gần, muốn nhìn cho rõ người phụ nữ trong xe dung mạo thế nào mà lại dám cả gan một mình đến đây!

Tống Chi Bác vui đến mức khóc lên, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Ông ta cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai, bất quá bây giờ chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần ai có thể cứu giúp ông ta, người đó chính là cha mẹ tái sinh của ông ta, bảo ông ta quỳ xuống gọi mẹ cũng được!

“Cô trả nợ giùm lão ta sao? Ha ha.” Hắc lãi đại cười nhạo: “Cô có biết lão ta nợ tôi bao nhiêu tiền không?”

“Đừng nên mạo xưng là anh hùng nữa, ha ha!”

Những người khác đều lần lượt cười ầm lên càng khiến sắc mặt Tống Chi Bác mỗi lúc lo lắng méo mó hơn.

“Cũng chỉ là hơn hai ngàn vạn mà thôi.”

Cửa xe bên ghế lái mở ra, một cô gái cao gầy xinh đẹp quý phái bước ra, cô tiện tay đóng cửa xe lại.

“Nhưng trước khi trả khoản nợ đó, không biết tôi có thể nói vài câu với Tống Chi Bác một chút không, trước tiên tôi cần phải xác nhận, ông ta có đáng giá cho tôi bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy để tới cứu ông ta hay không?”

Tống Chi Bác sợ cô trở về, cao giọng hét ầm lên: “Chỉ cần cô giúp tôi trả tiền, cô muốn tôi làm gì đều được!”

“Ơ, dựa vào ông như vậy, còn có thể làm gì chứ?” Hắc lão đại phun nước miếng vào Tống Chi Bác, “Thật đúng là tốt số, chân sắp bị cưa rồi, còn có phụ nữ đồng ý ra mặt bảo vệ.”

Tống Chi Bác thầm cảm tạ tổ tiên mình đã phù hộ, cũng vô cùng biết ơn mà nhìn về phía người phụ nữ kia.

Hắc lão đại quan sát Cận Tử Kỳ một lúc, nhìn thấy phía sau cũng không còn chiếc xe nào khác tiến đến, thầm nghĩ đây có lẽ là cách làm việc của họ, hắn ta vung tay lên ra hiệu cho đám anh em: “Vậy bọn tôi đi ra ngoài trước, sau mười phút sẽ trở lại, đến lúc đó xin tiểu thư đây cho tôi một câu trả lời!”

Cận Tử Kỳ gật đầu: “Nhất định, tôi nói được thì làm được.”

Hắc lão đại lúc này mới hài lòng mang theo một đám anh em rút lui ra khỏi kho hàng.

Thấy bọn chúng đều đi ra ngoài cả rồi, Tống Chi Bác lập tức bò đến bên cạnh Cận Tử Kỳ: “Xin hãy cứu tôi, xin hãy giúp tôi!”

“Tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải giúp tôi làm một việc.”

Bởi vì khoảng cách quá gần nên Tống Chi Bác càng lúc càng thấy giọng nói này quá đỗi quen thuộc, ngước mặt lên, ông ta lập tức nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Cận Tử Kỳ.

“Là cô sao?” Tống Chi Bác sợ tới mức vội vàng lui lại.

“Thế nào, bộ nhìn thấy quỷ sao?” Cận Tử Kỳ hờ hững quan sát vẻ mặt khủng hoảng của Tống Chi Bác.

“Tại sao cô lại ở chỗ này?”

Tống Chi Bác cũng không nhận thấy Cận Tử Kỳ sẽ tốt bụng trả nợ cho mình như vậy.

“Ngày đó tôi có nghe phu nhân của ông nhắc tới, bây giờ ông là Phó giám đốc của Bộ đầu tư tài chính rồi?”

Cận Tử Kỳ nhìn như lơ đãng nói: “Hàn Mẫn Tranh có vẻ như vẫn còn rất tín nhiệm ông.”

Nghe đến đó, Tống Chi Bác đại khái đã biết Cận Tử Kỳ muốn ông ta làm gì.

Ông ta lắc đầu: “Không được, tôi không thể làm ra bất kỳ chuyện gì gây tổn hại cho Tống thị được, tôi sẽ bị khai trừ!”

“Thì ra ông muốn sau khi gãy chân vẫn còn có thể chống gậy đi đến Tống thị để làm việc sao? Bất quá tôi rất hiếu kỳ, nếu như ông lại bị cưa luôn một cánh tay, ông sẽ gõ bàn phím như thế nào đây?”

Vẻ mặt Tống Chi Bác đầy kinh hãi, sắc mặt tái xanh, tưởng tượng đến cảnh mình không tay không chân thì hoảng sợ vô cùng.

“Thật ra tôi cũng không bắt ông làm gì đâu, chỉ là tôi nghe nói Hàn Mẫn Tranh có ý định lấy ra hai mươi tỷ Đô-la của Tống thị để đầu tư, đây cũng là hạng mục đầu tiên sau khi ngồi trên vị trí chủ tịch mà anh ta tự mình đốc xúc tiến hành làm. Ông nói xem, chỉ cần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những cổ đông kia của Tống thị có muốn lột da anh ta ra hay không?” Giọng nói của cô gái rõ ràng trầm ấm lại khiến Tống Chi Bác sởn da gà.

“Chuyện này …” Tống Chi Bác có phần do dự: “Nếu như Hàn Mẫn Tranh biết là tôi thì toi rồi, anh ta sẽ giết tôi mất.”

“Đến lúc đó anh ta cũng sẽ không quyền không thế nữa, còn có khả năng gì để giết ông chứ? Nếu như sự việc hoàn thành, tôi có thể cho ông năm trăm vạn, đến lúc đó cầm số tiền kia ông có thể cưới vợ mới hoặc xuất ngoại đều tùy ông.”

Tống Chi Bác len lén liếc nhìn Cận Tử Kỳ, đột nhiên cảm thấy cả sự kiện lộ ra sự kỳ quái. Ông ta bị Quách Vân Vân giựt giây xuống sòng bạc ngầm để bài bạc, mơ hồ mà thiếu món nợ khổng lồ, thời điểm ông ta sắp bị cắt chân lại có người đại phát từ bi mà nhảy ra nói muốn trả nợ thay cho ông ta, nhưng điều kiện là bảo ông ta bán đứng ông chủ của mình … Tất cả chuyện này, dường như là một cái bẫy đã sớm được bày binh bố trận, chỉ chờ ông ta từng bước sa chân vào trong!

“Là cô có đúng không? Tất cả chuyện này đều là do cô tính kế tôi? !” Tống Chi Bác nghiêm nghị chất vấn.

“Là tôi thì thế nào?” Cận Tử Kỳ ngược lại thản nhiên, không có phủ nhận: “Chẳng lẽ là tôi bắt ông bao dưỡng tình nhân sao? Là tôi bắt ông ruồng bỏ cám bã, là tôi kề dao ở trên cổ ông ép cờ bạc sao?”

Trong giọng nói của Cận Tử Kỳ mang theo ý cười lạnh, “Nếu như ông không có lòng tham, thì làm sao lại nhảy xuống cái bẫy này?”

Đầu óc Tống Chi Bác trống rỗng, ông ta gục đầu xuống.

“Bây giờ ông có hai sự lựa chọn, hoặc là hôm nay ông để lại tay chân mình ở đây; hoặc là ông đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp ông trả hết tất cả những nợ nần. Sau khi mọi chuyện thành công tốt đẹp tôi sẽ đưa thêm cho ông một số tiền. Thế nhưng, tôi cũng không có kiên nhẫn lắm. Tôi cho ông thời hạn hai ngày, ông phải làm sao để số tiền đầu tư hai mươi tỷ đô la đó nằm trong quyền kiểm soát của tôi. Nếu quá thời hạn cho phép, hậu quả ông sẽ tự phải gánh chịu.”

Tống Chi Bác im lặng một hồi mới lên tiếng: “Nhưng tôi muốn biết lí do vì sao cô lại làm như vậy, cô là cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị, nếu làm như vậy thì xét cho cùng người bị tổn thất cũng là cô.”

Cận Tử Kỳ cười lạnh, nói: “Hàn Mẫn Tranh hại chết chồng tôi, khiến chúng tôi rơi vào cảnh mẹ goá con côi, đã vậy anh ta lại còn cướp đi Tống thị từ trong tay tôi, ông nghĩ tôi có nuốt được cơn giận này không? Dù cho tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, tôi nhất định cũng sẽ khiến Hàn Mẫn Tranh phải trả một cái giá thật đắt, xem như là một lời an ủi cho chồng tôi trên trời có linh thiêng!”

Tống Chi Bác nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết liệt tuyệt tình của Cận Tử Kỳ, bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút cảm thông cho tâm trạng vặn vẹo của một người phụ nữ mất chồng như cô.

“Vậy nếu tôi giúp cô làm việc, đến lúc đó cô không giữ lời thì tôi biết phải làm sao?”

Cận Tử Kỳ nhíu mày: “Ông cảm thấy ông có thể mặc cả với tôi sao? Nếu tôi đã đồng ý với ông thì nhất định sẽ làm được. Ông chỉ cần làm tốt những chuyện trong phận sự của mình, đến lúc đó số tiền mà ông đáng được nhận nhất định sẽ không thiếu một đồng.”

Sắc mặt của Tống Chi Bác trắng nhợt, một lát sau, ông ta cắn răng nói ra một chữ “Được!”

—–

Cận Tử Kỳ lái xe ra khỏi nhà kho, có một chiếc xe dừng ở phía trước, cô cũng đạp thắng xe mình lại.

Tống Kỳ Diễn bước từ trên chiếc xe kia xuống, ngồi vào ghế lái phụ.

Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh kia lại nhìn cô chằm chằm đầy chuyên chú.

Khoảng thời gian này phải đấu tranh gay gắt với Hàn Mẫn Tranh, tham gia diễn Vô Gian Đạo nên đã khiến cho thần kinh của cả hai đều bị kéo căng đến cực hạn.

Cận Tử Kỳ thấy gương mặt của Tống Kỳ Diễn gầy hẳn đi, muốn hỏi thăm vài lời nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

“Hôm hôn lễ đó anh có nắm chắc không?”

Tống Kỳ Diễn nhíu chặt hàng lông mày nhìn cô, hắn không trả lời nhưng lại đưa tay nâng mặt cô lên, dùng sức hôn xuống.

Mãi cho đến lúc Cận Tử Kỳ đấm ngực của hắn, hắn mới chịu buông tay rồi nhìn cô mỉm cười: “Đã nắm chắc năm phần.”

“Chỉ cần gia tộc Rocher không nhúng tay vào thì có thể tránh được sai sót.”

Cận Tử Kỳ trầm ngâm nhìn ra ngoài của sổ, Jane với tư cách là vợ của Hàn Mẫn Tranh, sao lại có thể không ra tay giúp đỡ?

“Vậy tại sao anh còn mạo hiểm như vậy?”

“Nếu nhữ bỏ lỡ cơ hội lần này. Anh không biết đến khi nào mới có thể lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút trầm lặng.

Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Hãy tin anh.”

“Ừm.” Cận Tử Kỳ gật đầu, tựa ở trong lòng của hắn, qua một lúc mới hỏi: “Thanh Kiều vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn có chút nghiêm túc: “Theo tin tức của Nhất Thần, trước mắt Thanh Kiều có lẽ sẽ không có nguy hiểm nhưng khi qua hôn lễ thì không biết sẽ như thế nào, Nhất Thần vẫn luôn phái người giám sát Johnny, người có thể giúp đỡ Jane cũng chỉ có hắn.”

Hai người tựa vào nhau thật lâu, mãi cho đến khi Nhất Thần hối thúc: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về thôi.”

Tống Kỳ Diễn không thể không buông Cận Tử Kỳ ra, xoa xoa gò má của cô: “Đợi anh về nhà.”

Nói xong liền mở cửa xe đi xuống, sau đó kéo vành nón thấp xuống, nhanh chóng đi lên xe của Nhất Thần.

Cận Tử Kỳ dựa vào tay lái, mắt nhìn họ rời đi, khẽ nói: “Em chờ anh về nhà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.