Editor + beta: sellsell2610
Thời Ôn bị mẹ Thời cứng rắn lôi từ trên giường dậy, kì công trang điểm một phen, nói là muốn đi quảng trường dạo phố.
Thời Ôn vừa tới quảng trường chưa bao lâu, đã nhận được tin nhắn.
[Tôi đang đợi ở dưới nhà của cậu.]
Tay Thời Ôn run lên, thiếu chút là làm rớt điện thoại, khiến cho cả Thời Noãn cùng mẹ Thời đều nhìn qua.
Cô cất điện thoại đi, thất thần lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, chỉ là vừa rồi nhìn thấy một tin tức đáng sợ…”
Mẹ Thời xoa đầu cô: “Tin tức gì mà lại doạ người như vậy?”
Thời Ôn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Mẹ, con muốn đi toilet…”
Mẹ Thời: “Ừ, con mau đi đi.”
Lúc cô chuẩn bị rời đi, lại bị mẹ Thời giữ lại: “Con đang mặc váy, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh không có tiện.”
Thời Ôn le lưỡi: “Không sao đâu ạ!”
Mẹ Thời cảm thấy kì quái, quay sang hỏi Thời Noãn đang đứng cạnh: “Con có biết Tiểu Ôn dạo này có chuyện gì không?”
Thời Noãn nhún nhún vai.
Ai mà biết gần đây xảy ra chuyện gì, chỉ là cô cảm thấy Thời Ôn đúng thật rất kì quái, lại thường xuyên thất thần.
Thời Ôn đi vào toilet, trả lời tin nhắn.[ cậu đang ở dưới nhà tôi?]
Bên kia rất nhanh trả lời lại.
[ừm]
Thời Ôn liếm môi.
[Tôi cùng chị gái với mẹ đang ở quảng trường. Không thể về ngay được. Cậu mau về nhà đi. Có chuyện gì để mai nói cũng được.]
Cô đợi một lúc cũng không thấy cậu trả lời. Trong lòng cảm thấy, cậu nhất định sẽ đợi cô trở về, mặc kệ sớm hay muộn.
Thời Ôn lại bồi mẹ Thời đi dạo một hồi, lại hay thất thần mà nhìn điện thoại.
Không có tin nhắn.
“Sao vậy con?” Mẹ Thời đang chọn quần áo cho cô, thấy cô liên tục cau mày, không ngừng nhìn điện thoại: “Có việc gì gấp à?”
Thời Ôn “a” một tiếng, vốn dĩ muốn nói không phải, nhưng mở miệng ra lại thành “vâng”
“Con cảm thấy bà dì sắp đến…Con về nhà trước được không ạ?”
Mẹ Thời suy tư, cũng không nhớ nổi kì sinh lý của Thời Ôn cùng Thời Noãn, lại thấy cô đang mặc váy trắng: “Được rồi, mặc váy trắng rất dễ lộ. Con đợi Tiểu Noãn ra rồi chúng ta cùng về.”
Thời Ôn: “Không sao đâu ạ. Mẹ cùng chị cứ tiếp tục đi dạo đi.”
Thời Ôn đi đến nơi mẹ Thời không nhìn thấy liền bắt đầu chạy. Chạy đến ra ngoài khu thương mại, mặt trời mùa hạ không chút nào bủn xỉn chiếu trên người, ánh sáng chói mắt cùng nhiệt độ nóng kinh người, Thời Ôn nhanh chóng toát mồ hôi.
Rốt cuộc cũng về đến nhà, từ xa nhìn lại cũng không thấy bóng dáng Trần Trì, cô phóng chậm bước chân.
Đi rồi?
Thời Ôn che lại bụng bên trái do vừa rồi cô chạy nhanh nên bị sóc, lại lấy ra giấy ăn bắt đầu lau mồ hôi. Đang muốn mở khoá đi vào, ma xui quỷ khiến, cô lại vòng ra phía sau chung cư.
Tiểu khu rất chú ý đến hoạt động xanh hoá môi trường, tuy không phải những cây hiếm lạ, nhưng trước mắt, cả màu sắc lẫn khóm cây đều được trồng rất thuận mắt.
Ở tường rào cuối cùng có một cây bạch quả, Trần Trì ngồi xổm dưới gốc cây.
Cậu mặc đơn giản một áo phông trắng cùng quần màu đen, ngồi xổm cúi đầu, chôn đầu trong đầu gối, sợi tóc đen như mực dán vào áo phông.
Giữa một bức tranh màu nước loang lổ, cậu là bức phác hoạ độc đáo nhất, đơn giản mà sạch sẽ.
Thời Ôn đi trên con đường đá vụn, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu.
Sau đó, cô nhìn thấy trên người cậu bị thương, có chỗ vẫn còn đang chảy máu. Cô nhì đến kinh hãi, hô hấp đều phát run.
“Trần Trì.”
Cô ngồi xổm bên người cậu.
Trần Trì ngẩng đầu, trên mặt cậu cũng có vết thương, khoé miệng là một mảng máu bầm.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc đen của cậu càng thêm nhu hoà, làn da lãnh bạch làm cho gương mặt càng thêm sạch sẽ, thanh tuyển. Đáy mắt như chứa mặt trời, là một đôi mắt đào hoa đẹp như lưu li.
Bộ dáng này cùng với thiếu niên ác ma trong giấc mơ của cô khác nhau một trời một vực.