Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 98 - Chương 98

trước
tiếp

“Vậy tôi cũng về đây!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn quanh phòng vẽ, “Dù sao tôi vì anh Tô mới đến đây, bây giờ anh Tô về rồi, tôi cũng không có lý do gì để ở lại.”

An Điềm lắc đầu cũng không nói gì, chỉ vai kề vai đi xuống lầu cùng Lâm Hiểu Hiểu

“Ôi…” An Điềm thở dài, “Bây giờ tôi và Tô tổng ngay cả là bạn bè cũng không thể rồi, tôi phải làm sao đây! Sau khi hoàn thành Bầu Trời Đầy Sao tôi còn phải giao cho Chu Mộng Chỉ nữa! Chuyện này vốn do Tô tổng xúc tiến, nên anh ấy đi thì sẽ hay hơn, nhưng mà bây giờ xem ra chỉ có mỗi mình mình đi thôi.”

Lâm Hiểu Hiểu nghe những lời của An Điềm, cô cũng bất giác cúi đầu xuống, cô cũng biết khó khăn của An Điềm: Sáng hôm qua anh Tô vừa tỏ tình với cô, hôm nay cô lại tác hợp anh Tô và mình. Anh Tô không giận An Điềm mới lạ! Hơn nữa, anh Tô là cấp trên của cô ấy, đi đâu cũng sẽ gặp nhau, bộ dạng bây giờ không hay chút nào.

Hơn nữa, chuyện mời anh Tô đến đây, cũng do cô ép An Điềm làm! Bây giờ cô khiến cho mối quan hệ của An Điềm và anh ấy không ra làm sao cả, thực sự không nên như vậy chút nào!

Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu đề xuất với An Điềm: “Hay là như vậy đi, An Điềm, đợi đến cái hôm mà cô hoàn thành xong Bầu Trời Đầy Sao, tôi đưa cô đi! Chị ba đối xử với tôi rất tốt, tôi dẫn cô theo chắc sẽ tốt hơn đó..”

An Điềm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói như vậy, lúc đầu có hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu.

Tuy Tô Thanh Dương không thể đi chung với mình, nhưng Lâm Hiểu Hiểu đi chung cũng đỡ hơn là đi một mình, cô không thể nào quên được chuyện lần trước lúc đo kích thước cho Chu Mộng Chỉ, bị Lý An Ni làm khó dễ.

Sau khi An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu thảo luận xong công việc, thì họ rời khỏi căn hộ ven sông với tâm trạng riêng.

**

Sau chủ nhật lại là những ngày tất bật, là một trợ lý thì An Điềm luôn phải hối hả theo chân Lâm Hiểu Hiểu, bận đến kiệt sức, cuối cùng cũng theo Lâm Hiểu Hiểu hoàn thành nhiệm vụ quay hình ở giai đoạn hiện tại rồi.

Vì vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay hình, Lâm Hiểu Hiểu cho An Điềm nghỉ phép, cô muốn để cho An Điềm nghỉ ngơi và hoàn thành Bầu Trời Đầy Sao.

Sắp đến kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ rồi, An Điềm tận dụng ngày nghỉ, hết ngày dài lại đêm thâu gấp rút hoàn thành.

Cuối cùng, trải qua khoảng thời gian quên ăn quên ngủ, An Điềm cũng đã hoàn thành Bầu Trời Đầy Sao.

Trong quá trình làm Bầu Trời Đầy Sao, An Điềm luôn thực hiện với một tấm lòng chân thành, dù người mặc là Chu Mộng Chỉ mà cô ghét, nhưng cô phải xứng với tác phẩm của mình.

Sau khi cẩn thận sửa lại Bầu Trời Đầy Sao, An Điềm liền liên lạc với Cao Lỗi, nói với anh ấy rằng bộ váy của Chu Mộng Chỉ đã hoàn thành, khi nào cô có thể gửi qua.

Sau khi Cao Lỗi nhận được lời hỏi thăm của An Điềm liền gọi điện hỏi ý của Cố Thiên Tuấn.

Lúc này, Chu Mộng Chỉ vẫn còn nằm viện vì vụ việc nếm được mùi nước ép trái cây từ miệng của Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn vì muốn giữ khoảng cách với An Điềm, càng muốn xua tan đi cảm giác kỳ lạ của mình với An Điềm, nên anh không trực tiếp gọi cho An Điềm.

Chỉ dặn Cao Lỗi hoãn lại thời gian An Điềm đưa áo đến, bảo đợi tuần sau Chu Mộng Chỉ xuất viện thì có thể đưa váy qua cho Chu Mộng Chỉ xem.

Mọi việc đi đến đây, An Điềm coi như an tâm: Nhiệm vụ quay hình của Lâm Hiểu Hiểu phải nửa tháng sau nữa, Bầu Trời Đầy Sao của mình cũng đã hoàn thành, cô cũng không còn gánh nặng gì.

Điều duy nhất khiến An Điềm không yên lòng chính là từ sau khi Tô Thanh Dương nổi giận với An Điềm, thì anh ta không còn xuất hiện trước mặt An Điềm nữa.

Dù đó là việc công nhất định phải gặp mặt thì Tô Thanh Dương cũng chỉ chào hỏi cho qua, sau đó thì bắt đầu nói vào chuyện chính.

An Điềm cũng không muốn mọi chuyện trở nên thế này, nhưng cô cũng không có cách nào tốt hơn để hai người giữ khoảng cách là bạn tốt. Nên đành để thuận theo tự nhiên.

Một tuần sau, An Điềm đang ngẫu hứng ngồi phác họa trong phòng vẽ thì điện thoại văn phòng đột nhiên reo lên.

An Điềm nhấc điện thoại lên, giọng Lâm Hiểu Hiểu lo lắng: “An Điềm, mau, đến quầy lễ tân của tòa nhà công ty, mang trà Đại Hồng Bào và bộ trà Ca Diêu đời Minh mà tài xế nhà tôi đưa đến qua đây mau!”

An Điềm nghe giọng nói đầy lo lắng của Lâm Hiểu Hiểu, đột nhiên sững sỡ, không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nghe có vẻ rất gấp, cô cũng không dám hỏi nhiều, cúp máy xong cô phóng ngay xuống lầu.

Chạy đến quầy lễ tân, người có dáng vẻ tài xế đã đứng ở đó.

An Điềm thở hổn hển chạy đến hỏi: “Cho hỏi anh là tài xế nhà Lâm Hiểu Hiểu phải không?”

“Đúng vậy, cô là An Điềm phải không? Đây là đồ của tiểu thư nhà tôi!” Tài xế vừa nói vừa cẩn thận đưa món đồ trong tay cho An Điềm.

An Điềm nhìn thấy một vật hình chữ nhật trong cái bọc tơ lụa, còn một vật hình vuông nho nhỏ. An Điềm vừa nhìn đã biết thứ được bọc bên trong là trà Đại Hồng Bào, còn có bộ trà Ca Diêu đời Tống.

An Điềm cẩn thận đón lấy món đồ trong tay của tài xế, cô cười với tài xế: “Vất vả cho anh rồi!”

“Không có gì!” Tài xế nhìn chằm chằm vào đồ trên tay của An Điềm, dặn dò thêm lần nữa, “Cố An Điềm cẩn thận một chút nhé.”

“Tôi biết rồi!” An Điềm gật đầu ôm những món đồ trên tay, lo lắng rời đi.

An Điềm vừa đi vừa lo sợ, cô biết những món đồ trên tay mình rất quý giá.

Bộ trà Ca Diêu đời Tống không nói gì. Còn trà Đại Hồng Bào thì khó mà ước tính được, những lá trà Đại Hồng Bào được phân phối trên thị trường đa số đều được trồng nhân tạo.

Nhưng lá trà Đại Hồng Bào chính tông không lưu hành trên thị trường, trên thế giới chỉ có vài cây mẹ Đại Hồng Bào còn tồn tại, đều sinh trưởng ở vách núi cheo leo ở núi Võ Di, mùa thu hoạch mỗi năm đều được nhóm nghiên cứu khoa học thuộc nhóm chuyên gia đích thân đi hái, một năm chỉ có 8 lạng, nhiều người có tiền cũng khó mà mua được.

Dự là Lâm Hiểu Hiểu cũng đã tốn rất nhiều công sức mới có được một ít lá trà này!

An Điềm càng nghĩ càng cảm thấy những món đồ trong tay quá đỗi nặng nề, lo lắng ôm bộ trà và lá trà vào thang máy.

Mỗi lần thang máy có người vào là An Điềm lại lo lắng lùi lại, cô sợ làm rớt những món đồ trên tay, sau đó cô sẽ phải dấn thân vào con đường trả nợ.

Nhưng cũng may, An Điềm an toàn đến trước phòng làm việc của Lâm Hiểu Hiểu rồi, cô nhẹ nhàng rút tay ra gõ cửa.

An Điềm chỉ gõ một cái, cửa lập tức được mở ra, lộ ra bộ mặt vừa phấn khích vừa căng thẳng của Lâm Hiểu Hiểu.

“Hiểu Hiểu, đồ mang đến rồi này.” An Điềm nói xong mới nhớ hỏi Lâm Hiểu Hiểu, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao luống cuống thế!”

“Mẹ của anh Tô đến thăm tôi rồi!” Lâm Hiểu Hiểu quay sang nhìn vào phòng làm việc của mình, vừa ngại ngùng vừa phấn khích nói với An Điềm, “Mang đồ vào đây.”

Mẹ của Tô tổng đến rồi?!

An Điềm ngờ vực ôm bộ trà và lá trà vào phòng làm việc của Lâm Hiểu Hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.