Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 455 - Chương 455

trước
tiếp

60455.Cố Thiên Kỳ ngay lập tức siết chặt cái điện thoại trong tay. Anh nhìn ra cửa rồi hạ giọng nói với Thẩm Sở Hà: “Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu?”

“Ban đầu vì chuyện tro cốt, anh ta đã đi tìm Leonard. Nhưng Leonard nghĩ rằng cậu đến gặp anh ta thì tốt hơn, nên đã đưa anh ta đến chỗ mình rồi!” Nói đến đây, giọng của Thẩm Sở Hà đầy mong đợi. “Thiên Kỳ à, cậu có đến đây không?”

Cố Thiên Kỳ suy nghĩ rồi gật đầu: “Mình sẽ đến tìm cậu ngay.”

“Được, mình chờ cậu!” Giọng của Thẩm Sở Hà càng vui hơn.

Cố Thiên Kỳ đồng ý rồi liền ngắt máy.

Mở cửa và đi ra khỏi phòng, Cố Thiên Kỳ thấy An Điềm vẫn ngả người trên ghế với tâm trạng chán nản. Anh bước đến ngồi xổm xuống trước mặt An Điềm: “Nhiên Nhiên à, em phải ra ngoài một lát. Chị ngoan ngoãn ở lại trong biệt thự, chờ em về.”

“Ừm, đi đi.” An Điềm gật đầu.

“Chị không hỏi em ra ngoài làm gì sao?” Cố Thiên Kỳ nhìn vào khuôn mặt đang cúi gằm xuống của An Điềm, miệng nhếch lên.

“Chị không lắm chuyện đến vậy đâu!” An Điềm trở mình. “Em đi chơi đi.”

Cố Thiên Kỳ lắc đầu đứng dậy vắt cho An Điềm một ly nước cam rồi đặt nó lên bàn: “Nhiên Nhiên à, nước cam em để sẵn trên bàn rồi, chị nhớ uống đấy. Em ra ngoài trước đây.”

“Cám ơn em, tạm biệt!” An Điềm vẫy vẫy tay với Cố Thiên Kỳ như tỏ ý đón nhận tấm lòng, nhìn theo anh bước ra khỏi phòng khách rồi tiếp tục nằm dài trên ghế với vẻ chán nản.

Sau khi rời biệt thự, Cố Thiên Kỳ lái xe đến trung tâm thành phố, đi về phía căn hộ của Thẩm Sở Hà.

Khi vừa đi đến cửa, cánh cửa căn hộ ngay lập tức được mở ra. Người đứng trước cửa là Thẩm Sở Hà đang tươi cười rạng rỡ. Cô đang mặc một chiếc váy ôm sát, cả người toát lên khí chất ấm áp và ngọt ngào.

Cố Thiên Kỳ nhíu mày hỏi: “Tại sao mình chưa gõ cửa thì cậu đã mở rồi? Mất cảnh giác như thế, lỡ người gõ cửa không phải là mình thì sao?”

“Thiên Kỳ, cậu đang quan tâm đến mình đấy à?” Thẩm Sở Hà cảm động nhìn vào Cố Thiên Kỳ.

“Không hẳn.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu. “Mình chỉ cảm thấy rằng, nếu cậu mất cảnh giác như thế thì cậu nên về Mỹ nghỉ ngơi một thời gian đi. Mình không muốn kế hoạch của mình vì bất kỳ ai mà xảy ra sai sót!”

“Ồ, hóa ra là thế.” Thẩm Sở Hà thất vọng cúi đầu xuống, nhìn vào ngón chân của mình giải thích. “Không phải mình mất cảnh giác. Tại cậu nói sẽ đến, nên sau khi cúp máy, mình cứ đứng ở cửa mà đợi. Mình cứ nhìn chằm chằm vào màn hình trên cửa, thấy cậu đã đến nên mình mới mở cửa ra thôi.”

Nghe thấy Thẩm Sở Hà giải thích như vậy, Cố Thiên Kỳ mới gật đầu và nói: “Vậy mau vào trong thôi.”

“Ừm.” Giọng của Thẩm Sở Hà vẫn buồn buồn. Cô gật đầu rồi nghiêng người qua nhường đường cho Cố Thiên Kỳ, chờ sau khi Cố Thiên Kỳ bước vào rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này, Chu Hán Khanh đã ngồi chờ được một lúc trong phòng khách bên trong căn hộ, chờ đợi với tâm trạng vô cùng lo lắng. Anh ta với tay cầm lấy cốc nước mà chị giúp việc bê lên, đưa nó lên môi mình.

Nhưng trong giây tiếp theo, Chu Hán Khanh lại do dự một chút, và vẫn rất cảnh giác đặt nó trở lại chỗ cũ: Dù gì những người này mới gặp lần đầu, mình nên cẩn thận vẫn hơn.

Thời gian vừa rồi, Chu Hán Khanh luôn lẩn trốn sự truy đuổi của cảnh sát, chờ đến khi sóng yên gió lặng bớt rồi mới mạo hiểm đến tìm Leonard. Bởi vì anh ta đã biết được từ tin tức trên tivi rằng, sau khi Mộng Chỉ chết, Leonard được giao xử lý hậu sự, và tro cốt dĩ nhiên cũng đang nằm trong tay anh ta.

Trên thực tế, mới đầu khi nghe thấy tro cốt của Mộng Chỉ đang ở trong tay Leonard, Chu Hán Khanh đã rất ngạc nhiên. Bởi vì anh chàng Leonard này gần như không có giao thiệp gì với Mộng Chỉ, tại sao lại đục nước béo cò như thế?

Nhưng sau khi gặp được Leonard, Chu Hán Khanh dường như đã hiểu được cách nghĩ của Leonard: Mình là nguyên giám đốc phòng marketing của công ty Cố Thị, nếu Leonard dòm ngó Cố Thị, anh ta làm điều này chắc chắn là muốn mượn tro cốt của Mộng Chỉ để buộc mình phải làm gì đó cho anh ta.

Tuy nhiên, Chu Hán Khanh cảm thấy rằng thế lực của Leonard không thể lay chuyển được các vị trí của công ty Cố Thị. Nhưng, nếu lấy được tro cốt của Mộng Chỉ như mong muốn, sau đó trả thù Cố Thiên Tuấn, ngay cả khi không còn hy vọng, anh ta cũng sẽ liều chết một phen!

Thế là, Chu Hán Khanh liền nghe theo sự sắp xếp của Leonard, tìm đến Thẩm Sở Hà.

Trước đây, Chu Hán Khanh cũng biết đến Thẩm Sở Hà, bởi vì thỉnh thoảng anh ta nghe thấy Mộng Chỉ phàn nàn về công việc, và có nghe thấy tên của Thẩm Sở Hà. Nhưng anh ta không ngờ được rằng, thế lực của Leonard lại mạnh đến mức này! Điều này khiến anh ta lại có thêm một chút hy vọng để trả thù cho Mộng Chỉ.

Ngay lúc Chu Hán Khanh còn mải suy nghĩ, cánh cửa phòng khách đã được mở ra. Chu Hán Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai trẻ ăn mặc thoải mái đang đi về phía mình.

Chu Hán Khanh nhận thấy anh chàng này rất cao, chắc phải cao hơn mình một chút. Thân hình cao gầy, lông mày lưỡi mác sắc sảo, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Những đặc điểm này…

Chu Hán Khanh lại nhìn kỹ hơn một chút, và nhận thấy chàng trai trẻ này lại hơi giống Cố Thiên Tuấn!

“Xin chào, anh Chu Hán Khanh. Tôi là Cố Thiên Kỳ.” Cố Thiên Kỳ đi đến trước mặt Chu Hán Khanh và đưa tay ra với anh ta.

Cố Thiên Kỳ…

Chu Hán Khanh thầm nhẩm lại cái tên này một lần nữa, càng nghĩ lại càng cảm thấy quen. Phải rồi! Cố Thiên Tuấn có một người em cùng cha khác mẹ, tên là Cố Thiên Kỳ!

Chu Hán Khanh không biết rằng Cố Thiên Kỳ này là thù hay bạn, nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy bắt tay anh: “Xin chào.”

Cố Thiên Kỳ gật đầu với Chu Hán Khanh, rồi cả hai cùng ngồi xuống.

“Chắc anh Chu Hán Khanh đây cũng biết thân phận của tôi rồi nhỉ?” Cố Thiên Kỳ cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm.

Chu Hán Khanh nhìn vào Cố Thiên Kỳ mỉm cười, nhưng không tỏ rõ ý kiến về câu nói của anh: “Đúng là có nhớ ra vài chuyện liên quan đến cậu, nhưng không dám chắc chắn lắm.”

“Đúng như những gì anh Chu nghĩ.” Cố Thiên Kỳ không hề né tránh. “Tôi là em trai cùng cha khác mẹ với Cố Thiên Tuấn, tổng tài Tập đoàn Cố Thị.”

Chu Hán Khanh quả thực không ngờ rằng Cố Thiên Kỳ lại sảng khoái đến vậy. Anh ta cẩn thận quan sát Cố Thiên Kỳ một lúc, cảm thấy tuy Cố Thiên Kỳ còn trẻ nhưng không thể xem thường.

Chỉ có điều, Cố Thiên Kỳ là tay chân hay là chủ của Leonard, anh ta vẫn chưa thể xác định được. Nếu là tay chân, thì với thân phận của Cố Thiên Kỳ mà làm tay chân cho Leonard, quả thực có chút thiệt thòi.

Tuy nhiên, nếu nói Cố Thiên Kỳ là chủ của Leonard, thì Cố Thiên Kỳ còn trẻ vậy mà đã sai khiến được Leonard làm những việc như bây giờ, lại còn có thể cử Thẩm Sở Hà trà trộn vào nhóm dự án của công ty Tô Thị và công ty Cố Thị, vậy thì cậu ta thật đáng sợ.

Chu Hán Khanh khẽ nhếch môi và hỏi với giọng nghi ngờ: “Không biết cậu Cố Thiên Kỳ đây, và anh Leonard có mối quan hệ là…”

“Tôi và Leonard là bạn, hợp tác với anh ấy để làm vài việc, có lợi cho cả hai mà thôi.” Cố Thiên Kỳ mỉm cười thân thiện với Chu Hán Khanh.

“Hóa ra là thế.” Chu Hán Khanh gật đầu, và đã cảm thấy sáng tỏ: Cũng phải, Leonard và Cố Thiên Kỳ, đều đang dòm ngó miệng thịt béo bở Cố Thị. Hai người này, một người có thế lực, một người có thân phận danh chính ngôn thuận, tự nhiên sẽ đi cùng nhau thôi.

Tuy nhiên, Chu Hán Khanh cũng hơi nghi ngờ. Ngay cả khi có thêm một Cố Thiên Kỳ, họ cũng chưa chắc sẽ giành lại được tập đoàn Cố Thị.

“Tôi biết anh Chu đang nghĩ gì.” Cố Thiên Kỳ nhìn vào Chu Hán Khanh. “Có phải anh không đánh giá cao sự hợp tác giữa tôi và Leonard không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.