Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 487 - Chương 487

trước
tiếp

60487.“Thì ra là em trai của anh ba tôi, “ Lâm Kính Trạch đưa tay về, vẻ mặt ngạc nhiên lúc nãy giờ đã nở nụ cười, “Trước đó đã nghe nói em trai của anh ba đến công ty, còn ngồi vào vị trí giám đốc marketing, bản lĩnh của giám đốc Cố thật không tệ chút nào.”

“Là anh tôi dạy dỗ tốt thôi.” Trên mặt Cố Thiên Kỳ vẫn tỏ ra khiêm tốn và lễ phép.

“Anh Kính Trạch, Thiên Kỳ và em bằng tuổi nhau, hy vọng sau này anh giúp đỡ cho cậu ấy.” Thẩm Sở Hà vừa nói vừa nhìn sang Cố Thiên Kỳ, nụ cười trên mặt vẫn lan tỏa.

Thấy nụ cười này của Thẩm Sở Hà, Lâm Kính Trạch có thể xác định Thẩm Sở Hà đến thành phố H vì ai rồi, anh nuốt nước bọt, che giấu cảm xúc của mình: “Sở Hà em yên tâm, nếu là em trai của anh ba, cũng tức là anh em tốt của anh, giúp đỡ lần nhau là chuyện nên làm.”

“Anh, em đói rồi, mau đi ăn cơm thôi!” Lâm Hiểu Hiểu không thích hỏi han phù phiếm, chưa đợi Lâm Kính Trạch nói xong thì đã kéo tay anh muốn rời khỏi rồi.

Lâm Kính Trạch vỗ vỗ tay của Lâm Hiểu Hiểu, nói với Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ: “Dạo này tâm trạng của Hiểu Hiểu không được tốt lắm, anh dẫn nó ra ngoài ăn cho khuây khỏa. Sở Hà các em tiếp tục trò chuyện đi nhé.”

“Vâng, anh Kính Trạch.” Thẩm Sở Hà nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Kính Trạch, rồi nhìn Lâm Kính Trạch và Lâm Hiểu Hiểu rời khỏi.

Hai người trở về chỗ ngồi của mình, Thẩm Sở Hà dán mắt vào bóng lưng của Lâm Kính Trạch, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ hai chúng ta đi với nhau, bị Lâm Kính Trạch nhìn thấy rồi, có khi nào khiến họ nghi ngờ không.”

“Nếu Nhiên Nhiên không biết chúng ta là bạn học, hoặc sẽ bị người khác nghi ngờ. Nhưng hai chúng ta gặp mặt là do Nhiên Nhiên tác thành, nên chắc không có vấn đề gì đâu.”

Cố Thiên Kỳ dừng lại một chút, đột nhiên trịnh trọng nhìn Thẩm Sở Hà nói: “Nếu chúng ta xong việc rồi thì Lâm Kính Trạch chắc sẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu đấy.”

Thẩm Sở Hà sững sờ một chút, cười nói: “Anh Kính Trạch biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Lại bị cậu vừa nhìn đã biết là anh ấy thích mình rồi.”

“Có gì khó đâu chứ.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu, “Chỉ là, mình muốn cậu nhớ những lời mình vừa nói.”

“Không.” Thẩm Sở Hà nũng nịu, “Mình muốn ở bên người mà mình yêu.”

Cố Thiên Kỳ lắc đầu: “Chuyện này, mình chỉ tiện thể nói vậy thôi, cũng không muốn bàn quá sâu, chỉ là mình hy vọng cậu nhớ một điều, con đường là do cậu chọn, nhưng kết quả không phải một mình cậu có thể quyết định được.”

Thẩm Sở Hà nhìn Cố Thiên Kỳ mím môi: Từ sau khi dọn vào biệt thự, Cố Thiên Kỳ đã nói rất nhiều lời từ chối mình. Nhưng không sao, kết quả cuối cùng, nhất định là điều cô ấy muốn! Nhất định!

“Đừng nói cái này nữa, mau thưởng thức bít tết của nhà hàng đi, trước đây mình thường ăn ở đây lắm.” Thẩm Sở Hà bắt đầu chuyển chủ đề.

Đối với sự ngang ngạnh của Thẩm Sở Hà, Cố Thiên Kỳ cũng không có ý tiếp tục khuyên can, chỉ gật đầu, xắt một miếng bít tết đưa vào miệng.

Sau khi Lâm Hiểu Hiểu theo Lâm Kính Trạch đến bàn đặt thì ngồi xuống.

Chuyện vừa nãy gặp mặt Thẩm Sở Hà cứ quay cuồng trong tâm trí cô.

Ngẩng đầu lên nhìn ông anh thất thểu, Lâm Hiểu Hiểu hỏi Lâm Kính Trạch: “Anh, anh nói chuyện này có trùng hợp lắm không?”

“Tại sao lại nói như vậy?” Lâm Kính Trạch từ lúc tạm biệt Thẩm Sở Hà, tinh thần giảm sút, càng không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác.

“Cố Thiên Kỳ đó là em trai cùng cha khác mẹ với anh ba, quan hệ của hai người chắc chắn sẽ không tốt. Còn lòng dạ của Thẩm Sở Hà thì em cũng từng được lĩnh giáo qua rồi, hai người họ đi cùng với nhau, chắc chắn là có bí mật gì đó không cho người khác biết được.”

Lâm Kính Trạch sững sờ một lát, có chút ngập ngừng nói: “Chắc không đâu, Sở Hà cũng từng nói rồi, cô ấy và Cố Thiên Kỳ đó là bạn cấp ba, hai người bạn hẹn ra gặp mặt cũng không có gì kỳ lạ.”

“Dù sao thì em cảm thấy, chỉ cần là những nơi mà Thẩm Sở Hà xuất hiện, thì chắc chắn có âm mưu gì đó.” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, giọng nghiêm túc.

“Hiểu Hiểu, anh biết em không thích Sở Hà, nhưng chuyện trước đây hãy để nó qua đi, anh cũng đã không để trong lòng rồi, hy vọng em cũng bỏ qua đi.” Lâm Kính Trạch nhìn em mình cũng không biết nói thế nào.

Lâm Hiểu Hiểu thở dài, sau đó đề nghị: “Anh, hay là anh gọi điện thoại cho anh ba đi, nói với anh ấy Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ cùng nhau ăn cơm.”

“Có gì đâu mà nói chứ?” Lâm Kính Trạch cảm thấy kỳ lạ.

“Thẩm Sở Hà đã tham gia vào nhóm dự án của ba công Cố Thị, Tô Thị và cả công ty nhà mình nữa, nghe nói còn là bạn tốt của An Điềm, bây giờ cô ta lại có quan hệ với cả Cố Thiên Kỳ, bao cho anh ấy biết cũng đâu có gì.” Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh mình, từ sau khi mình bị Chu Mộng Chỉ lợi dụng, bây giờ cô suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo hơn xưa rất nhiều.

Dù mình có suy nghĩ nhiều rồi thì có nói thêm câu nữa cũng không sao cả.

Lâm Kính Trạch có chút khó xử nhìn Lâm Hiểu Hiểu, cuối cùng cũng gật đầu, đứa em gái của mình trải qua vụ bắt cóc đó quả thật trở nên đa nghi hẳn, nhưng lời nó nói cũng không phải là không đúng.

Lâm Kính Trạch lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Thiên Tuấn.

Trong khi đó, tại biệt thự Cố Thị…

Cố Thiên Tuấn đang xem văn bản, trên bàn là chiếc bánh ngọt mà Ninh Tuyết Tuyết đưa đến, nhưng Cố Thiên Tuấn không hề đụng vào.

Lúc này, cửa phòng làm việc lại được mở ra, Cố Thiên Tuấn còn tưởng là An Điềm đến rồi, quay đầu lại thì phát hiện Ninh Tuyết Tuyết đang bưng trà đứng trước cửa.

Ninh Tuyết Tuyết vén hết tóc ra sau, khuôn mặt búp bê trang điểm nhẹ nhàng, tuy thân hình nhỏ bé nhưng rất cân đối, ngực nở mông cong.

Cô ta mặc chiếc áo ngủ ren ngắn màu nhạt, vạt áo chỉ đến phần đùi, cổ áo rộng, viền áo ngực thoắt ẩn thoắt hiện, phần eo thắt hững hờ, chỉ cần kéo nhẹ một cái thì sẽ bung ra ngay.

Ninh Tuyết Tuyết bưng trà nước, vừa cười vừa đi đến bên cạnh Cố Thiên Tuấn: “Anh Thiên Tuấn, vừa nãy em mang bánh ngọt cho anh, chắc là anh cũng khát rồi, nên em mang ít trà nước cho anh.”

“Ừ, để đây đi.” Khi Cố Thiên Tuấn phát hiện không phải An Điềm thì lại tiếp tục xem tài liệu, giọng nói hững hờ.

Ninh Tuyết Tuyết để ly trà xuống, thì phát hiện chiếc bánh ngọt của mình đưa đến vẫn còn nguyên, cô ta tủi thân chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Thiên Tuấn, bánh ngọt này không hợp khẩu vị của anh à? Sao anh không ăn miếng nào hết vậy?”

“À, tôi không đói lắm.” Cố Thiên Tuấn ký tên lên văn bản, sau đó chồng qua một bên.

“Bánh ngọt này không đói cũng ăn được mà, thơm lắm.” Ninh Tuyết Tuyết cười, đưa tay lấy miếng chiếc bánh ngọt đưa đến bên miệng của Cố Thiên Tuấn, “Không tin anh ăn thử đi.”

Cố Thiên Tuấn nhìn miếng chiếc bánh ngọt bên miệng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra: “Thôi, tôi còn phải xem tài liệu, Tuyết Tuyết cô ra ngoài đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.