Phượng Triêu Hoa lặng người một lúc mới ý thức được tư thế như vậy thật hết sức mập mờ, lập tức cảm thấy một luồng khí nóng từ lòng bàn chân xuyên thấu đi lên đến tận mặt.
“Lên để nhìn xem trong hồ lô của huynh bán thuốc gì*” Long Liễm Thần vẫn vô tư không cảm thấy có gì không đúng, lúc nói chuyện có vẻ rất tự nhiên. Người bình thường có lẽ sẽ không được bình tĩnh như thế. (*mưu tính chuyện gì)
Khi hơi thở của Long Liễm Thần xông vào mũi thì Phượng Triêu Hoa theo thói quen ngửa ra sau tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng vào lúc này thì bị trượt chân giẫm vào khoảng không, cả người ngã ngửa về phía sau.
Long Liễm Thần hoảng hốt, tay trái rất nhanh bắt được cổ tay nàng, tay phải thì vịn lấy thân cây.
Vốn là trong lúc ngã xuống hai chân Phượng Triêu Hoa đã nhanh chóng đạp lên thân cây, cố gắng mượn phản lực của nó để thực hiện cú lộn ngược ra sau để vững vàng đáp xuống đất. Nhưng đột nhiên lại bị y lôi kéo cản lại.
Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ đành phải dời lực dưới chân đi, nửa thân bên phải nhanh chóng lật lên ổn định cơ thể.
Long Liễm Thần thấy Phượng Triêu Hoa đã đứng vững mới thở phào một hơi, nửa đùa nửa chế nhạo nói, “Đang yên lành lại từ trên cây ngã xuống. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Phượng huynh sẽ phải bị giang hồ chê cười rồi.”
Đối mặt với sự chế nhạo của tên đầu sỏ gây chuyện phía trên thì cho dù là ‘tâm lặng như nước’ của Phượng Triêu Hoa cũng không nhịn được biến thành ‘sôi trào mãnh liệt’.
Sau khi Phượng Triêu Hoa oán thầm một phen mới thừa dịp bất ngờ trở tay bắt lấy cổ tay Long Liễm Thần, dùng sức kéo xuống, sau đó mượn phản lực bay lên không. Thế cục ngay lập tức biến hóa!
Long Liễm Thần không ngờ Phượng Triêu Hoa sẽ ‘lấy oán báo ân’ nên không phòng bị chút nào, cứ như vậy bị kéo xuống khỏi cành cây. Nhưng dù sao y cũng không phải là người bình thường. Long Liễm Thần dựa vào lực phản ứng cực nhanh và bản lĩnh tuyệt hảo, tay trái lật một cái bắt lấy tay Phượng Triêu Hoa trước khi nàng kịp thu tay về.
Lúc này hai chân Long Liễm Thần lơ lửng trên không, cả thân thể hoàn toàn dựa vào lực cánh tay của Phượng Triêu Hoa mà treo giữa không trung. Thần thái trên mặt cũng tương đối an nhàn. Rõ ràng là y cố ý, cố ý muốn dùng sức nặng của thân thể để kéo Phượng Triêu Hoa xuống.
Lực tay của Phượng Triêu Hoa tuy rằng mạnh hơn những cô gái bình thường khác, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là đàn bà con gái nhỏ bé, chỉ dựa vào lực một cánh tay để ‘gánh vác’ một đấng mày râu thì tất nhiên vẫn có độ khó nhất định. Ít nhất cũng không thể nào thoải mái được. Điểm này được chứng minh từ những giọt mồ hôi trên trán nàng.
Hai người cứ giằng co lúc lên lúc xuống như vậy, ước chừng qua nửa khắc, cánh tay Phượng Triêu Hoa bắt đầu đau nhức. Hiển nhiên là nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Vẻ mặt Long Liễm Thần thì rất đắc ý, dường như còn rất vui sướng. Nhưng qua ánh mắt sắc bén cùng với huyệt ấn đường hơi hơi nhíu cũng đủ chứng minh y đang trong trạng thái đề phòng cao độ.
Phượng Triêu Hoa ảo não nhíu mày, ánh mắt thoáng ngước lên nhìn góc trên bên phải, lập tức liền có chủ ý. Chân phải nhẹ nhàng di động ngoắc lấy một chạc cây, tay trái đặt bên hông. Nàng khẽ gọi một tiếng, “Long huynh.”
Long Liễm Thần nghe tiếng thì ngẩng đầu lên cười vui vẻ, “Giữ vững…..Hơ…..”
Bỗng nhiên trên cổ Long Liễm Thần có thêm một vòng vải trắng. Một đầu vải trắng ở trên tay Phượng Triêu Hoa còn một đầu khác lại như một con Du Long quấn thật chặt trên đỉnh cây.
Tấm vải trắng phóng tới quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt cũng không kịp nháy, nụ cười trên mặt cũng không kịp thu hồi, tất cả đều chỉ xảy ra vào lúc gió nổi lên. Điều này làm cho Long Liễm Thần luôn luôn bình tĩnh có chút ứng phó không kịp khiếm cho tươi cười và kinh ngạc cùng xuất hiện trên mặt kết hợp với nhau có vẻ vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng giống như tấm vải trắng từ trong tay Phượng Triêu Hoa bay ra, Long Liễm Thần phản ứng cũng nhanh kinh người. Luống cuống và kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc, thay vào đó là đòn phản công vô song.
Long Liễm Thần nhếch đôi môi mỏng, lớn tiếng nói, “Không ngại đánh sảng khoái một trận chứ?” Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra trường kiếm, trong chớp mắt tấm vải trắng bị chém đứt thành hai đoạn.
Cùng lúc đó cánh tay Phượng Triêu Hoa cũng thoát khỏi sự trói buộc của y, phi thân lui về phía sau nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Hai người đứng đối diện nhau, một người tay cầm trường kiếm, một người thì tay không tấc sắt.
Long Liễm Thần thấy thế liền dùng sức hất thanh kiếm về phía gốc cây bên cạnh cách đó không xa, rất quân tử bỏ đi vũ khí của mình nói: “Như vậy mới công bằng.”
Phượng Triêu Hoa nhếch nhẹ môi cười nói: “Huynh đã từng nói ta không phải là quân tử.” Dứt lời, hai tay đồng thời phất lên, một đám lá liễu như lưỡi kiếm sắc bén phóng về phía Long Liễm Thần.
Dường như Long Liễm Thần cũng không có gì bất ngờ đối với ‘hành vi tiểu nhân’ của Phượng Triêu Hoa, cởi áo ngoài xuống làm vũ khí ngăn cản thế tới mãnh liệt của lá liễu. Đang lúc đắc ý thì bất ngờ người nào đó nhanh như chớp bay về phía bên cạnh với ý định muốn nhặt lấy thanh kiếm.
Long Liễm Thần thấy tình hình như vậy liền quyết định thật nhanh, xoay người một cái, bắt đầu khởi động nội lực phóng ra vô số phiến lá liễu.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Phượng Triêu Hoa âm thầm buồn bực, không thể không bỏ kiếm để tự vệ, cấp tốc phi thân né tránh những phiến lá liễu kia.
“Có bản lĩnh!” Long Liễm Thần vỗ tay khen ngợi.
Phượng Triêu Hoa mỉm cười lắc đầu, đưa tay lên từ từ mở ra nói: “Huynh lành lặn không tổn hao gì còn ta lại bị lá liễu xén mất vài sợi tóc.” Chỉ thiếu chút nữa mặt cũng bị cắt trúng rồi. Đây là lần đầu tiên nàng luận võ bị thương kể từ khi xuất đạo cho tới nay, mặc dù ‘bị thương’ chỉ là vài sợi tóc.
Long Liễm Thần nghe vậy cười to, lấy áo ngoài của mình mở ra nói: “Y phục của ta cũng bị huynh hủy rồi.”
Phượng Triêu Hoa chuyển mắt nhìn sang, khi thấy rõ chiếc nút áo thứ hai trên áo ngoài của y chỉ còn lại một nửa thì không khỏi bật cười trêu ghẹo nói, “Mấy cọng tóc này của ta không đáng giá bằng áo của huynh.”
Long Liễm Thần nhướng mày, “Tổn thất của ta lớn hơn.”
“Sau khi rời khỏi đây sẽ mời huynh uống rượu.” Phượng Triêu Hoa hào phóng nói.
Long Liễm Thần nghe vậy biểu tình nhìn Phượng Triêu Hoa như nhìn thấy quỷ.
“Long huynh, vẻ mặt của huynh ý vị sâu xa à nha.” Phượng Triêu Hoa hiếm khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với người khác, có vẻ hết sức gần gũi.
Long Liễm Thần nín thinh không đáp.
“Huynh sợ ta hạ độc vào trong rượu huynh sao?”
Long Liễm Thần nặng nề lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Ta sợ huynh bắt ta trả tiền.”