Editor: May
Ngón tay tiếp tục trượt, ở phía dưới cùng của trang web, là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Hạ An An.
Phóng viên: Nghe nói Hạ tiểu thư cũng là bạn cùng trường với Lâm tiểu thư, đối với chuyện hôn lễ của Lâm tiểu thư bị phá hư, cô có ý kiến gì không?
Hạ An An: Quen bạn không cẩn thận, hy vọng Tiểu Miêu nhớ kỹ lần dạy dỗ này, về sau cách những người kia xa một chút.
Phóng viên: Như vậy trong hôn lễ, Hạ tiểu thư bị người làm mất mặt trước mặt mọi người lại là bởi vì sao?
Hạ An An: Họ Thẩm qua sông đoạn cầu, trèo lên cành cây cao liền trở mặt chứ sao.
Phóng viên: Cho nên Hạ tiểu thư có ý tứ là, Thẩm tiểu thư là mượn quan hệ của cô mới may mắn được Thi đại thiếu gia chú ý tới, do đó cùng nhau đi tới?
Hạ An An: Cái này hơi khó nói, nhưng mọi người đều biết bạn trai tôi là cổ đông của Đế Cảnh.
Phóng viên: Rất cảm ơn Hạ tiểu thư trong lúc bận rộn đã bớt thời giờ tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi, hợp tác vui vẻ.
Nhìn thấy đối thoại của hai người, Thẩm Chanh không nhịn được cười khúc khích.
Chợt nghĩ đến lúc Hạ An An tiếp nhận phỏng vấn mang theo một khuôn mặt sưng to như đầu heo, cô cười đến càng lớn hơn.
Bảo người khác nhớ kỹ dạy dỗ, nhưng sao chính mình lại không nhớ được chứ!
Nói lời bịa đặt lộ liễu, còn không phải là đang tìm tai vạ sao?
Đều nói vật họp theo loài, cô coi như là nhìn thấy được rồi.
Lâm Tiểu Miêu và Hạ An An, hoàn toàn chính là cùng một loại mặt hàng.
Mượn quan hệ của cô ta? Đặc biệt sao, thật không biết xấu hổ!
Muốn nói người trung gian, đó cũng là người cha ma bài bạc của cô có được không? Có một xu quan hệ nào với Hạ An An cô ta chứ?!
“Cốc, cốc, cốc….”
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, tiếng nói nữ hầu liền truyền vào từ bên ngoài, “Thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa?”
Thẩm Chanh khẽ ừ, thuận tay ném máy tính bảng lên trên bàn.
Một âm thanh ầm vang lên, dọa thân thể nữ hầu ngoài cửa run lên, lập tức đẩy cửa vào.
Khi thấy Thẩm Chanh ngồi ở ghế dựa trên ban công, còn bắt chéo hai chân, nữ hầu lập tức cực kỳ hoảng sợ.
Ngay sau đó, gần như là phản xạ có điều kiện vọt tới trước mặt Thẩm Chanh, “Thiếu phu nhân! Sao cô lại xuống giường rồi? Bác sĩ đã dặn cô nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không dù thân thể khôi phục lại cũng sẽ lưu lại bệnh căn.”
Lúc này mới tới trưa, Thẩm Chanh lại đã nghe nói như thế không dưới mười lần, cô lạnh nhạt liếc nhìn nữ hầu, vịn ghế chậm rãi đứng dậy.
Nào biết, nữ hầu thấy thế đột nhiên lên tiếng: “Thiếu phu nhân cô đừng cử động, tôi tới đỡ cô!”
Thẩm Chanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi cũng không phải tàn phế, không thể tự đi đường được sao?”
Nữ hầu thấp thỏm lo âu, trong lòng tự nhủ: Nếu cô xảy ra một chút sai lầm, tàn phế là chúng tôi! Không thể đi đường cũng chính là chúng tôi!
Tuy Thẩm Chanh không vui, nhưng không lay chuyển được nữ hầu, đành phải mặc cho cô ta đỡ mình về đến trên giường nằm xuống.
Lúc ăn cơm trưa, mẹ Hà bưng canh gà nhân sâm đi vào, Thẩm Chanh chỉ là uống qua loa vài ngụm, liền ngủ thiếp đi.
Có thể là bởi vì tối hôm qua phát sốt, một giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, vừa ngủ liền ngủ cả đêm.
Hoàn toàn không biết, ngay trong đêm đó, từ trên xuống dưới hơn mai mươi người hầu của biệt thự bởi vì ban ngày cô xuống giường mà bị trừng phạt.
Không một ai ngoại lệ, tất cả đều đi ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm.
Hỏi Điềm Tâm là ai?
Đáp án dĩ nhiên là, chó cưng của Thi Vực.
Sáng sớm hôm sau.
Thi Vực nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng ngủ, Thẩm Chanh đang ngủ say trên giường.
Anh nện bước chân dài vòng qua mép giường, ưu nhã nghiêng dựa vào trên tường, nâng khóe môi lên, bộ dáng hờ hững quan sát này thoạt nhìn có vẻ hơi lười biếng.
Ánh mắt dần dần dời xuống, ngừng ở vị trí trước ngực cô….
Áo sơ mi trên người cô lỏng một viên nút, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn và no đủ hấp dẫn, có chút gợi cảm.