Editor: May
Gần như trong cùng một lúc, Phan Dương và Hà Duệ nhận được một tin nhắn giống nhau như đúc.
Rõ ràng là tin nhắn giống nhau, nhưng sau khi hai người nhìn hết tin nhắn thì phương thức xử lý lại khác biệt rất lớn.
Phan Dương đang đau lòng không thôi vì trò cười gây ra trong hôn lễ, nhìn thấy tin nhắn, trực tiếp chuyển vào thùng rác, cũng không quan tâm đến nữa.
Mà khi Hà Duệ nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt liền biến đổi lớn, nhanh chóng trả lời một tin nhắn.
….
“Thiếu phu nhân, đáp lại rồi!”
Nhận được tin nhắn, nữ hầu căng thẳng không thôi, nhanh chóng đưa một cái điện thoại di động tới.
Đổi ngược lại, Thẩm Chanh liền có vẻ quá mức bình tĩnh rồi.
Cô nhận lấy di động từ trên tay nữ hầu, mắt lạnh nhíu lại, ngón tay xanh nhạt nhanh chóng mở tin nhắn ra.
Nội dung tin ngắn chỉ có một hàng chữ ngắn gọn: Tôi cho cô 50 vạn, cô lập tức rời khỏi thành Đô.
Quả nhiên là người giàu có.
Thẩm Chanh cong khóe môi lên, trực tiếp ném điện thoại di động sang một bên.
Ở trong ánh mắt khó hiểu của đám nữ hầu, cô chắp hai tay sau ót, khoan khoái nằm xuống.
“Thiếu phu nhân?” Nữ hầu dò xét mở miệng.
“Ừ.” Thẩm Chanh lười đáp lại một tiếng, nghiêng mặt qua liếc cô một cái, “Ta nghĩ ngủ một lát thôi.”
“Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đây phải đi bảo mẹ Hà chuẩn bị cơm trưa cho cô, chờ cô tỉnh ngủ là có thể ăn rồi.”
“Ừ.”
“Không biết thiếu phu nhân có yêu cầu đặc biệt gì với món ăn không?”
“Không có.”
“Vâng thiếu phu nhân, vậy chúng tôi liền lui xuống trước, cần gì hô một tiếng là được.”
Đám nữ hầu nhẹ nhàng rón rén lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Nằm ở trên giường, Thẩm Chanh hoàn toàn không có tâm chìm vào giấc ngủ.
Dùng tay chống giường ngồi dậy, vịn mép giường đứng dậy, lưng truyền đến đau nhức kịch liệt làm hai chân cô như nhũn ra, cũng may cô kịp thời dựa vào trên giường mới không có ngã sấp xuống.
Cô thử nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể khom người, vịn tường từ từ đi qua đi lại.
Đi một bước, đau một lần.
Đau đến ngũ quan của cô đều suýt chút nữa vặn vẹo rồi.
Mẹ nó.
Tối hôm qua súc sinh muốn giết cô kia, đặc biệt sao… đáng lẽ ra phải chặt tay chân làm người côn đi!
Tuyệt đối đừng để cho cô nhìn thấy hắn ta, nếu không gặp một lần hành hung một lần.
Không dễ gì đi được ba mét xa, vừa dừng lại ở ban công trong phòng, liền vịn ghế xoay cẩn thận ngồi xuống.
Đưa tay lấy máy tính bảng trên bàn qua, ấn phím mở máy.
Sau khi mở máy tính bảng, cô bật websites lên, nhập năm chữ “hôn lễ nhà họ Phan” vào ô tìm kiếm.
Tốc độ internet nhanh chóng, mấy giây liền kiểm tra đến mấy ngàn tài liệu liên quan về hôn lễ nhà họ Phan.
Ngón tay của cô nhanh chóng kéo xuống, đơn giản nhìn quét một lần, giải thích chung về phát triển của hôn lễ.
Cuộc hôn lễ ngày đó bị người phá hủy, Lâm Tiểu Miêu bị đóng lên danh hiệu vẻ vang người không may, khiến cho cha mẹ chồng mất mặt, đuổi cô ra khỏi nhà.
Lúc Thẩm Chanh đang xem websites, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Khụ!
Có phải là đùa có chút lớn rồi không?
Nói như thế nào, cô đều là người khởi xướng sự kiện lần này.
Tuy rằng Lâm Tiểu Miêu đối với cô mà nói chính là một người vô thưởng vô phạt, nhưng rơi xuống hoàn cảnh này cũng rất đáng thương.
Đột nhiên….
Tay của cô dừng ở trên màn hình.
Trên trang web là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Lâm Tiểu Miêu.
Phóng viên: Lâm tiểu thư, đối với chuyện hôn lễ của cô bị phá hư, cô có ý kiến gì không?
Lâm Tiểu Miêu: Sự tình đã xảy ra, tôi có ý kiến hay không thì được gì.
Phóng viên: Nghe nói đại náo hiện trường hôn lễ chính là bạn học cũ của Lâm tiểu thư?
Lâm Tiểu Miêu: Đúng vậy, cô ta tên Thẩm Chanh.
Phóng viên: Lâm tiểu thư đánh giá cô ấy ra sao?
Lâm Tiểu Miêu: Ha ha …. Những người trong ngoài bất nhất thì cần đánh giá sao.
Thẩm Chanh nheo mắt, ánh mắt lạnh dần.
Nói cô trong ngoài bất nhất?
Một chút cảm giác áy náy trong lòng, trong nháy mắt liền tan thành mây khói!