Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 46 - Chương 46

trước
tiếp

Cô hoang mang mà nhìn anh, ánh mắt rất mơ hồ.

Lôi Đình Lệ cũng không biết cô hiểu, hay là không hiểu, anh là người dù núi Thái Sơn có sập xuống cũng không căng thẳng, thế mà lại bắt đầu căng thẳng.

“Lôi Đình Lệ.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng hô rằng.

Trong lòng Lôi Đình Lệ run lên, không biết tại sao, từ miệng cô nói ra ba chữ này, nghe vào dường như rất bình thường, nhưng trong lòng anh lại như sóng to gió lớn vậy, có một loại cảm giác rất đặc biệt, bèn trả lời một tiếng: “Hửm?”

“Anh là một người vô cùng vô cùng lợi hại, ở trong thế giới của tôi, anh tồn tại như một vị thần vậy, cho dù chỉ nhắc đến tên của anh, thì trong lòng tôi liền phác họa ra hình tượng dũng mãnh uy vũ của anh.

Sư phụ của tôi thích anh, sư phụ của Lý Mỹ thích anh, chị gái và cháu gái của sư phụ thích anh, thật ra Lâm Miễu cũng thích anh, hoặc nói là, sùng bái anh, tôi còn có một người bạn cũng thích anh…”

“Vậy còn em, thích tôi không?” Lôi Đình Lệ ngắt lời của Trì Ngữ Mặc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, điềm tĩnh, nghiêm nghị, lại có một khí thế mạnh mẽ.

Trì Ngữ Mặc bị anh ngắt lời, không biết mình nói tới đâu, khựng lại một hồi.

Lôi Đình Lệ nhíu mày lại.

Sự ngừng lại của cô, đối với anh, lâu như một thế kỷ vậy.

“Anh có thể tha cho bạn của tôi không? Cô ấy thật sự rất cố gắng, rất miệt mài, cũng rất tội nghiệp.” Trì Ngữ Mặc nghĩ ra phải nói gì rồi.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, em thích, hay là không thích?” Lôi Đình Lệ vẫn truy hỏi rằng.

Trì Ngữ Mặc rủ mắt xuống, “Anh có vợ, tôi không dám thích.”

“Cái gì? Tôi làm gì có vợ?” Lôi Đình Lệ kinh ngạc.

“Tôi đã thấy rồi, đã thấy hết cả rồi.” Giọng Trì Ngữ Mặc càng ngày càng thấp, dần dần nhắm mắt lại.

“Trì Ngữ Mặc.” Lôi Đình Lệ gọi cô.

Trì Ngữ Mặc lại cố gắng mở mắt ra, mơ màng mà nhìn anh.

Anh nhìn bộ dạng say khướt của cô, trong lòng không nỡ, trầm giọng nói rằng: “Ngủ đi.”

“Anh thật tốt.” Trì Ngữ Mặc thấp giọng lẩm bẩm rằng, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Anh nhìn bộ dạng yên tâm của cô, không biết nên giận, hay không nên giận đây?

Cúi đầu, nhìn phần bụng của mình, anh… không tốt như cô tưởng tượng, đứng dậy, buồn bực mà đi vào phòng tắm.

Anh của khi trước, đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có, sự lãnh đãm trời sinh, những người phụ nữ muốn quyến rũ anh đâu đâu đều có, còn có mấy người ở trước mặt anh cởi hết áo ra, nhưng anh lại không có cảm giác, cũng không có hành động lỗ mãng.

Bây giờ, anh nhìn cậu nhỏ không chịu cúi đầu của mình, mở nước lạnh ra, tắm hơn nửa tiếng mới bước ra ngoài, đứng ở đầu giường nhìn cô.

Tư thế ngủ của cô quả thật không đứng đắn tí nào, không biết từ khi nào đã nắm lấy gối anh, ôm chặt vào lòng.

Anh bế cô lên, lấy luôn cả gối của anh và túi xách của cô, đưa về phòng của cô, giúp cô đắp chăn lại, sau đó rời khỏi phòng.

Từ Hồng đứng ở trước cửa, vẻ mặt đầy chê bai mà nhìn Lôi Đình Lệ, “Lôi Lôi, cô ấy cũng uống say rồi, miếng thịt ngon như vậy đưa tới miệng cháu cũng không ăn còn có thiên lý không, thánh nhân đều là người độc thân, không có gì bất ngờ cả, cháu hiểu mà.”

“Bà cũng biết cô ấy uống say rồi à?” Lôi Đình Lệ về phòng của mình.

“Uống say rồi mới tốt, cháu mau xử lý cô ấy đi, ngày mai sáng sớm cô ấy tỉnh dậy, cháu cứ nói là cô ấy chủ động, bà có thể làm chứng cho cháu, cô ấy mơ hồ như vậy rất dễ lừa.” Từ Hồng dụ dỗ rằng, theo sát đuôi Lôi Đình Lệ lải nhải ở phía sau anh.

Lôi Đình Lệ kéo ghế ra, “Cháu không cần dùng thủ đoạn này.”

“Không có thủ đoạn này, ông nội cháu đã không phải của bà rồi, sao cháu lại chậm chạp giống ông nội cháu như vậy chứ, phải giống bà, cháu cũng đâu tới nổi đã chừng tuổi này rồi còn không có bạn gái, lúc bà lớn như cháu, cô của cháu đã biết đi mua nước tương rồi.”

“Từ Hồng.” Lôi Đình Lệ quát rằng.

“Hửm? Nghĩ thông suốt rồi à.” Lão thái thái mừng rỡ.

Lôi Đình Lệ rủ mắt xuống, “Ra ngoài, quẹo phải, xuống lầu, không tiễn, có cần cháu bảo lão gia tử đến xách bà về không?”

“Cháu kiêu ngạo cái quái gì, ngay cả bạn gái cũng không có, hứ.” Lão thái thái thở hồng hộc mà bước ra ngoài.

Lôi Đình Lệ nhíu mày lại, tầm mắt dời sang màn hình máy tính, nhưng một chữ cũng nhìn không vô…

Ngày thứ hai

Trì Ngữ Mặc bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, lục chiếc điện thoại trong túi xách ra, thấy là cuộc gọi đến của Lâm Miễu, liền nghe máy.

“A.” Trong điện thoại vang ra tiếng hét hưng phấn của Lâm Miễu, “Tiểu Mặc, tớ được giải phong rồi, công ty thông báo tớ đi làm, oh yeah, thật tốt quá.”

Lôi Đình Lệ tha cho Lâm Miễu rồi?

Trì Ngữ Mặc cũng vui mừng, nhắc nhở rằng: “Cậu mau chóng xóa đoạn phim đó đi, còn có lần sau nữa thì chỉ có thể xong đời, chúng ta không thể đùa với người như Lôi Đình Lệ đâu.”

“Biết rồi, cho dù tớ lưu lại cũng vô dụng, anh ta thông báo một tiếng thôi, tất cả tài khoản của tớ đều bị khóa cả rồi, quá dũng mãnh, không thể đắc tội, tối hôm nay tớ mời cậu đi ăn cơm.” Lâm Miễu vui vẻ mà nói rằng.

“Hôm nay không được rồi, bây giờ tớ kiếm được một công việc bảo mẫu làm thêm, xin nghỉ phép suốt cũng không tốt, đợi tớ nhận được tiền lương rồi mời cậu.”

“Cũng được, vậy tớ chuẩn bị đi làm trước đây, ha ha ha, rảnh rỗi liên lạc sau.” Lâm Miễu sảng khoái mà tắt máy đi.

Trì Ngữ Mặc ra sức vò đầu, híp mắt lại cố gắng nhớ lại, cô chỉ nhớ cô uống rất nhiều rượu, gặp phải mắt kính nam, sau đó… kí ức rất mơ hồ, hình như nói với Lôi Đình Lệ không ít chuyện, hình như cũng không có, không nhớ rõ.

Đánh răng rửa mặt xong, ra khỏi phòng.

Lôi Đình Lệ cũng bước ra từ phòng, ánh mắt thâm thúy mà nhìn sang cô, trong đôi mắt đen như mực đó dường như lắng đọng tất cả học thức và kiến thức của anh, không phải người có tuổi tác như cô có thể nhìn thấu được.

Cô nở nụ cười, chào hỏi anh: “Lôi tổng chào buổi sáng.”

Anh không đếm xỉa cô, bước xuống lầu.

Trì Ngữ Mặc ở phía sau đi theo anh.

“Ăn sáng ở nhà không?” Lão thái thái không hài lòng mà hỏi Lôi Đình Lệ.

“Ừm.” Lôi Đình Lệ trả lời rằng.

“Cháu đi múc cháo cho Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc nịnh bợ mà nói rằng.

Từ Hồng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, càng nhìn càng thích, không vui mà lườm Lôi Đình Lệ, “Thật sự không biết cháu thích người như thế nào? Giống cái thì không được sao?”

Lôi Đình Lệ cũng không thèm nhìn thẳng lão thái thái, tự phụ đến kiêu ngạo, cúi đầu xem tin tức trên điện thoại.

Từ Hồng tâm sức cạn kiệt, bà đã hết cách với đứa cháu này, dứt khoát không quan tâm nữa, ra ngoài đi dạo.

Trì Ngữ Mặc đem cháo, trứng luộc, đậu nành, còn có bông cải xanh xào thịt, sơ củ cải xào đưa đến trước mặt Lôi Đình Lệ, cười mỉm chi mà ngồi ở đối diện anh.

“Tôi không muốn uống đậu nành.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói rằng.

“Ồ, vậy tôi đổi sữa tươi cho anh, đợi tôi một phút.” Trì Ngữ Mặc đem ly đậu nành ở trước mặt anh để qua chỗ mình, lại bước vào phòng bếp lần nữa, bưng một ly sữa tươi ra, dè dặt mà để ở kế bên tay phải anh.

Lôi Đình Lệ lườm cô một cái, “Có chuyện phải nhờ tôi?”

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, cười mỉm chi mà nói rằng: “Lâm Miễu được giải phong rồi, cảm ơn anh.”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ không cảm xúc mà trả lời, như hiểu rõ mà nói: “Hôm qua cô lại uống say đến nổi mất trí nhớ?”

“Ơ… Chuyện đó…” Trì Ngữ Mặc vò đầu mình.

“Ai nói với cô rằng tôi đã kết hôn?” Lôi Đình Lệ hỏi trực tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.