Trong phòng làm việc của Anjoye có một nhà vệ sinh riêng, bên ngoài là bồn rửa tay, bên trong là bồn cầu, ở giữa không có vật che chắn gì.
Molly đứng chặn không cho anh đóng cửa.
– Vậy nếu tôi đi nhà vệ sinh chung bên ngoài thì sao?
– Vì sức khỏe của chú, tôi chịu chút thiệt thòi cũng không hề gì.
Molly cười đến vô tư.
Anjoye đột nhiên nghẹn lời, mở cửa ra nói:
– Coi như cô ác, không được nhìn trộm!
– Ai mà thèm, biết đâu lại nhỏ xíu.
Cô bĩu môi, thè lưỡi với bóng lưng của anh, không ngờ người đàn ông đó đột nhiên dừng bước, cô giật thót tim.
Vừa nãy cô không lựa lời, có phải đã nói lời gì không nên nói rồi không?
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đó thong thả chậm rãi xoay người lại, trong mắt ẩn chứa vẻ nguy hiểm.
Anjoye quay lại, hai tay đặt bên hông, đôi mắt hồ ly lạnh lùng toát lên vẻ tà mị.
Đôi mắt của anh cong lên thành một độ cong nguy hiểm, nhìn thẳng vào đầu cô.
Molly đột nhiên nhận ra mình đã chọc họa, cô vội cười lấy lòng, nói:
– Ừm… chú cứ đi vệ sinh thong thả nhé, tôi đi uống ly trà nhuận giọng đã.
Nhưng cô còn chưa kịp đi thì đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông kia nhấc bổng lên.
– Vừa nãy cô nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi nghe xem nào.
Anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ném thẳng cô vào tường rồi ép người vào.
Hơi thở mạnh mẽ đặc trưng của phái nam đột nhiên ép lại gần làm cô cảm thấy nguy hiểm, lưng cô dán sát vào tường, không dám cử động.
– Tôi… tôi sai rồi, chú đại nhân đại lượng đừng chấp tôi, tha cho tôi đi mà!
Molly lập tức nhanh trí nói.
– Nhỏ xíu hả? Cô từng thấy rồi à?
Anh áp chế cơn giận mà hỏi.
Bị nghi ngờ về phương diện kia thì người đàn ông nào bình tĩnh cho nổi?
Molly bĩu môi đáp:
– Chẳng phải tôi đoán bừa thôi sao? Chú à, chú tha cho tôi đi! Tôi biết lỗi rồi!
Cô nói bằng giọng đáng thương, khiến người khác không đành lòng trách mắng.
Đôi môi phấn hồng nhếch lên, tuy không tô bất cứ loại son nào nhưng lại khiến cho người ta động lòng.
Đôi mắt lấp lánh dồi dào sức sống của cô nhìn vào anh, khiến trái tim anh thất thủ trong nháy mắt.
Nhìn vào đôi môi đang lải nhải kia, yết hầu của anh cuộn lên. Mùi hương xử nữ của cô như một bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy trái tim anh.
Lại gần…
Không nhịn được lại gần thêm chút nữa….
Mà Molly cũng nhận ra điểm này, cô nắm chặt tay lại nhưng không đẩy Anjoye ra, ngược lại trong lòng còn có chút chờ mong.
Hơi thở của anh càng lúc càng gần, càng lúc càng nồng, chuẩn bị dán lên môi cô, cô nhắm hai mắt lại chờ đợi thời khắc ấy.
Nhưng…
Đúng vào lúc này, cửa bật mở.
– Chủ tịch, cuộc họp lúc mười một giờ sắp…
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra, thư ký đã sững người lại.
Cậu ta ngơ ngác nhìn đằng trước rồi vội cúi gằm mặt xuống nói:
– Chủ tịch, ngài đừng vội, tôi ra ngoài đợi ngài.
Nói xong cậu ta liền ngay lập tức xoay người đi, vội vàng đóng cửa lại.
Mà hai người vừa động lòng kia cũng tách nhau ra, trong mắt cả hai đều có vẻ không tự nhiên, hơi thở hỗn loạn.
– Tôi dùng nhà vệ sinh trước.
Molly nhanh trí nói rồi lách người vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại.
Anjoye cũng ảo nảo tự rủa thầm một tiếng.
Anh có phải con người không, đến cả một cô bé như thế mà anh cũng không buông tha sao?
Lúc nãy nhất định là anh điên rồi, nếu không sao lúc nãy lại nảy sinh ý nghĩ muốn hôn cô cơ chứ? Cô chỉ là một cô bé non nớt, dáng người cũng không quá đẹp, sao anh lại thế chứ?
Nhất định là ảo giác!
Chắc chắn là thế!
Anh ảo não tự mắng mình rồi nói vọng vào:
– Tôi đi họp đây, cô cứ tự nhiên đi.
Nói xong anh liền bước vội ra ngoài, mở cửa phòng họp, thư ký dứng ngoài cửa liền nhìn anh với vẻ kỳ lạ.
– Nhìn gì mà nhìn? Còn chưa đi họp à?
– Vâng!
Thư ký vội vàng đuổi theo.
Tuy nhiên trong lòng cậu ta lại vô cùng kinh hoảng… Không ngờ chủ tịch lại có sở thích ở trong nhà vệ sinh…
Cậu ta trót biết bí mật lớn như thế thì có bị chủ tịch diệt khẩu không nhỉ?
Molly nhốt mình trong nhà vệ sinh, tim đập như trống đánh, hoàn toàn không hề có dấu hiệu sẽ chậm lại.
Cô đi đến chỗ bồn rửa tay, táp nước lạnh lên mặt.
Cô gái trong gương có vẻ hơi chật vật, trên mặt toàn là nước, gương mặt vẫn còn đỏ ửng như một trái anh đào chín mọng, dụ người ta đến cắn một miếng.
Mãi một lúc lâu sau cô mới dám ra ngoài, tuy thường xuyên ra vào văn phòng của Anjoye nhưng bây giờ chỉ có một mình, lần đâu tiên cô đánh giá kỹ lưỡng văn phòng của anh, phong cách đơn giản lấy trắng đen làm chủ đạo, bên cạnh cô là cửa sổ sát đất lớn, có thể nhìn rõ các tòa cao ốc nhà tầng và cảnh trời xanh mây trắng.
Nếu như được ngồi đây nhâm nhi một ly cafe thì chắc hẳn rất thích ý.
Cô vừa ngậm kẹo vừa tò mò nhìn ngó xung quanh, dường như cô đã tiến gần thêm một bước với thế giới nội tâm của Anjoye rồi.
Cô bất ngờ phát hiện ra đằng sau giá sách có một tấm ảnh, nó không hề bắt mắt, cô cầm lên xem, không ngờ đó không phải là ảnh của Anjoye mà là Dạ Đình Sâm.
Chẳng lẽ anh vẫn hy vọng Dạ Đình Sâm trở về sao?
Cô ngẩn ra, có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ hai anh em không có ảnh chụp chung sao? Ảnh gia đình của anh đâu? Anh đã từng chụp ảnh với cô gái mà mình thích chưa?
Ở trên giá sách còn sổ vẽ chân dung của mấy người nữa nhưng đều được bao kỹ lại, không gỡ ra được.
Vì chúng ở quá cao nên cô không lấy được, cho dù là Anjoye thì cũng phải bước lên thang mới với tới được.
Anh đặt chúng trên cao như thế… là muốn nói ước mơ của bản thân cách mình càng ngày càng xa sao?
Cô không nhịn được mà giẫm lên thang lấy chúng xuống, tất cả đều bị phủ một lớp bụi.
Đúng vào lúc này cửa bật mở, hội nghị ngắn đã kết thúc, Anjoye trở về văn phòng.
Anh nhìn thấy cảnh này thì nhíu chặt mày lại:
– Cô đang làm cái gì thế hả?
– Chú biết vẽ tranh à?
Molly đã biết còn cố tình hỏi.
Cô lắc lắc bức chân dung trong tay mình và nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
Hai mắt của Anjoye đột nhiên trở nên u ám, đôi mắt phượng thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào quyển sách, lạnh giọng nói;
– Đặt lại chỗ cũ.
– Không vui à?
– Chỉ là quyển sổ tạp nham không cần đến nữa mà thôi.
– Vậy tôi muốn nó, chú có thể tặng cho tôi không?
Cô nói.
Cơ thể của Anjoye hơi cứng lại, anh trầm mặc mấy giây, nhìn chăm chú vào chúng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Molly thu thập hết mấy quyển sổ đó rồi ôm vào lòng.
Cô nhảy khỏi thang, nói;
– Tôi còn tưởng rằng chú biết vẽ tranh, nếu như chú biết thì vẽ cho tôi một bức.
– Cô nghĩ nhiều rồi.
– Nghĩ lại cũng đúng, tôi chưa từng nhìn thấy chú động đến bút. Tôi từng gặp một người, người đó hứa sẽ vẽ một bức tranh cho tôi, nhưng bao nhiêu năm qua đi rồi, chắc người đó cũng đã quên.
Lúc nói câu này, cô đứng sau lưng anh, nhìn anh tự cởi áo khoác rồi vắt lên ghế, để lộ dáng người thon dài, bở vai rộng.
Anh quay lưng lại với cô, ngồi xuống ghế, bắt đầu làm việc.
Giọng nói từ tốn của anh vang lên:
– Nếu như người ta đã quên rồi thì sao cô còn nhớ?
– Tôi cũng không biết, có lẽ tôi là một người trọng lời hứa, nói không chừng người đó sẽ đột nhiên nhớ lại rồi đến tìm tôi cũng nên.
Sống mũi cô cay cay, cố áp chế sự run rẩy trong giọng nói, nhìn anh với ánh mắt sáng rực.
Đồ ngốc.
Người đã quên đi ấy chính là chú, tôi đã nói đến mức này rồi mà chú vẫn không có chút ấn tượng nào, xem ra chú thật sự đã quên rồi.
Cô chỉ thấy trái tim mình rất đau đớn.
Cho dù trái tim này không phải của cô, cô vẫn cảm nhận được cơn đau dữ dội ùa tới.