Ông Đen cứ nghĩ là họ đưa ông đến chỗ vắng vẻ để giết rồi phi tang xác cho hả giận chuyện quỵt nợ nhưng nào ngờ, họ đưa ông về nhà ông Năm.
Ông Năm này là chủ một tiệm cầm đồ trên thị trấn. Ông Đen ngày trước rất hay qua lại đây, lâu dần thành quen. Thỉnh thoảng có mồi ngon, ông Đen cũng đem lại nhà ông Năm lai rai chén tạc chén thù. Chủ yếu xây dựng mối quan hệ tốt để sau này dễ mang đồ đến cầm mà thôi.
Mặc dù bề ngoài, ông Năm làm cầm đồ, tuy nhiên ông Đen biết, nghề thật sự giúp ông Năm kiếm bộn tiền không phải nghề ấy.
Cách đây ba tháng, trong một lần thua đề lớn, ông Đen bị chủ nợ dí rất sát. Chẳng hiểu sao lúc đó ông Năm lại đứng ra chịu thay ông Đen số nợ này. Khi ấy ông Đen nợ ba mươi triệu, chính ông Năm đã dùng tiền của mình thanh toán cho ông Đen, đã vậy còn cho ông mượn thêm mười triệu nữa.
Cầm tiền ông Năm cho vay trong tay, ông Đen những tưởng mình đánh vài ‘lô’ thì sẽ nhanh chóng lấy lại số tiền đã mất thôi. Tất nhiên, đó chỉ là giấc mơ, tiền đã mất không những không thể lấy lại mà còn mất nhiều hơn.
Sáng nay ông Đen vừa lấy được từ Sao ba mươi ngàn, cứ đập hết vào con 00, nào ngờ lại thua nốt.
Hai ngày trước ông Năm có nhờ người nhắc với ông về khoản tiền. Ông Đen giả đò không nghe, thế là ngay hôm sau, ông Năm kéo đến tận cửa.
Ông Đen biết, số mình đến đây là tận rồi.
Ẩn sau ông Năm là một thế giới ngầm tăm tối.
– Này, làm gì đó? Vào nhà đi. – Ông Năm thấy ông Đen cứ đứng co ro trước cửa nhà thì đẩy mạnh vào lưng ông một cái.
– D… Dạ! – Ông Đen bị đẩy, lao luôn lên bậc cửa, khúm núm gật đầu, bước lên nhà.
Ông Năm đưa mắt sang hai người phía sau, họ liền rời đi.
Vào nhà, ông Đen ngoan ngoãn ngồi một góc trên bộ ghế gỗ trước phòng khách. Ông Năm sau khi cởi áo ngoài ra cũng ngồi xuống đối diện ông, tay mở gói thuốc, rút ra một điếu.
Ông Năm châm thuốc, rít một hơi.
Ông Đen nhìn điếu thuốc trên môi ông Năm mà nuốt nước bọt.
– Hừ. – Đợi rít gần hết, ông Năm mới thả điếu thuốc xuống tàn gạt. Ông Đen lúc này vội vàng nhặt điếu thuốc chỉ còn một đốt tay lên, rít lấy rít để.
Tuy chẳng hút được bao nhiêu, nhưng mặt ông Đen thỏa mãn lắm.
Thuốc của ông Năm là thuốc xịn, người bình dân như ông không có cửa hưởng.
– Mày hồn nhiên nhỉ? – Ông Năm gác chân lên bàn, nhướn mày nói.
– Dạ? – Ông Đen nghe thế, động tác rít thuốc chậm lại.
– Mày cầm tiền của tao rồi lẩn như chuột thế à? Chí ít cũng phải lên gặp anh mày nói một câu tử tế chứ?
– Dạ… – Ông Đen bỏ điếu thuốc đã tàn vào gạt, gãi đầu ấp úng. Thật tình… Đã không có tiền trả, ai dám chường mặt ra cho ông túm cổ?
Ông Năm thấy ông Đen cứ ngắc ngứ, sợ sệt. Đôi mắt sâu xa se lại, cũng không nói nhiều nữa làm gì.
Hai người ngồi đợi ở phòng khách hơn ba mươi phút thì mấy gã kia quay lại. Ông Đen nhìn ra, quan sát họ thì thấy trên tay họ mang theo rượu và mồi.
Ông Đen ngớ ra, sững sờ.
Hai đứa tay chân của ông Năm bày mồi và rượu lên bàn, ông Năm rót cho ông một chén, cười nói – Uống đi.
Tuy ông Đen không hiểu nổi vì sao ông Năm lại mời rượu mình, nhưng có rượu lại có mồi, ngon như vậy, có kẻ điên mới không hưởng.
Ông Đen nhanh chóng quên hết những sợ hãi vừa hiện hữu trong lòng, háo hức lao vào cuộc nhậu.
Ông Năm và hai đứa tay chân nhìn ông Đen chăm chăm. Trong cuộc nhậu, họ rất ít nói chuyện, chỉ có ông Đen cao hứng kể hết chuyện nhảm nhí này đến chuyện nhảm nhí khác.
Cho đến khi rượu đã say ngà ngà, ông Năm mới đi vào chủ đề chính. Ông nhìn ông Đen đang gà gật, mặt đỏ au, mỉm cười thâm trầm – Tao nghe nói mày có đứa con gái hả?
– Ư… Ư… – Ông Đen nấc vài tiếng, xua tay – Ờ, nhưng nó không phải con em, con mẹ nó lấy thằng nào đẻ ra nó. Mẹ kiếp… Chưa thấy đứa con gái nào xấu xí như nó!
– Ha ha… – Ông Năm nhếch mép, châm thuốc – Thế mày không cần nó nữa, nhỉ?
– Ối giời con quỷ nhỏ! Em bán nó lúc nào cũng được!
– Hay lắm! – Ông Năm đặt bật lửa xuống bàn vang lên tiếng cạch chắc nịch, chỉ tay về phía ông Đen – Bán nó cho anh! Anh mua, anh trừ cho mày hết nợ.
– Dạ? – Ông Đen ngớ ra, đầu óc đang quay cuồng, ông chẳng biết mình vừa nghe thấy cái gì.
Ông Năm cười cười, lặp lại – Anh mua con mày. Coi như tiền mày nợ anh giải quyết xong, mày tính thế nào?
Ông Đen mơ hồ gật đầu, chỉ nghe cái gì trừ nợ, trừ nợ, miệng liền nhoẻn ra – Hay quá! Cứ vậy đi! Không thiếu nợ gì anh nữa!
Nói rồi, ông gục ra bàn, ngủ say bí tỉ.
-o-
Sớm hôm sau, ông Đen thức dậy, thấy mình đang nằm dưới sàn nhà ông Năm. Hai đứa tay chân của ông Năm đang tranh cái chăn với ông, chúng ngáy rầm rầm, vô cùng ồn ào.
Ông Đen ngồi dậy, tựa lưng vào ghế.
Đầu ông lúc này rất đau nhức, nhưng ông vẫn nhớ những gì diễn ra hôm qua.
Hình như… Ông Năm bảo muốn mua con Sao.
Trời… Ông Đen ôm đầu… Và ông đã nói gì?
Mặt ông tái mét đi, ông biết ông Năm không phải người đơn giản…
Chẳng biết ông ta mua con Sao để làm gì…
Càng nghĩ, ông Đen càng sợ, lập cập chạy vào nhà trong, đến trước cửa phòng ông Năm gõ vội.
Ông Năm mở cửa với bộ dạng ngái ngủ, khi nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt ông Đen, ông ngờ ngợ ra điều gì, nụ cười lạnh nhạt hiện trên môi.
– Chuyện gì? Mới sáng sớm cái thằng này… – Ông Năm vừa lẩm bẩm chửi vừa ngồi xuống ghế hút thuốc.
Khói thuốc quyện với không khí buổi sớm bồng bềnh, có chút gì mờ ảo, u tối.
– Anh Năm… – Ông Đen ngồi xuống, hai tay xoa lên gối, căng thẳng – Hôm qua… Anh đòi mua con Sao nhà em trừ nợ ạ…
– Ừ. – Ông Năm rít thuốc, đáp không cảm xúc.
– Anh mua con Sao nhà em làm gì? – Ông Đen nghiêm túc ngẩn lên.
– Hừ. – Ông Năm cười nửa miệng, nói một cách nửa thật nửa đùa – Thì còn làm gì? Cỡ như nó thì bán cho ‘động’ nào đấy thôi.
– Gì cơ? Nó mới mười ba thôi! – Ông Đen tái mét mặt mũi.
– Thì sao? ‘Bên đó’ người ta chuộng hàng này lắm. Giờ mấy ông lớn tuổi có sở thích khác rồi, gái trưởng thành không còn là thứ khiến họ kích thích nữa.
– Trời… Nhưng nó nhỏ như vậy, có gì hấp dẫn đâu… – Ông Đen bàng hoàng.
Ông Năm nhún nhún vai, hững hờ – Ai biết, người ta thích, có cầu thì có cung thôi. – Dừng một chút, ông nhìn sang ông Đen, mày nhướn cao – Rồi sao? Hay mày giữ con gái lại? Nếu không nỡ bán thì thôi tao không ép, cầm bốn mươi triệu trả cho tao, cộng thêm lãi là một trăm.
– A… Anh Năm… Lãi gì mà nhiều vậy… Sao… Sao em trả nổi? – Ông Đen van vỉ.
– Thế à? – Ông Năm dí thuốc vào gạt tàn, gật gù – Thế thì để cái mạng mày lại đây.
Lời nói của ông Năm khiến tim ông Đen nhảy thon thót. Nắng sớm chiếu qua cửa kính màu nâu tạo thành một thứ ánh sáng u ám. Chúng hắt lên khuôn mặt lạnh lẽo của ông Năm, khiến ông ta trở nên hung ác lạ thường. Tiếng ngáy của hai tên tay chân thì như một loại âm thanh kịch tính của phim hành động, càng khiến tâm trí ông Đen rối loạn. Ông vùi mặt vào lòng bàn tay, gãi đầu đến rối bời, chân run lẩy bẩy.
Ông Năm quan sát ông Đen hồi lâu. Đáy mắt ông dâng tràn khinh miệt nhưng miệng vẫn mỉm cười, chiêu dụ đầy cám dỗ.
– Mày lo xa quá, để nó lại với mày, mày cũng đâu nuôi nổi nó? Rồi mai này nó đi lấy chồng, mày mất trắng, uổng không? Chi bằng bán nó cho tao, tao trừ nợ còn cho mày thêm vài triệu. Nó qua bên đó, làm vài năm, may mắn lại vớ được ông đại gia giàu sụ, biết đầu chừng nó lại nhớ ơn mày.
– Th… Thật chứ? – Ông Đen ngẩng lên, run run hỏi lại.
– Thật. – Ông Năm cười, khẳng định. Ông biết, khi con mồi hỏi câu này là chúng đang đứng giữa bờ vực tội lỗi rồi.
Một kẻ không muốn bán con sẽ dứt khoát từ chối ngay. Còn những kẻ run rẩy chờ người ta thuyết phục rồi lại hỏi hai từ ‘thật không’ một cách mong chờ day dứt này đều là những kẻ chuẩn bị mắc sai lầm, bọn chúng chỉ đang đợi ai đó cổ vũ cho hành động sai trái của chúng mà thôi.
Trong trường hợp đó, ông lúc nào cũng phải động viên chúng cố gắng đi tới.
Khi đó, chúng sẽ ngay lập tức cảm thấy có động lực và tự tin, chúng sẽ lao vào lửa như con thiêu thân.
Nhận được câu trả lời của ông Năm, ông Đen tiếp tục cúi xuống, mắt dao động.
Ông Năm cau mày, lạnh lùng liếc ông Đen một cái rồi nói thêm – Tao cho thêm mày mười triệu.
Đến lúc này, lí trí của ông Đen đã hoàn toàn bị đánh gục.
Ông ta thừ người, không còn suy nghĩ gì nữa, tâm trí trở nên trống rỗng sau lần hạ giá cuối cùng của ông Năm.