Mai Nở Dưới Sao

Q.1 - Chương 17 - Chàng Trai Kì Lạ.

trước
tiếp

Mai Lang Vương tiến đến gần Sao. Chàng chỉ dừng lại khi cách cô bé hai bước chân. Khoảng cách giữa hai người rất gần, vì vậy chàng có thể nhìn thấy khóe mắt Sao đỏ hoe. Mai Lang Vương nhíu mày, những chuyện chàng thấy trong vại nước hôm qua đột ngột hiện về.

– Nhỏ bé, gầy yếu, khổ sở. – Mai Lang Vương chậm rãi nói – Là do sinh vào một gia đình tệ hại.

Chàng đưa tay, chạm vào đôi má gầy đen nhẻm, thở dài – Có lẽ ta phải nuôi dạy em một thời gian. Đừng lo, từ nay ta sẽ chăm sóc em.

Sao sững sờ nhìn chàng.

Cô bé nhận ra chàng có đôi mắt màu nâu rất đẹp.

Mặc dù ở Việt Nam này không hiếm người sở hữu đồng tử nâu.

Nhưng, cô bé chưa từng thấy ai có đôi mắt đẹp như chàng.

Chàng trai ăn mặc kì lạ này tự dưng xuất hiện trước mặt cô bé. Những gì chàng ta nói cũng kì lạ và cô bé chẳng thể hiểu. Dù gương mặt chàng ta sáng sủa và không có vẻ gì là người xấu. Nhưng mấy hôm trước, Sao có nghe bác bảy gái nói rằng, dạo gần đây, quanh vùng này, xuất hiện những kẻ lừa đảo chuyên bắt cóc trẻ con rồi mổ cướp nội tạng.

Sao rùng mình, mặt tái mét.

Cô bé vội vàng hất tay Mai Lang Vương ra, bỏ chạy thục mạng.

Mai Lang Vương chỉ biết sững người nhìn Sao càng lúc càng đi xa.

Tay chàng vẫn dừng ở vị trí cũ, chẳng thể rụt lại, chứng tỏ là chàng rất sốc.

– Hazzz… Thôi rồi. – Thần Tình ngồi trên tán me tây quan sát hết mọi chuyện, chán nản vỗ trán – Có gã trai nào vừa gặp con gái nhà người ta mà nói chuyện như ngươi không?

Nàng giơ ngón trỏ lên, đung đưa – Đúng là chẳng biết tâm lí con gái gì cả, thất bại rồi. Có cần ta dạy cho ngươi vài chiêu không hả?

– … – Mai Lang Vương đứng thẳng lại.

Chàng im lặng rất lâu.

Thần Tình vuốt ve mái tóc đen nhánh xõa dài đến gối. Hôm nay nàng mặc áo dài màu tím, trên tay còn đeo thêm nón bài thơ. Nàng ngồi trên tán me tây, đung đưa chân. Nàng có nên nói một vài câu tiếng Huế cho hợp cảnh không nhỉ?

Mai Lang Vương liếc nàng.

Chàng lạnh lùng – Đây là đồng bằng sông Cửu Long.

Thần Tình suýt nữa thì rơi thẳng xuống từ trên cây – Gì cơ?

Mai Lang Vương không thèm quan tâm đến nàng nữa, chàng ẩn vào thinh không, biến mất.

– Chết tiệt. – Thần Tình lẩm bẩm chửi, nàng lại phất tay, khoác lên người một bộ bà ba.

-o-

Sao chạy thẳng về nhà. Từ chỗ cây me tây đó đến nhà cô bé ít nhất cũng phải băng qua hai thửa ruộng. Vừa về đến trước cửa, Sao liền chống tay lên gối, thở hổn hển. Mực dừng lại bên cạnh cô bé, trong đáy mắt nó, nỗi sợ vẫn còn hiện rõ.

– Anh ta là ai? – Sao ngồi xuống, vuốt ve trấn an Mực – Phải chăng là những kẻ bắt cóc trẻ em mà bác bảy gái vẫn kể?

– Ử… – Mực dụi đầu vào tay Sao, nó có vẻ rất hoảng loạn.

– Đừng lo. – Sao ôm Mực vào lòng.

Cô bé từ từ đứng dậy, hướng mắt về phía cây me tây, tay nắm lấy vạt áo bà ba, siết chặt.

Dù chỉ gặp thoáng qua như vậy, nhưng đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp ấy lúc nào cũng lởn vởn trong tâm trí Sao.

Ngoài chợ làng có một quán cà phê nhỏ. Người ta vẫn quen gọi nó là ‘quán lá’. Quán lá phục vụ những thức uống bình dân trong đời sống người Việt ở thôn quê, bao gồm cà phê, cà phê sữa và các loại nước ngọt.

Tất nhiên, giá cả ở đây rẻ hơn những quán sang trọng trên phố rất nhiều. Một ly cà phê chỉ ở đâu đó bảy, tám ngàn. Buổi chiều, mọi người đến đây nghe xổ số, đến tối, họ lại xem đá banh. Cha của Sao – Ông Đen là khách quen của quán này. Ông luôn có mặt ở đây lúc bốn giờ chiều, đợi nghe kết quả xổ số xong rồi ngồi la cà đến tối.

– 00 – Ông Đen ngồi bên cái radio của bà chủ quán, sốt sắng nhắc đi nhắc lại.

Những người ngồi quanh ông mặt mày căng thẳng. Có người dùng tay che ngang miệng, đáy mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp.

– 00 – Ông Đen một lần nữa khấn niệm.

Giọng tuyên đọc của người dẫn chương trình xổ số điềm nhiên vang lên, từ tốn, từ tốn. Giọng đọc chậm rãi đó như kéo trái tim đang nhảy thon thót của những người quanh đấy dài ra.

– 98.

– Trời! – Ông Đen ôm đầu, lăn đùng ra sàn.

– Há há, 98, tao trúng! – Một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hói, người chỉ mặc độc cái quần ngắn bật cười hồ hởi.

– Còn ‘lô’ nữa mà, để xem… – Mọi người lại lắng tai nghe.

Chỉ có ông Đen là lủi thui đứng dậy, đi về.

Trên đường về, khi sắp đi ngang qua cây gáo lớn, ông chợt nhìn thấy một đám người.

Họ đứng dưới gốc gáo, là ba người đàn ông, độ tuổi tầm ba mươi, bốn mươi. Họ ăn mặc xuề xòa, mắt đảo liên hồi. Vừa nhìn đã biết người bất hảo.

Ông Đen dừng lại, chân bước lùi. Ông đánh mắt sang bên đường, thấy ở đó có một cây trứng cá, lòng thầm nghĩ sẽ trốn vào đó.

– Ối trời! Đen đấy ư? – Tiếc thay, một người đã tinh mắt nhận ra ông.

Ông Đen cười gượng, nép bên cây trứng cá, mặt cứng lại như một khối bê tông.

– Bẻ trứng cá về cho con gái ăn hả? – Người đàn ông cao gầy trong nhóm đi đến chỗ ông Đen, khi thấy ông đứng sau gốc cây, mắt ông ta nheo lại, hằn lên sự chế giễu.

– Ha ha, anh Năm. – Ông Đen bước ra, cười hiền hậu.

Ông Năm vỗ lưng ông Đen, giọng vẫn thân thiện nhưng đã trầm hơn ban nãy – Dạo này làm ăn sao rồi chú? Hôm trước chú mượn anh cây rưỡi, giờ chú trả được chưa?

– Em vã quá anh à… – Ông Đen lí nhí nói.

– Lại đây mấy đứa! – Ông Năm nghe vậy, vẫy tay về phía hai người kia. Hai người đàn ông ấy hùng hổ đi đến. Họ rất đô con, tay xăm chi chít rồng rắn.

– A… Anh Năm! – Ông Đen tái xanh mặt, lùi lại.

– Ầy. – Ông Năm nắm lấy cổ áo ông Đen, giữ chặt, mỉm cười – Gì vậy? Anh mời mày đi nhậu, rảnh không?

– Dạ thôi… Mấy nay em bệnh quá… – Ông Đen lau mồ hôi trán.

– Sao? – Ông Năm kề sát tai lại gần, hỏi lớn – Mày nói sao?!

Ông Đen không nói gì thêm bởi lúc này mắt ông đang hướng về phía hai gã xăm mình. Một gã thì khoanh tay nhìn ông chăm chăm trong khi gã còn lại rút dao nhỏ trong túi quần ra, dùng đầu nhọn của dao lấy đất bẩn trong móng tay.

Cảnh tượng đó khiến ông Đen không còn sức để nói gì nữa. Ông Năm cười khẩy, nắm cổ ông kéo đi.

Ba người họ tống ông Đen lên xe máy, rời đi nhanh chóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.