Đúng như dự đoán của Lãm, chiều ngày hôm sau, thuyền của Mai Lang Vương đã đến được phía bắc Gia Lai.
Từ trên mạn thuyền họ có thể nhìn thấy một cánh rừng khổng lồ phủ kín mặt đất. Một màu xanh bát ngát, huy hoàng, bao gồm màu xanh sẫm của những cánh rừng gần đến màu xanh mờ sương của những dãy rừng xa xa.
– Đẹp quá! – Sao bỡ ngỡ vì cảnh đẹp trước mắt, mái tóc đen nhánh bị gió cuốn, khiến hương bồ kết lưu trên tóc lan tỏa.
– Đó chính là Kon Chư Răng. – Mai Lang Vương hướng tay về một góc Nam Trường Sơn, giải thích thêm.
– Chúng ta sẽ đến đó ạ? – Sao quay sang chàng, thơ ngây hỏi.
– Đúng vậy. – Mai Lang Vương xoa đầu Sao, mỉm cười xác nhận.
Những tiểu đồng điều khiển bốn con cò đậu trên trụ, giúp thuyền hạ xuống. Thuyền đạt độ cao tầm năm mét so với mặt đất, từ Kon Chư Răng lập tức có một tiểu tiên bước ra.
Người đó mặc trang phục Bana, đóng khố, cởi trần. Trên cổ và tay đeo nhiều vòng trang sức. Anh ta mang theo một cây giáo, hiên ngang chắn trước cổng vào, khuôn mặt không có thiện ý.
– Xuống đó nói rõ mục đích đi, Lãm. – Mai Lang Vương ra lệnh.
– Vâng. – Lãm cúi người, chàng ta nhảy khỏi thuyền từ trên cao mà không dùng thang, đáp thẳng xuống trước mặt tên lính.
Hai người đó trao đổi với nhau một chốc. Mai Lang Vương quan sát xung quanh. Kon Chư Răng bây giờ đã không còn hiền hòa như trước nữa rồi. Quanh khu rừng được bảo vệ bởi một lớp kết giới cực mạnh và rào chắn. Cứ cách một đoạn rào chắn tầm nửa dặm lại có một chốt canh. Ngay trước cổng ra vào cũng có rất nhiều binh lính được bố trí, bọn chúng đều đang nắm chặt lấy vũ khí mà nhìn chòng chọc vào thuyền của chàng.
Tình hình này… Mai Lang Vương e rằng những gì Yang nói đều chính xác.
Chàng đi vào khoang thuyền, thảo một lá thư.
– … – Yang đứng bên cạnh Sao, e dè nhìn theo bóng Mai Thần. Cậu lại nhìn xuống Kon Chư Răng bên dưới, hai tay siết chặt, run rẩy.
Kon Chư Răng! Kon Chư Răng của ta!
Cậu cứ lặp đi lặp lại ba chữ ấy trong đầu.
Ta phải làm gì để giải phóng Kon Chư Răng khỏi bọn phản loạn dã thú?
– Sắc mặt bạn rất tệ. – Sao lo lắng hỏi – Chuyện gì vậy?
– Đó là quê hương của ta. – Yang nói, đôi mắt đượm buồn.
– Mình biết, chẳng phải bây giờ Mai Lang đang đưa bạn về quê hương hay sao? – Cô bé mỉm cười hồn nhiên – Bạn phải vui chứ? Tại sao lại tỏ bộ mặt đó?
Yang cười nhạt, cậu biết cô bé này không hiểu gì cả. Những đau thương mà cậu và người dân Kon Chư Răng phải trải qua cô bé ấy không hề biết. Vì vậy cậu cũng không giải thích. Yang im lặng, không trao đổi gì với Sao nữa.
Mười lăm phút sau, Lãm quay lại. Đi theo chàng ta bấy giờ còn có một người khác. Người đó cũng mặc trang phục giống với những binh lính bên dưới, tuy nhiên, hoa văn trông cầu kì hơn. Trang sức cũng đặc biệt nhiều và quý phái.
Sao cau mày, lùi lại khi bắt gặp ánh mắt của hắn.
Đó là một người quyền uy nhưng bất hảo. Ánh mắt của hắn rắn rết hệt như ánh mắt của lão thủ lĩnh bọn buôn người mà cô bé từng đối diện. Một ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm, thể hiện rằng chủ nhân của nó sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt mục đích.
Tên thủ lĩnh nhìn chòng chọc vào Yang. Cậu run sợ lùi lại, không dám đứng gần. Vẻ mặt tên thủ lĩnh không mấy dễ chịu khi nhìn thấy cậu. Hắn lại nhìn khắp chiếc thuyền một lượt… Một tòa lâu thuyền lộng lẫy… Đúng là sự hưởng thụ bậc nhất của bọn Vương Thần.
– Đại nhân, Vương đến đây là vì lệnh của Hùng Vương à? – Tên thủ lĩnh hỏi Lãm.
– Vâng, Hùng Vương muốn thăm hỏi nữ thần Kon Chư Răng nên ra lệnh cho Vương đến. – Lãm cười đáp.
– Hùng Vương có vẻ vẫn quan tâm đến cô con dâu hụt này nhỉ? – Tên thủ lĩnh cười phá lên. Trong quá khứ, Quan Lang của vua Hùng từng bị nữ thần từ chối lời cầu hôn, từ bấy đến nay có vẻ Cổ Loa vẫn luôn quan tâm đến điều đó.
– Ôi trời, Hùng Vương nói vậy nhưng không phải vậy đâu. – Lãm xoa cằm, thở dài thườn thượt.
– Gì? Có việc gì ẩn giấu ư? – Tên thủ lĩnh ghé tai đến gần, tò mò.
Lãm nói nhỏ vài tai hắn – Thật ra Hùng Vương muốn chúng ta đến đây để kiểm soát lại số gỗ ở Kon Chư Răng đấy!
– Ôi trời! – Tên thủ lĩnh kinh ngạc.
Lãm xua tay, buồn rầu – Ngài ấy lại định xây công trình, phía Bắc gỗ đang cạn kiệt, nghe nói Kon Chư Răng có nhiều gỗ nên sai bọn ta đến đây xem xét thôi. Hazz, mệt chết đi được, Vương của ta không có thời gian mà vẫn phải đi đến tận đây đấy! Đúng là uể oải mà!
– Ra là vậy… – Tên thủ lĩnh cúi đầu, thì thầm. Hai mắt hắn đảo qua ván thuyền, cười mỉm.
Hóa ra mục đích thực sự của vua Hùng là vậy!
– Ngươi là người cai quản hiện thời của Kon Chư Răng? – Lúc bấy giờ, Mai Thần đã làm xong việc trong khoang thuyền. Chàng từ tốn bước ra, gật đầu với tên thủ lĩnh.
– Ôi, thật vinh hạnh vì được diện kiến Vương. – Tên thủ lĩnh quỳ xuống, phong thái uy nghiêm của Mai Thần vẫn còn lấn át tâm trí hắn.
– Đừng nói vậy, ta đến đây vì công việc, mong Kon Chư Răng giúp đỡ.
– Hiển nhiên rồi ạ! Được Vương ghé thăm cư dân Kon Chư Răng chúng tôi vô cùng hoan hỉ.
Mai Thần nhìn sang Lãm, chàng ta âm thầm nhoẻn cười, đáy mắt sáng lên.
…
Tên thủ lĩnh có chút việc nên phải trở vào trong giải quyết. Mai Thần cũng chưa vội vào Kon Chư Răng ngay, chàng ở lại thuyền của mình, bàn bạc một vài điều với Lãm.
– Đây, mang đến Khau Pạ đi. – Mai Lang Vương đưa phong thư đã thảo trước đó cho Lãm, nhẹ nhàng nói.
– Ngài biết sợ rồi à? – Lãm bật cười.
– … – Mai Lang Vương không nói gì, chàng rót trà, đôi mắt nâu nhìn làn khói êm dịu kia, suy tư.
– Tên thủ lĩnh đó cũng ghê lắm đấy, hắn thăm dò tôi mấy lần liên tiếp. – Lãm cười gằn, cứ mỗi lần nhớ lại thái độ của tên thủ lĩnh là chàng ta lại cảm thấy hài hước vô biên.
– Và ngươi dắt hắn vào một mê cung với những lời bịa đặt? – Mai Lang Vương hừ mũi.
– Ối chà, ngài biết đấy, nếu muốn thăm dò thông tin thì không nên thăm dò từ Lãm này, tôi là chuyên gia đánh lạc hướng đấy mà.
– … – Mai Thần lắc đầu cười.
– Có lẽ sẽ mất ba ngày để đi Lâu thuyền từ đây đến Khau Pạ, nhưng sẽ chỉ mất một ngày để từ Khau Pạ đến đây bằng Đa Sách Thuyền. Khi đi xa khỏi Kon Chư Răng, tôi sẽ thay thuyền nhỏ để tối đa tốc độ, vậy có lẽ tầm hai ngày là có thể đem binh chi viện tới rồi.
– Được, ta sẽ cố cầm cự.
– Với những gì mà tôi cung cấp cho chúng, có lẽ chúng sẽ không vội ra tay với ngài đâu. Dù sao ngài cũng là Vương cơ mà.
– Ta không chắc. – Mai Thần lắc đầu – Bọn chúng đã dám xây dựng Kon Chư Răng thành một pháo đài riêng như vậy thì không có gì đảm bảo chúng sợ cái chức Vương của ta. Bọn chúng có lẽ chỉ chờ ta vào trong đó rồi xử kín.
– Giờ thì tôi càng lo cho Sao hơn đấy. Ban nãy tên thủ lĩnh nhìn Yang như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
– Hết cách. – Mai Lang Vương đặt chén trà xuống, khoanh tay đứng lên. – Nếu chỉ hai ngày, ta nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.