Tên thủ lĩnh trở về bản doanh ở Kon Chư Răng, đó là ngôi nhà Rong lớn mới được dựng lên nằm gần bìa rừng. Ngôi nhà này tuy được xây dựng với kiến trúc giống với nhà Rong nhưng lại khá đơn sơ, nó không được trang trí tỉ mỉ như ngôi nhà Rong chính nằm gần đền nữ thần.
– Thủ lĩnh! – Vừa thấy hắn bước vào, những tên phó tướng ngồi bên bếp lửa lập tức đứng dậy.
– Tình hình sao rồi ạ? – Một tên nhanh chóng cất tiếng hỏi.
Tên thủ lĩnh thoạt tiên im lặng, vẻ mặt nặng nề. Hắn đi đến bếp lửa, ngồi xuống, những đứa hầu nhanh chóng mang rượu cần đặt bên cạnh hắn.
Tên thủ lĩnh hút một ngụm rượu cần, lấy tẩu thuốc ra, rít sâu. Khói thuốc bay lên, lãng đãng trên trần nhà âm u.
– Kẻ mới đến chính là tên Mai Lang Vương dưới trướng vua Hùng. – Hồi lâu sau, hắn nhả ra từng chữ.
– Mai Lang… Vương?! – Những tên phó tướng kinh ngạc. Theo hiểu biết của bọn chúng, Mai Lang Vương là vị Hoa Tiên duy nhất được vua Hùng ban cho chức Vương, là cánh tay đắc lực của ngài ấy. Sự hiện diện của Mai Lang Vương tượng trưng cho sự hiện diện của vua Hùng.
Nếu kẻ đó đến đây… Có lẽ nào… Hùng Vương đang để mắt đến Kon Chư Răng?
– Mục đích của hắn là gì? – Bọn chúng lập tức hỏi.
– Hừm… – Tên thủ lĩnh đỡ trán, tẩu thuốc đặt hờ trước miệng, khói đang bốc lên từ đó, phủ mờ mắt hắn. – Nghe nói là để kiểm soát số gỗ ở đây.
– Kiểm soát gỗ? – Bọn phó tướng ngớ ra – Gì chứ? Chỉ vậy thôi á?
– Phải. – Tên thủ lĩnh gật đầu, rít một hơi thuốc dài. Có lẽ ngay cả hắn cũng không tin được mục đích của Mai Thần đến Kon Chư Răng lại đơn giản như thế.
– Thằng Yang có đi theo hắn đấy. – Đôi mắt tên thủ lĩnh lóe sáng.
– Thằng bé thoát khỏi tay chúng ta đêm đó? – Bọn thuộc hạ nghiến răng.- Hắn mang theo đứa bé đó… Chẳng biết bọn chúng gặp nhau như thế nào và hắn đã biết được những chuyện gì… Nhưng chúng ta không thể manh động vào lúc này được.
– Hay là… – Một tên hiến kế – Chúng ta cứ diễn kịch trước mặt hắn. Kiểm soát gỗ chỉ diễn ra hai đến ba ngày, cao lắm là một tuần. Chỉ cần chúng ta diễn tốt thì chuyện này sẽ được che đậy êm thấm.
– Ta cũng nghĩ vậy. – Tên thủ lĩnh tán đồng – Chỉ cần che mắt được tên Mai Thần đó, chúng ta cũng sẽ che mắt được Cổ Loa. Nếu để Cổ Loa biết được chúng ta tạo phản, họ sẽ ngay lập tức phái quân đội đến đàn áp và chúng ta không thể chống chọi lại. Chi bằng cứ yên yên ổn ổn chiếm lấy Kon Chư Răng bí mật như thế này, chúng ta không phải đổ máu chiến đấu mà lại có quyền lực cai trị cả một vùng núi rừng.
– Ha ha ha ha ha ha!
Đám phản loạn bàn đến đoạn này thì từ bên ngoài bỗng cất lên một tràng cười trêu chọc. Tên thủ lĩnh cau mày, nhìn ra, trước cửa nhà Rong có một bóng đen đang tựa người cười khanh khách.
– Đại nhân… – Tên thủ lĩnh thốt.
– Xin lỗi, thật bất lịch sự nhưng những lời bàn bạc của các ngươi khiến ta rất buồn cười.
– Đại nhân. – Tên thủ lĩnh hướng về phía người đó, thành tâm nói – Ngài có thể chỉ dẫn rõ hơn được không?
Người đó khẽ kéo áo choàng xuống thấp một chút, chỉ có khóe miệng duyên dáng lộ ra, nhoẻn cười kiều mị – Hùng Vương nếu cần gỗ, ông ta hoàn toàn có thể đến Tây Bắc khai thác. Ở phía Bắc có rất nhiều cánh rừng, có những cánh rừng nằm trong khu khai thác riêng của vua Hùng, chúng rất rộng lớn và được chăm sóc kĩ lưỡng, không có chuyện cạn kiệt đâu.
– Ôi! – Tên thủ lĩnh sửng sốt.
– Nếu thật sự muốn khai thác gỗ ở phía Nam, vua Hùng có thể đến vùng Quang Hoa và Tân Châu của Tây Ninh, nơi đó vốn được triều Nguyễn sử dụng như một khu khai thác chuyên dụng. Tại sao phải đến Kon Chư Răng để lấy gỗ về? Trong khi Kon Chư Răng là nơi có sinh thái đặc biệt mà Hùng Vương luôn muốn bảo vệ?
– Vậy là chúng tôi bị lừa?!
– Bị lừa đậm. – Người áo đen nhếch mép – Tên Mai Lang Vương kia sẽ không bao giờ bị Hùng Vương sai đi làm những chuyện nhảm nhí như thế. Hắn là một thanh bảo kiếm, Hùng Vương chỉ rút thanh bảo kiếm này ra trong những trường hợp đặc biệt mà thôi. Hơn nữa… Mai Lang Vương còn mang theo thằng nhóc vừa tẩu thoát từ đây… Ngươi nghĩ cái chức Vương của hắn là hư danh ư? Hắn là một người rất sắc bén.- Chết tiệt… Bọn chúng dám phỉnh phờ chúng ta! – Tên thủ lĩnh đấm tay xuống sàn.
– Bọn chúng lợi dụng tâm thế của các ngươi – Những kẻ tự cô lập mình trong không gian nhỏ hẹp của Kon Chư Răng mà bịa đặt thông tin. Những gì chúng cung cấp thật lố bịch nhưng các ngươi vẫn bị lừa, chứng tỏ rằng các ngươi rất hoang mang. Tên Mai Thần đó đã thăm dò ngược các ngươi bằng hành động thú vị như vậy đấy… Các ngươi đã tự để lộ sơ hở cho hắn thấy rồi.
– Vậy giờ chúng tôi phải làm gì đây?
– Làm gì à? – Kẻ áo đen khoanh tay, yểu điệu nhếch môi – Làm gì thì tự các ngươi phải suy nghĩ rồi. Ta nói trước, tên Mai Thần đó là một mối hiểm họa. Chấm hết hắn hoặc bị hắn chấm hết, tùy các ngươi vậy.
– … – Tên thủ lĩnh sầm mặt, nín lặng.
…
Người áo đen nói xong mấy lời đó thì rời đi, trong nhà Rong chỉ còn lại tên thủ lĩnh và lũ phó tướng. Tên thủ lĩnh sau hồi lâu suy nghĩ, hắn cúi xuống, rít thuốc. Đến khi ngẩng lên, hai mắt hắn trở nên tỉnh táo lạ thường, sáng rực như mắt mèo.
– Chúng ta sẽ kiểm tra tên Mai Lang Vương đó một chút.
– Kiểm tra?! – Bọn thuộc hạ đồng thanh kêu lên.
– Phải. – Tên thủ lĩnh hút một ngụm rượu cần, mắt đảo ra ngoài, đầy suy tính – Chúng ta cần nắm được thực lực của hắn đã. Giết hắn thì chắc chắn phải giết, nhưng nghe nói hắn rất mạnh. Chúng ta cần thăm dò.
– Vâng…
– Trước tiên cứ mời hắn vào, diễn cho tròn vai. Đợi khi thăm dò xong thực lực của hắn rồi thì sẽ xem xét nên dùng cách nào để giết hắn. – Tên thủ lĩnh vừa nói vừa đưa tẩu thuốc lên miệng, lãnh đạm rít. Khói trắng bốc từ đầu tẩu lên cao, che mờ khuôn mặt nham hiểm.
Bọn thuộc hạ nhìn hắn rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Lòng chúng tuy có chút hoang mang nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, chỉ đành tiếp tục lao về phía trước.