Ngày đầu tiên ở Kon Chư Răng là một ngày đầy mệt nhoài, Mai Lang Vương phải cùng nữ thần giải cứu cư dân bị vây hãm, kiến thiết lại trật tự ở Kon Chư Răng và củng cố binh lực. Sao không có việc gì làm, cô bé được Yang trông nom, hai đứa tạm thời ở lại nhà Rông.
– Tối nay sẽ có lễ hội đó. – Yang vui vẻ nói.
Sao đang nằm ườn bên bếp lửa nghe vậy, mắt chớp chớp. Lễ hội? Cô bé thật sự muốn tham gia lễ hội ở đây.
Đôi mắt to tròn dõi ra sân.
Ngoài sân có một cây nêu rất lớn. Nó cao và được trang trí lộng lẫy. Sao nghe nói dựng nêu trước nhà Rông là phong tục cổ truyền của người Bana. Nêu có thể xua đuổi ma quỷ, bảo vệ buôn làng.
Sao tò mò đứng dậy, đi đến cây nêu rồi ngồi xuống.
Cô bé ngẩng nhìn cây cao ngất, bao phủ bên trên là nền trời trong xanh, nhìn đến nao lòng.
– Trời nắng đấy. – Đột nhiên có giọng nói vang lên phía sau.
Sao quay đầu, liền thấy Bukjai đang tựa người vào nhà Rông, nhìn cô bé mỉm cười.
Mái tóc đen xoăn nhẹ rũ xuống mắt, đôi mắt chàng sáng lạ thường. Ánh mắt ấy vừa dịu dàng vừa si mê. Chàng khoanh tay đứng đó, ngây ngốc nhìn em. Chàng đã quan sát Sao suốt ba canh giờ rồi.
– … – Sao mím môi, căng thẳng lùi lại.
Cô bé sợ chàng.
– Gì vậy? – Bukjai ngạc nhiên đi đến, muốn làm quen với Sao.
Nhưng em đã vội vàng đứng lên, ngay khi chàng chưa kịp đến gần thì em đã chạy vào nhà Rông rồi.
Yang đang làm việc gần đó nghe tiếng guốc gõ ầm ầm trên nhà thì biết là Sao lại chạy loạn, cậu khó hiểu nói với lên – Sao? Chuyện gì vậy?
Chẳng có tiếng ai đáp lời, Sao chạy vào nhà Rông, trốn sâu vào góc khuất, Bukjai đứng bên ngoài nhìn vào, đáy mắt đầy lo lắng.
Chàng biết Sao sợ hãi chàng…
– Ta phải làm gì để em hiểu được cảm xúc của mình đây? – Chàng tự hỏi.
– o-
Người thanh niên đó đã cứu mình. Anh ta xuất hiện dưới suối, ngay sau khi mình chạm vào mũi tên ấy… Thứ mà anh ta gọi ra có thể ăn thịt một người đến mức chỉ còn trơ ra xương! Anh ta khủng khiếp quá!
Sao vùi đầu vào gối, run lập cập khi nghĩ về Bukjai.
Với một người trần mắt thịt như em, việc chứng kiến cả đàn dơi xơi tái một người thực sự là đả kích tâm lí lớn. Sao đã từng run lẩy bẩy chỉ vì thấy vết thương đầy máu của Yang, mặc dù em đã cố thích nghi với thế giới này hơn, nhưng không phải chuyện gì cũng chấp nhận dễ dàng được, Sao cần thời gian để bình tĩnh.
Có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, đó là tiếng động rất thanh nhã, từ tốn. Sao mừng rỡ, bám vào cửa nhà Rông nhìn ra, vừa vặn ngay lúc đó Mai Lang Vương cũng tiến vào, hai người chạm mặt nhau ngay cửa.
– Sao?! – Mai Lang Vương khá ngạc nhiên khi thấy cô bé đột ngột thò đầu ra như vậy.
– Mai Lang! – Sao vui mừng thốt lên.
– Gì vậy? Sao lại ngồi đây? – Chàng cúi xuống, nhìn em đầy quan tâm.
– Dạ… Không… Không có gì… – Sao ngập ngừng, lắp bắp che giấu. Dù sao, em cũng không muốn những suy nghĩ của mình khiến chàng thêm bận lòng.
– Cô bé này là tiểu đồng của Vương ư? – Nữ thần Kon Chư Răng lên tiếng, lúc bấy giờ Sao mới nhận ra nàng đang đứng phía sau Mai Lang, nối gót theo họ còn có Lãm, Nhuận và rất nhiều người khác.
– Ừm. – Mai Lang Vương gật đầu, cẩn thận kéo Sao lên.
Chàng đưa Sao vào trong nhà, mọi người bắt đầu quay quần bên bếp lửa cùng nhau trò chuyện. Bukjai nhân cơ hội Mai Thần và chị trở về cũng không đứng bên ngoài nữa mà theo vào nhà Rông. Khi Bukjai tiến vào, Sao lại vô thức xích vào người Mai Thần, đôi vai nhỏ run lập cập.
– Tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc để đón mừng Vương. – Nữ thần Kon Chư Răng nói.
– Tiệc ư? Không cần thiết đâu. – Mai Thần vẫn như cũ từ chối.
Nữ thần Kon Chư Răng nghe chàng nói vậy, hai tay đặt lên nhau siết nhẹ, khuôn mặt diễm lệ u buồn.
Lãm tinh ý thấy được biểu hiện đó của nàng, chàng ta huých vào vai Mai Thần, nói khẽ – Vương của tôi ơi, ngài khiếm nhã vừa thôi! Con gái người ta đã mở lời như vậy! Ngài đồng ý cho tôi nhờ!
– … – Mai Lang Vương do dự.
– Ngài không muốn ăn tiệc nhưng binh lính từ Khau Pạ đến đây cần nghỉ ngơi thư giãn, ngài hiểu chứ? – Lãm thuyết phục thêm.
Mai Lang Vương thở dài, chàng hướng sang nữ thần, bất đắc dĩ phải nói – Nếu không phiền… Chúng ta rất vui vì được mọi người chào đón…
Nữ thần Kon Chư Răng mừng rỡ nhìn chàng chăm chăm, đáy mắt ánh hiện tia sáng hạnh phúc.
Mai Lang Vương đón ánh mắt si tình của nàng với vẻ mặt bình thản.
Lãm gãi gãi trán, chàng ta hiểu quá rõ chuyện gì đang diễn ra. Thật là, Vương đi đâu cũng gây nợ đào hoa cả!
Trong khi Lãm khó xử như vậy thì Nhuận chỉ lặng lẽ uống trà. Chàng ta không có hứng thú với câu chuyện mà mọi người đang bàn, lúc nào cũng vậy, chàng ta thích chìm vào thế giới của mình hơn.
Bukjai ý tứ đánh mắt về phía Sao. Cô bé đang nép phía sau Mai Thần, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn chàng.
Ý định của chị rất hay…
Chàng sẽ nhân buổi tiệc đêm nay để lấy lòng cô bé.
– o-
Khi màn đêm buông xuống, buổi tiệc chào mừng Mai Thần khai màn. Người dân Kon Chư Răng vui vẻ múa hát, rượu cần và những món ăn đặc sản được đem ra chất đầy nhà Rông. Bên ngoài họ đốt lửa trại rực rỡ, tiếng đàn T”rưng dìu dặt vang vọng khắp núi rừng.
Mai Lang Vương và nữ thần Kon Chư Răng ngồi trên nhà Rông thưởng thức tiếng đàn. Ngoài sân, những thiếu nữ Bana ăn mặc duyên dáng yểu điệu múa hát, ai ai cũng xinh đẹp tựa như những đóa hoa rừng quyến rũ, khiến binh lính Khau Pạ say sưa.
Lãm hào hứng uống một ít rượu cần, Nhuận cũng rất tò mò, chàng ta và Lãm thi nhau uống rượu.
– Vương, người không dùng rượu ư? – Nữ thần e thẹn hỏi.
Mai Lang Vương đưa mắt sang nàng rồi lại hướng về phía lửa trại, đáp – Ừm. Đó là quy định của Hoa giới.
– Thật là… Nếu biết sớm ta đã chuẩn bị những món phù hợp với ngài rồi, giờ thì ngay cả trà hay thức ăn chay cũng chẳng có, thật là tất trách.
– Không sao đâu. Ta không cần thiết những thứ đó. – Mai Lang Vương nhẹ nhàng nói – Mọi người cần một đêm vui chơi thư giãn, chỉ cần mọi người vui vẻ là được, không cần để ý đến ta đâu.
– Vương… – Nữ thần say sưa ngắm chàng, dù ở góc độ nào, Mai Thần cũng đều rất tuấn lãng.
…
Ở một góc khác, Yang đang cố thuyết phục Sao cùng ra nhảy múa, tuy nhiên đã bị cô bé từ chối thẳng thừng, Sao thích ngồi một chỗ xem mọi người vui chơi hơn.
– Này, em làm ta chán lắm đấy, ra nhảy cùng ta đi nào! – Yang nài nỉ.
– Thôi, em lười lắm, với lại em thích ngồi đây xem hơn.
– Hazz… – Chèo kéo mãi Sao không chịu nhúc nhích, Yang chỉ đành rời đi.
Sao tựa người vào gốc cây, êm đềm nghe nhạc. Tiếng đàn T”rưng trong trẻo quá, cứ như tiếng suối róc rách, khiến lòng người thư thái.
Mai Lang Vương từ trên nhà Rông nhìn xuống thấy Sao ngồi một mình, chàng liền đứng dậy, rời khỏi nữ thần Kon Chư Răng và tiến đến chỗ em.
– Vương… – Nữ thần Kon Chư Răng nhìn theo bóng chàng, lòng dằng dặc ưu sầu.
Chẳng biết cô bé đó là ai, có quan hệ gì với vương…