Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 46 - Lấy Mạng Đổi Mạng

trước
tiếp

Từ Du và Viên Chỉ Hề nhìn nhau, không dám nói lời nào, cũng không biết hai người này đang có bí mật gì. Có điều, nghe vậy thì dường như tình hình không tốt lắm.

Không ngờ chắt gái Phúc Thuần lại có bệnh nặng như vậy, thế nên lần này Kỳ Tễ tới đây quả nhiên không chỉ là dự tiệc, còn có ý kéo dài tuổi thọ.

“Muốn xem xem tôi kéo dài tuổi thọ cho người khác như thế nào không? Không cần núp trên cây giống lần trước đâu.” Kỳ Tễ thấy Từ Du ngẩn ra, không khỏi cười trêu chọc một câu.

“Anh không cần phải nói câu sau kia đâu.” Từ Du cắn răng, cơ hội tốt như vậy để có thể ở gần quan sát người này kéo dài tuổi thọ, đương nhiên là cô cầu còn không được.

Kỳ Tễ cười gian xảo, lại khe khẽ hất cằm lên nhìn Viên Chỉ Hề, nói: “Nhưng cậu ta không thể được xem.”

“Vì sao?!” Viên Chỉ Hề lập tức xù lông, đây là đang kỳ thị cậu sao? Cậu giận dữ trừng Kỳ Tễ, hay là vì cậu và anh ta từng đánh nhau hai lần?

“Cần gì có lý do? Thì là tôi không muốn nhìn thấy cậu mà thôi.” Kỳ Tễ trêu chọc Viên Chỉ Hề như đùa giỡn với mèo con, ánh mắt lại thâm trầm hơn, buồn bã nói: “Cậu chính là con cháu của Viên Thiên Cương, lỡ như học được bản lĩnh của tôi, về sau tôi sẽ không còn là người duy nhất nữa, sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy nữa.”

Từ Du: “…” Đây thật sự không phải là bọn trẻ con cãi nhau sao?

Viên Chỉ Hề cười nhạo nói: “Ai thèm học tà ma ngoại đạo của ngươi chứ? Thứ mà nhà họ Viên ta học đều là thuật pháp chính nghĩa bắt yêu trừ ma!”

“Ha ha ha ha…” Kỳ Tễ cười nghiêng ngả, đến nỗi chảy cả nước mắt, Viên Chỉ Hề lại càng thêm tức giận, trừng mắt không nói lời nào. “Nhóc con thật sự là không biết đùa, được rồi, cậu muốn xem thì xem đi. Còn về phần tổ tiên Viên Thiên Cương của cậu… là người vô cùng lợi hại, nói ra, tôi còn phải cảm ơn ông ta.”

Viên Chỉ Hề dường như muốn nói gì đó, nhưng bị Từ Du nắm lấy tay áo, vì vậy đành phải nhịn xuống.

Nội tâm Từ Du cuộn sóng, lời này của Kỳ Tễ ý là anh ta không chỉ từng gặp Viên Thiên Cương mà còn từng có quan hệ với Viên Thiên Cương? Đó chính là thời Đường! Hơn một ngàn năm trước đó!

Rốt cuộc Kỳ Tễ đã sống bao lâu?!

Phúc Thuần dẫn ba người đi thẳng tới phòng trong cùng ở tầng hai, cửa phòng khóa chặt, xung quanh cũng không có ai, xem ra Phúc Thuần không muốn người ngoài biết việc của chắt gái.

Vừa mở cửa, bên trong lập tức truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, một cô bé chừng tám tuổi ngồi trên xô pha xem ti vi, âm thanh truyền ra từ trong ti vi.

“Bà cố.” Cô bé nhìn thấy Phúc Thuần, hai mắt lập tức sáng ngời, muốn bước xuống chạy tới, nhưng Phúc Thuần không cho.

“Kiều Kiều, hôm nay có ngoan không.” Phúc Thuần cười hiền hòa, nghiêng người để ba người đi vào.

“Ngoan.” Kiều Kiều cười ngọt ngào, hai bím tóc cũng lay động theo, rất đáng yêu. Từ Du phát hiện tuy rằng sắc mặt bé không tốt lắm nhưng tinh thần cũng không quá tệ, cô bé mặc một chiếc váy xòe phấn hồng, thật sự giống như công chúa nhỏ.

Phúc Thuần sờ đầu cô, giới thiệu: “Bà dẫn một chị gái, hai anh trai đến chơi với con, con có thích không?”

“Thích.” Ánh mắt Kiều Kiều đảo qua đảo lại trên người Từ Du và Viên Chỉ Hề một lúc lâu, có chút nghi hoặc, hỏi: “Không phải hai chị gái, một anh trai sao?”

Từ Du buồn cười, thiếu chút nhịn không được, khóe miệng Viên Chỉ Hề giật giật hai cái, bề ngoài xinh đẹp như vậy trách cậu được chắc?

Phúc Thuần cũng bật cười, chỉ vào ba người nói: “Đây chính là chị Từ, Từ Du, anh bạn nhỏ này tên Viên Chỉ Hề, là anh trai xinh đẹp. Còn đây chính là anh Kỳ, Kỳ Tễ, lần này là anh Kỳ tới khám bệnh cho con, sau khi khám xong con sẽ khỏe lên.”

“Thì ra anh Kỳ là bác sĩ.” Kiều Kiều bình tĩnh nhìn Kỳ Tễ, chép chép miệng, nói: “Nhưng mà không mặc áo trắng.”

“Anh ấy không phải bác sĩ, nhưng mà còn lợi hại hơn cả bác sĩ, hơn nữa lần này không cần uống thuốc cũng không cần tiêm, lại càng không cần cắm mấy cái ống kỳ dị kia.” Trong ánh mắt Phúc Thuần tràn đầy đau lòng, đứa nhỏ này chịu bao nhiêu khổ bà là người biết rõ nhất, nhưng mỗi lần tiêm thuốc, uống thuốc mà con bé cũng không khóc không quấy, vô cùng cứng cỏi.

Nhưng cuối cùng, bác sĩ vẫn nói là không sống được quá mười tuổi.

Từ Du ngồi trên xô pha, vừa vặn đối diện với Kiều Kiều, cô mỉm cười, nói: “Kiều Kiều không cần sợ, nếu anh ta làm em đau, chị sẽ giúp em đánh anh ta.”

Kiều Kiều bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười nói: “Em biết rồi, chị gái, chị và anh Kỳ là bạn trai bạn gái, bình thường bạn gái đều sẽ nói như vậy.”

Lần này đến phiên khóe miệng Từ Du run rẩy, liên tục xua tay nói: “Không phải, không phải, chị và anh ta chỉ là quen biết mà thôi, chị vẫn chưa có bạn trai mà.” Nếu không phải không đúng nơi, cô thật muốn mạnh mẽ khinh bỉ Kỳ Tễ thêm mấy câu.

Trời ạ, cô và Kỳ Tễ sao có thể là bạn trai bạn gái? Trẻ con quả nhiên là giàu trí tưởng tượng nhất!

Kỳ Tễ lại nhân cơ hội nháy mắt với cô, cười vô cùng vui vẻ.

Phúc Thuần cũng nhịn không được, cười nói: “Kiều Kiều, con đừng nói linh tinh, nào, chúng ta lên giường nằm.” Lại nhìn Kỳ Tễ một cái, nói: “Chuyện sau phải phiền ngài rồi.”

Phúc Thuần mới vừa đứng dậy, bên ngoài liền truyền đến tiếng mở khóa, chỉ chốc lát sau liền có một nhóm cả nam lẫn nữ đi vào, nhìn sắc mặt đều là vẻ đau lòng và không nỡ. Từ Du và Viên Chỉ Hề liếc nhau, yên lặng nhìn nhóm người này, đoán là con cháu của Phúc Thuần.

Nhóm người này nhìn thấy Từ Du và Viên Chỉ Hề cũng kinh ngạc một hồi, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, ánh mắt bi thương.

“Mẹ, nếu không thì cứ để chúng con…”

“Bà nội…”

“Không cần nói gì nữa, ta sống đến một trăm tuổi đã là ông trời ưu á lắm rồi, cũng là công lao của ngài Kỳ! Ta có sống tiếp cũng không có ý nghĩa. Thế nhưng các con thì khác, các con đều còn trẻ, phải sống thật tốt!” Cuối cùng Phúc Thuần cũng lên tiếng, nói mấy câu chấn động khiến cả phòng lặng ngắt như tờ.

Từ Du cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ oai nghiêm của Phúc Thuần, bà cụ tuy rằng lớn tuổi, nhưng phong thái thật sự không giảm sút chút nào.

Chỉ có điều, lời này của bà cụ rốt cuộc là ý gì? Sao lại có cảm giác như sắp ra đi vậy?

Chờ đã, ý của Phúc Thuần không phải là, chuyển tuổi thọ còn lại của bản thân bà cho Kiều Kiều đấy chứ?

Từ Du kinh sợ biến sắc, cũng đột nhiên hiểu được nhóm người này vì sao lại có vẻ mặt thế kia. Thế nhưng cô thà rằng bản thân không hiểu rõ! Thà là hôm nay không tới! Thà rằng không đi vào gian phòng này!

“Ngài Kỳ, xin mời.” Phúc Thuần đã dắt Kiều Kiều đi tới bên giường, những người còn lại nhắm mắt đi theo phía sau bà, không giấu được sự đau lòng, nhưng lại không dám nói gì.

Từ Du và Viên Chỉ Hề ngơ ngác đứng tại chỗ, quên cả động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phúc Thuần và Kiều Kiều nằm lên giường.

“Bà cố, chốc nữa ngủ dậy rồi, cháu có thể ra vườn chơi một lúc được không?” Kiều Kiều nghiêng đầu, chờ đợi nhìn Phúc Thuần.

Phúc Thuần sờ đầu cô bé, nói: “Đương nhiên có thể, về sau mỗi ngày cháu đều có thể ra vườn chơi.”

Kiều Kiều vui vẻ cười: “Vậy bà cố cũng vẫn sẽ đi chơi cùng với Kiều Kiều đúng không?”

Phúc Thuần nói: “Đúng vậy, còn có ông nội, bà nội, bố, mẹ đều sẽ ở cùng con. Kiều Kiều, con là bạn nhỏ tốt nhất, ngoan nhất trên đời. Ngoan, nhắm mắt lại ngủ thật ngon, bà cố ở bên con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.