Dịch: Tiểu Phương
Beta: Fleur
Tại sao lại là không yêu chứ? Khi nào nàng lại không yêu? A Liên nắm ống tay áo hắn nói: “Thượng thần…”
Dung Lâm phất tay áo, đứng dậy rời giường nói: “Ta nghĩ chúng ta vẫn nên tự mình bình tĩnh suy nghĩ.” Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi Tiêu Dao Điện, Dung Lâm bước trên ánh trăng sáng, đi lang thang trên Cửu Trùng Thiên. Gió đêm phơ phất thổi vạt áo hắn bay phất phới, hắn cúi đầu nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy theo ra ngoài, đang đứng trong viện, hít sâu một hơi.
Hắn đường đường là thượng thần, tvnt thế nhưng bây giờ sống chung với tiểu cá yêu này, trong đầu lại chỉ có tình yêu, càng đáng sợ hơn chính là dường như nàng dần dần mất đi hứng thú với hắn…
Cả đêm Dung Lâm không về, sáng sớm hôm sau trở về lại thấy trên bàn là những món ăn sáng mà hắn thích. Dường như nàng có chút thấp thỏm, dè dặt đứng bên cạnh hắn bưng mâm nỗ lực lấy lòng hắn. Dung Lâm không ngồi xuống, chỉ nói: “Ta không đói bụng, nàng ăn đi.”
A Liên ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc này nếu A Liên dỗ dành vài câu có lẽ sẽ không có việc gì nữa, nhưng nàng lại không làm.
Dung Lâm hơi tức giận, vào phòng ấp thăm trứng. Quả trứng màu vàng kim thoạt nhìn yên tĩnh lại ngoan ngoãn, mỗi ngày hắn đều mong chờ quả trứng nở ra, nếu bướng bỉnh hay ngoan ngoãn cũng đều là đứa bé đầu tiên của hắn trong mấy vạn năm qua.
Hắn vuốt ve vài cái, bất đắc dĩ nói: “…Đầu đất, ngươi nói rốt cuộc mẹ ngươi có yêu ta không?”
Dung Lâm thở dài — vấn đề này hắn còn không xác định được thì sao đầu đất này có thể biết được chứ?
*
Một thời gian sau thượng thần rất bận rộn, luôn đi sớm về trễ. Khi A Liên luyện tập trở về cũng đã muộn, rõ ràng hai người nằm cùng một phòng, lại không ai nói nên lời. Tâm trạng của A Liên vô cùng tệ, ngay cả Mạnh Cực tiên quân ở nhà ăn cũng nhìn ra, tvnt lúc lấy cơm cho nàng cũng vô cùng chăm sóc mà thêm một ít, nói: “Tiểu Liên à, sao ta thấy sắc mặt cháu không được tốt? Cháu cần phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
A Liên cảm tạ Mạnh Cực tiên quân.
Sau khi cùng nhau tu luyện pháp thuật ở đài Lưu Vân, Hoa Bình lặng lẽ kéo nàng hỏi: “Người cùng thượng thần đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hoa Bình là người tinh ý, tất nhiên có thể nhìn ra thời gian gần đây A Liên cùng thượng thần có gì không bình thường.
A Liên lắc đầu: “Không có gì.”
Các đệ tử của Cửu Tiêu Các vẫn tu hành bình thường, lại phải chuẩn bị cho buổi thi đấu vào ngày mai, cả đám bận tối mày tối mặt. Lúc này ở Cửu Tiêu Các lại có một vị khách quý, chính là Hồng Châu thần nữ của Bắc Hải Long tộc.
Trên thiên giới có Hồng Kiều tiên tử, ở Long tộc cũng có Hồng Châu thần nữ, hai người đều nổi tiếng là mỹ nhân, xưa nay đều không hòa thuận.
Lúc ở nhà ăn dùng cơm trưa, Hoa Bình nghe thấy nam đệ tử xung quanh thảo luận về Hồng Châu thần nữ. Hoa Bình nắm chặt đũa, hung hăng chọc vào chén cơm trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Long tộc thôi mà, có gì đặc biệt hơn người, Vân Tiếu không phải cũng là người của Long tộc sao?”
Vân Tiếu mỉm cười nói: “Ta sao có thể so với Hồng Châu thần nữ chứ?”
Hồng Châu thần nữ đến từ Bắc Hải, thuvienngontinh tuy nói Đông Hải cùng Bắc Hải không khác nhau lắm, nhưng thực chất lại kém xa. Tuy nói tứ hải nằm ở bốn nơi khác nhau, nhưng vẫn phải có một người lãnh đạo. Trong tứ hải, chỉ có Long tộc Bắc Hải là có dòng máu cao quý nhất, lịch sử lại lâu đời nên lấy Bắc Hải đứng đầu. Hiện nay Bắc Hải vẫn còn theo chế độ mẫu hệ, thần nữ Long tộc đó chính là người đứng đầu Long tộc. Hồng Châu thần nữ chỉ có ba ngàn năm đạo hạnh, tuổi còn trẻ lại có thể trấn áp được tứ hải, cũng thật sự tài giỏi.
Hoa Bình liền nói: “Nhưng mà ta nghe nói, vị trí thần nữ Bắc Hải này vốn cũng không phải là của nàng ta…” Hoa Bình là người nhiều chuyện, nhiều tin tức rất nhạy bén.
Vân Tiếu vốn là người Long tộc tất nhiên cũng biết nhiều hơn người khác một chút, liền nói: “Đúng vậy, vốn thần nữ là cô của Hồng Châu thần nữ, tvnt nghe nói vị cô kia của nàng ta vừa sinh ra đã là thần thể hiếm thấy, nhưng đáng tiếc tuổi còn nhỏ đã chết yểu.”
Bởi vì mọi người bàn tán quá sôi nổi, A Liên không cố tình nghe cũng hiểu được vị Hồng Châu thần nữ này tài giỏi như thế nào.
Sau khi xong tiết học của Xung Hư tôn giả, bước xuống đài Lưu Vân liền nhìn thấy một hồ sen, ở giữa có một cái đình nhỏ.
Bên trong một nam tử áo bào trắng lay động trong gió đang thổi sáo ngọc. Tiếng sáo du dương, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Dù sớm chiều ở chung, A Liên nhìn thấy cũng có chút ngây người, đôi mắt mở to tròn, nhìn không chớp mắt.
Hoa Bình cùng Vân Tiếu bước đến, thấy thượng thần trong đình ở giữa hồ cũng bưng mặt gào thét không ngừng.
Tiếng sáo chấm dứt, thượng thần chậm rãi cất cây sáo ngọc, hơi nghiêng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía này.
A Liên hưng phấn vẫy tay với hắn.
Dung Lâm trong đình thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tiểu cá yêu nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua.
A Liên có chút mất mát, ngây ngốc giơ đôi tay, sau đó chậm rãi buông xuống, đôi mắt vốn lấp lánh như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm lại trở nên ảm đảm trong một cái chớp mắt.
Vân Tiếu hiểu A Liên và thượng thần có mâu thuẫn, nhưng với thân phận của nàng cũng chỉ có thể cùng thượng thần vui vẻ một thời gian thôi. Người tu tiên nên thoáng hơn một chút với tình yêu nam nữ. Nàng nhìn A Liên ngày đêm nhớ thương thượng thần cũng có chút lo lắng.
Một khắc sau còn có khóa, lúc mọi người muốn quay trờ về chợt nghe nhóm nam đệ tử phía sau kêu lên.
Mọi người đồng thời xoay lại nhìn.
A Liên cũng xoay người lại liền nhìn thấy một bóng người uyển chuyển bay đến đình nhỏ giữa hồ, tvnt chân ngọc nhỏ như hoa sen đạp nhẹ lên lá sen xanh mượt, làn váy màu đỏ lướt qua, sau đó dáng người uyển chuyển dừng lại trong đình, mũi chân nhẹ nhàng xoay tròn, làn váy bay lên cũng chậm rãi rơi xuống.
So với dáng vẻ vụng về cuat A Liên mới luyện tập thuật cưỡi mây đúng là khác nhau một trời một vực.
Vân Tiếu nói: “Vị đó là Hồng Châu thần nữ…”
Hoa Bình vốn không thích Hồng Châu thần nữ, bây giờ trông thấy nàng ta tiếp cận thượng thần lại càng tức giận, dậm chân nói: “Thật là không biết xấu hổ!”
Vân Tiếu sợ A Liên suy nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói: “Hồng Châu thần nữ với thượng thần có chút quen biết. Nhưng mà cả nghìn năm qua hai người vẫn chưa từng gặp lại, thượng thần là người giữ mình trong sạch, không phải là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Tuy nói như vậy nhưng sau khi Hồng Châu thần nữ đi vào cũng không thấy thượng thần đi ra, nghĩ đến hai người đã lâu không gặp lại chắc là trò chuyện thật vui.
A Liên tỉ mỉ nhớ lại dáng vẻ lả lướt của Hồng Châu thần nữ, hơi nhíu mày, cũng không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.
Cả khóa học buổi chiều, A Liên vẫn luôn ngây người.
Hoài Sương tiên ông thích A Liên nhất, mỗi khóa, những người khác không nghiêm túc nghe giảng, chỉ có mỗi A Liên tập trung nhất, nhưng hôm nay lại thấy dáng vẻ tiểu cô nương như đi vào cõi thần tiên, tiền ông âm thầm suy nghĩ nên sửa lại cách dạy học cũ kỹ, phải làm cho các đệ tử thích học tiết của mình mới được.
Khi trở về, A Liên đi đến chỗ Mạnh Cực tiên quân mua thịt xiên. Mạnh Cực tiên quân càng ngày càng làm ăn phát đạt, A Liên phải xếp hàng dài mới mua được. Nhưng lúc nàng trở về thượng thần lại chưa về, nàng đành đến phòng ấp thăm trứng.
Trứng vẫn trước sau như một không có động tĩnh gì, nhưng sờ vào rất ấm áp.
A Liên ngây ngốc nhìn hồi lâu, mong đứa bé bên trong lúc phá vỏ cũng như thượng thần vậy, anh tuấn phi phàm, đa tài đa nghệ.
Trời tối cũng không thấy thượng thần trở về.
A Liên có chút lo lắng, nên ra sân viện chờ.
Mãi đến giờ Tý mới thấy thượng thần xuất hiện trên đám mây, nàng lập tức mỉm cười, vội tiến lên vài bước bỗng phát hiện bên cạnh thượng thần còn có một người.
Thượng thần chỉ có bạn tốt là Tiêu Bạch, đây lại là bóng dáng màu đỏ xinh đẹp, tất nhiên không phải là Tiêu Bạch thượng thần. Đó chính là người xinh đẹp mới thấy lúc ban ngày – Hồng Châu thần nữ. Hồng Châu thần nữ đứng bên cạnh thượng thần, cười nói tự nhiên, có vẻ như nói chuyện rất vui vẻ. tvnt A Liên đang tươi cười chợt cứng đơ, không biết có nên tiến lên hay nên vào nhà, ngây ngốc đứng tại chỗ, hai tay khổ sở vặn vào nhau.
Về phần Dung Lâm ở trên đám mây, Hồng Châu thần nữ nói cái gì, một chữ hắn cũng không nghe thấy, ánh mắt chỉ hơi cụp xuống, nhìn người trong viện.
Hồng Châu thần nữ cũng nhận ra điều gì đó, nhưng lúc cúi đầu nhìn chỉ thấy tiền viện trống không, cũng không hỏi nhiều.
Lúc Dung Lâm bước vào đã thấy A Liên đang nấu cơm trong phòng bếp.
Sau khi im lặng dùng xong cơm tối, A Liên cũng không hỏi nửa câu tại sao thượng thần lại về trễ như vậy, cũng không nhắc một chữ về Hồng Châu thần nữ. Dung Lâm thấy dáng vẻ nàng đang ghen lại làm như không để ý, trong lòng cũng hơi nổi giận.
Mãi đến khi hai người thăm trứng xong mới bắt đầu đi ngủ.
Nằm trên giường, A Liên không ngủ được, nàng quay đầu nhìn thượng thần bên cạnh. Do dự thật lâu mới nghiêng mình qua nhìn hắn nói: “Thượng thần, ngày mai ta thi đấu, thượng thần có thể đi xem không?”
Dung Lâm lạnh nhạt nói: “Ngày mai ta có việc cần trao đổi với Tiêu Bạch.”
A Liên mất mát “Vâng” một tiếng.
Lúc Dung Lâm cho rằng nàng ngoan ngoan im miệng, sẽ không hỏi nữa, lại nghe nghe giọng nói nho nhỏ vang lên: “Ta đã tập luyện thật lâu, mặc kệ thắng thua, hy vọng thượng thần có thể đi xem…một chút cũng được, thật sự không được sao?”
“…Không, ta không rảnh.”
Dung Lâm muốn không trả lời cũng không được.
*
Dung Lâm thượng thần nói một lời như đinh đóng cột, nói không rảnh tất nhiên sẽ không rảnh. Lúc A Liên khởi động, nhìn đông nhìn tây cũng không thấy bóng dáng thượng thần xuất hiện.
Hoa Bình lo lắng nhắc nhở nói: “Đừng ngây ngốc nữa! Sắp bắt đầu thi đấu rồi, ngươi không thể như vậy được!”
A Liên hoảng hốt “Ừ” một tiếng.
Trong lúc đó, Dung Lâm đang trao đổi về nơi cực hàn với Tiêu Bạch. Tiêu Bạch thấy bộ dạng hoảng hốt của hắn không giống như tinh thần hưng phấn khi được làm cha vài ngày trước, đành mở miệng nói: “Nhìn sắc trời chắc A Liên cô nương cũng bắt đầu thi đấu rồi, ngươi thật sự không đi sao?”
Dung Lâm buột miệng: “Không đi.”
Tiêu Bạch nói: “Ngươi có biết, từ lúc ngồi xuống, mắt ngươi luôn nhìn về phía Cửu Tiêu Các không?”
Vậy sao? Dung Lâm ngẩn người, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, hắn vốn như vậy sao?
Tiêu Bạch chậm rãi đứng dậy nói: “Yêu một cô cá có gì mà không dám thừa nhận.”
So với Tiêu Bạch yêu điên cuồng một thân cây, hắn yêu một cô cá cũng không có gì ghê gớm. Dung Lâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Tiêu Bạch nói xong, xoay người nhìn vị trí bên cạnh lại thấy nơi đó tách trà vẫn lượn lờ khí nóng nhưng người lại không thấy đâu.
Tiêu Bạch bất đắc dĩ mỉm cười.
Lúc Dung Lâm đến sân thi đấu bơi lội, bơi cự li ngắn đã sớm kết thúc.
Hắn nhìn thứ tự, A Liên ở vị trí sau, nhưng thi đấu cùng nàng đều là cá biển, tính tình nàng vốn ôn thuận, thành tích như vậy cũng không tệ rồi. Lúc này nàng đang trên bờ, Vân Tiếu cùng Hoa Bình bên cạnh đang cổ vũ an ủi nàng.
Dường như A Liên nhận ra điều gì, bỗng ngẩng đầu lên, nàng thấy bóng dáng thượng thần phía xa xa, đôi mắt lập tức sáng lên.
Chuẩn bị chạy tới nhưng lại nghĩ có lẽ thượng thần không phải đến đây vì nàng, chân nhấc lên lại hạ xuống, thành thật đứng tại chỗ, chỉ có đôi mắt như nước hồ chăm chú nhìn hắn.
Dung Lâm lại không chút do dự, bước đến phía lớp hệ Hỏa.
Hỏa Tranh luôn ung bái thượng thần, lúc này thấy hắn tới, dáng người cao lớn đi đến phía trước, nhìn thượng thần nói: “Sao thượng thần lại đến nơi này? Có phải đặc biệt đến xem lớp hệ Hỏa chúng ta thi đấu không?”
Khuôn mặt Dung Lâm lạnh nhạt nói: “Không phải.” Rồi sau đó đi đến phía A Liên, chậm rãi mở miệng: “…Ta tới xem phu nhân ta.”
Hết chương 53