Ngư Hương Tứ Dật

Chương 52 - Vô Lý

trước
tiếp

A Liên bình tĩnh nói: “Hôm nay bơi hơi lâu, ngày mai lại có tiết học của Xung Hư tôn giả nên ta muốn ngủ sớm một chút, thượng thần ngủ sớm luôn có được không?” Từng trải qua hai lần, với A Liên, việc này không hề có cảm giác tuyệt diệu, hôm nay hiếm khi nàng lại không đồng ý.

Nàng buông lỏng cánh tay, ánh mắt Dung Lâm tối lại, tức giận run cả người.

Hắn xoay người thật mạnh làm giường phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’, lại nhanh tay cuốn chăn theo, một góc chăn cũng không để cho A Liên.

A Liên cảm thấy thượng thần đang tức giận, lại nhích lại gần chọc chọc cánh tay hắn: “Thượng thần đừng tức giận mà.”

Dung Lâm nói: “Ta không tức giận.”

Rõ ràng là tức giận mà. A Liên im lặng nhìn hắn, thận trọng mở miệng, lại không biết dỗ dành hắn như thế nào, nhất thời cả hai người đều không nói chuyện, gian phòng trở nên im lặng.

Dung Lâm tức giận một lúc, lại thấy phía sau không có động tĩnh, mới chậm rãi xoay người nhìn nàng. Thấy nàng chỉ mặc áo ngủ màu trắng, chăn đã bị hắn kéo đi, hiện trên người không có gì đắp, chỉ hơi cuộn thân mình lại. Dung Lâm ngừng một chút, thấy nàng mơ mơ màng màng sắp ngủ, mới nhấc chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân nàng một cái.

“Hả?” A Liên ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Dung Lâm lạnh nhạt, vén chăn, đặt quả trứng vướng víu qua bên cạnh, cánh tay dài mở ra, gương mặt không được tự nhiên nói: “Lại đây ta ôm!”

A Liên sợ hắn còn tức giận liền nói: “Không sao đâu, ta vẫn ổn mà!”

“Có tới hay không?”

“Tới, tới.”

A Liên nhanh chóng nhích người qua, đụng thật mạnh vào trong ngực hắn.

Trái tim trống rỗng nhất thời được lấp đầy, Dung Lâm siết chặt cánh tay, mặt mày mỉm cười giơ tay vuốt tóc nàng: “Ấm không?”

A Liên ngẩng đầu cười với hắn: “Thượng thần là mặt trời nhỏ!”

Dung Lâm mỉm cười nói: “Vậy ôm chặt một chút!”

“Vâng!” A Liên vui vẻ trả lời, vòng tay qua siết chặt eo hắn.

*

A Liên theo Dung Lâm trở về Cửu Trùng Thiên, Thanh Loan phu nhân tất nhiên cũng hiểu được rằng sau này một nhà ba người sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Thanh Loan phu nhân rất thích A Liên, vừa nghe nói nàng tham gia thi đấu Cửu Tiêu Các liền nói: “Tiểu Liên của chúng ta lợi hại nhất, vận động nhiều rất có lợi cho sức khỏe, nhất là bơi lội, thường xuyên bơi lội sẽ giúp cơ thể mảnh mai hơn…” Lại nói, “Nếu không phải ta sợ nước cũng sẽ bơi cùng cháu.”

Thanh Loan phu nhân thuộc hệ Hỏa, lại là chim nên tất nhiên là sợ nước.

Bà nói với A Liên: “Tuy cháu và Dung Lâm đã lãnh được giấy hôn thú nhưng hôn lễ thì vẫn phải làm, mấy ngàn năm qua tộc phượng hoàng chúng ta chưa từng có hôn lễ nào, lần này nhất định phải làm tiệc rượu thật náo nhiệt mới được! Phải là 999 bàn, làm một lần ở Cửu Trùng Thiên, cả hồ Động Trạch cũng phải làm một lần. Đến lúc đó giao cháu trai cho ta, hai vợ chồng son các ngươi đi ngắm sông ngắm suối khắp nơi, trong tuần trăng mật lại tạo ra một cái trứng nữa…”

Thanh Loan phu nhân càng nói càng hưng phấn.

Dung Lâm trầm mặc ngồi một bên không nói một câu, nghe xong liền đặt chung trà xuống bàn nói: “Tạm thời cháu và A Liên chưa tính có thêm đứa thứ hai.”

Thanh Loan phu nhân liền nói: “Tại sao?”

A Liên sợ Thanh Loan phu nhân trách mắng thượng thần, liền nói: “Đây là ý của cháu và thượng thần, bảo bảo còn chưa phá vỏ, cháu và thượng thần muốn tập trung lo cho nó trước.”

Lời này cũng đúng, Thanh Loan phu nhân nói: “Vậy thì được!” Lại nhìn A Liên nói: “Cháu yên tâm, nếu Dung Lâm dám ăn hiếp cháu, cháu cứ tới tìm cô, cô sẽ làm chủ cho cháu.”

A Liên liên tục gật đầu, sau khi tiễn Thanh Loan phu nhân, A Liên muốn đi học ở Cửu Tiêu Các. Hôm nay Dung Lâm không có tiết học nên muốn ở nhà ấp trứng, thấy nàng đeo túi muốn đi liền nói: “Hôm nay lại phải tập bơi cùng con cá kiếm kia sao?”

A Liên biết thượng thần không thích Bạch Tầm, đường đường chính chính nói: “Đúng vậy, nhưng mà cũng có bọn Hoa Bình ở đó.”

Dung Lâm im lặng một lúc mới nhìn nàng nói: “Lại đây.”

A Liên ngoan ngoãn đi tới, ngửa đầu: “Thượng thần?”

Còn chưa đến trước mặt hắn, Dung Lâm dang tay ôm nàng vào ngực, đôi tay nâng mặt nàng, cúi người hôn thật mạnh lên môi nàng.

Cho đến khi hắn buông ra, A Liên vẫn có chút mơ hồ, không kịp phản ứng, đôi mắt nhẹ chớp nhìn thượng thần.

Mặt Dung Lâm hơi đỏ lên, thỏa mãn nhếch môi: “Đi đi, nhớ về sớm đó.”

“Ừm… được.” A Liên choáng váng gật đầu, từ từ đi ra ngoài.

Nàng giơ tay sờ môi mình, bỗng thấy bầu trời ngập tràn mây hồng phấn, cười tủm tỉm cưỡi Tiêu Mã tới Cửu Tiêu Các.

*

Đến Cửu Tiêu Các, A Liên nhìn Điền La, Vân Tiếu cùng Hoa Bình đang vây quanh Tiêu Táo nói chuyện. Hoa Bình có vẻ hết sức kích động: “Không ngờ đó, thật không ngờ Tiêu Táo ngươi lại giấu kĩ tới vậy…”

A Liên thò đầu lại gần: “Không ngờ tới chuyện gì?”

Hoa Bình gõ cái đầu nhỏ đột nhiên thò ra nói: “Cá mè hoa ngươi tới rồi, ngươi có biết hôm qua chúng ta ăn xong thịt xiên ai tới đón Tiêu Táo không?”

“Ai?”

“Là Tiêu Bạch thượng thần! Tiêu Bách thượng thần đó!” Hoa Bình cố gắng kiềm chế tâm tình đang bị kích động của mình, hai mắt sáng rực nói: “Tuy rằng Tiêu Bạch thượng thần tốt bụng, nhưng đối với mọi người đều là lạnh lùng, nhưng tối hôm qua ta thấy Tiêu Bạch thượng thần nắm tay Tiêu Táo, đi được nửa đường liền ép sát Tiêu Táo vào thân cây mà hôn… Trời ạ, Làm ta muốn bùng nổ luôn!”

Da mặt Tiêu Táo mỏng, bị Hoa Bình chọc cho mặt đỏ tai hồng.

Hoa Bình nâng mặt làu bàu: “Nhưng mà, so với Tiêu Bạch thượng thần ta càng thích Dung Lâm thượng thần hơn… Cũng không biết hôn lên môi Dung Lâm thượng thần có mềm mại không, có nóng bỏng như lửa không?”

À, vừa nóng vừa mềm, lại còn thích cắn người nữa. A Liên thầm nghĩ.

Tuy chuyện của Tiêu Bạch thượng thần cùng Tiêu Táo làm người ta kinh ngạc, nhưng vừa nghe hai người là thanh mai trúc mã thì cũng không suy nghĩ nhiều.

Tiêu Táo giấu kín chuyện này, muốn càng ít người biết càng tốt, trong tất cả người thì cũng chỉ có Hoa Bình là không biết giữ miệng. Hoa Bình thấy mình không được tin tưởng liền giơ tay đảm bảo: “Miệng kín như bình, miệng kín như bình, các ngươi có biết thế nào là miệng kín như bình không? Trên đời này làm gì có thứ gì có thể giữ bí mật hơn bình hoa không? Các ngươi cứ yên tâm!”

Hôm nay A Liên học tiết học của Xung Hư tôn giả, thật là không thể theo kịp bài học, nhưng Xung Hư tôn giả xưa nay được xưng là nghiêm khắc lại lần đầu tiên nhìn A Liên bằng vẻ mặt ôn hòa, một câu nói nặng cũng không có.

Sau khi học xong, A Liên cùng bọn Hoa Bình, Vân Tiếu cùng Bạch Trầm đi đến hồ luyện tập bơi lội.

A Liên luyện tập rất chăm chỉ, lúc bơi không cẩn thận quẹt tay vào hòn đá ven bờ, Bạch Tầm nhanh chóng bơi đến bắt lấy cánh tay nàng.

A Liên có thể chịu đau rất giỏi, khi còn nhỏ sống một mình đã thành thói quen, cũng chẳng để những vết thương nhỏ vào mắt. Nàng thấy Bạch Tầm nắm cánh tay nàng, chợt nghĩ đến thượng thần nên nhanh chóng rút tay ra nói: “Không sao đâu.”

Bạch Tầm là một con cá thành thật, cũng không ngốc, tất nhiên có thể cảm nhận được nàng cố tình giữ khoảng cách với mình nên cũng không nói gì thêm: “Vẫn là nên bôi thuốc đi!”

A Liên “Ừm.” một tiếng, lại thấy vết thương trên cánh tay nhanh chóng liền lại như một phép màu, chỉ trong phút chốc ngay cả vết sẹo đều không có. A Liên nghi ngờ sờ cánh tay, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng bỗng nhớ tới có lần chỉ trong một đêm miệng vết thương trên đùi nàng cũng nhanh chóng khép lại, nên nghĩ có lẽ là do nàng quá mức thân cận với thượng thần nên cũng dính một chút tiên khí trên người hắn.

Tóm lại là chuyện tốt, A Liên cũng không suy nghĩ nhiều.

Bạch Tầm cùng nàng tiếp tục luyện tập, bơi được một lúc hắn cũng không tiếp tục bơi mà chỉ lẳng lặng chờ nàng bơi xong. Khi thấy không có ai, Bạch Tầm mới hỏi nàng: “Là vì Dung Lâm thượng thần sao?”

A Liên bơi trong nước nghe Bạch Tầm nói xong liền gật đầu: “Đúng vậy, ta không muốn làm thượng thần không vui.” Thượng thần không thích nàng và Bạch Tầm ở bên nhau, lúc trước nàng không hiểu chuyện nhưng từ lúc sinh trứng, trở về hồ Động Trạch, A Bàng đã chỉ dạy nàng rất nhiều, giúp nàng cũng hiểu rõ ít nhiều. Nàng cùng thượng thần đã lĩnh hôn thư, thượng thần cũng không hòa li với nàng, nàng nên tuân thủ nghiêm khắc đạo làm vợ, không nên kết nhau với cá khác phái.

Bạch Tầm không hỏi lại, tâm trạng không tốt chìm vào đáy nước, cố sức bơi thật nhanh bỏ xa A Liên.

Lúc bơi trở về, A Liên bước lên bờ nhìn thấy Vân Tiếu và Hoa Bình cùng vây quanh một người. Hoa Bình thấy nàng đến, chạy nhanh vẫy tay nói: “Cá mè hoa, ngươi xem ai tới này. Dung Lâm thượng thần cố ý đưa đồ ăn khuya tới cho chúng ta đó!”

A Liên nhanh chóng lên bờ, đi đến trước mặt hắn, cười nói: “Thượng thần.”

Dung Lâm cũng nhìn nàng cười, sau đó nhàn nhạt nhìn lướt qua Bạch Tầm.

Sau khi ăn xong lại tiếp tục luyện tập, Dung Lâm nhướng mày nhìn Bạch Tầm nói: “Cá kiếm kia, nghe nói ngươi bơi khá tốt, có muốn thi đấu cùng bổn tọa không?”

Bạch Tầm nhìn lướt qua hắn, yên lặng một lúc rồi nói: “Được.”

Trong khi hai người khởi động, A Liên và Hoa Bình, Vân Tiếu ăn dưa vô cùng hưng phấn.

Tuy ba người trên bờ cổ vũ thượng thần, nhưng ai cũng hiểu Bạch Tầm là bá chủ trong nước, nếu chỉ so về bơi lội thì thượng thần làm sao có thể thắng được hắn?

Dung Lâm chuẩn bị xong xuôi nhìn A Liên cười, sau đó nhìn về phía Bạch Tầm híp mắt: “Bứt đầu đi!”

Hai người đồng thời nhảy vào trong nước, bơi ra xa.

Tiếng nước ào ào, A Liên xa xa nhìn hai người họ, im lặng chờ bọn họ trở về.

Thật lâu sau, rốt cuộc hai người đều trở lại cùng một lúc.

Dẫn đầu chính là Bạch Tầm, nhưng Dung Lâm chênh lệch không xa với Bạch Tầm, hơn nữa lúc sau còn tăng tốc, khoảng cách cùng Bạch Tầm ngắn lại, nhưng mà cuối cùng vẫn là Bạch Tầm tới trước một bước.

Thượng thần thua, khuôn mặt đen kịt.

Những người khác không dám đến gần, chỉ có A Liên nhích lại gần xoa mặt hắn: “Thượng thần giỏi quá.”

Dung Lâm nhíu mày: “Nhưng ta thua.”

Hắn lại thua một con cá kiếm.

A Liên mỉm cười nói: “Bơi lội vốn là sở trường của Bạch Tầm đại ca, cũng là điểm yếu của thượng thần. Thượng thần lấy yếu điểm của mình so với sở trường của người khác, cuối cùng chỉ có kém một chút…” A Liên vươn tay, dùng ngón tay trỏ để miêu tả, “Trong lòng ta, thượng thần rất lợi hại.”

“Phải không?” Dung Lâm chợt cười, “Ta không ngờ chính mình lại lợi hại như vậy.”

Dung Lâm tươi cười, lại nhìn chân mình nói: “Hơi đau.”

A Liên khẩn trương nhìn, lại thấy ngay bắp chân có một vết thương dài như bị va quẹt, liền ai nha một tiếng: “Thượng thần bị thương rồi, có đau không?”

Dung Lâm gật đầu: “Đau quá!”

A Liên nghe xong càng đau lòng, ôm bắp chân hắn nói: “Tại sao lại không cẩn thận vậy chứ?”

Thấy thượng thần bị thương, tất cả mọi người đều vây quanh, Dung Lâm ngẩng đầu nhìn liền nói: “Vừa rồi khi bơi bị đuôi cá kiếm quẹt trúng thôi.”

Sắc mặt Bạch Tầm thoáng bối rối, sau đó rũ mắt nói: “Xin lỗi.”

Dung Lâm lại nói: “Xin lỗi thì được gì chứ? Ngươi sơ ý như vậy sao bổn tọa có thể yên tâm để A Liên luyện tập cùng ngươi được, ai biết nàng có bị ngươi quẹt trúng hay không?”

Xưa nay tính tình Bạch Tầm hiền hậu, đối với ai cũng thân thiện, tuy rằng không hay nói chuyện nhưng nhân duyên trong lớp Hỏa không tồi. Hoa Bình cẩn thận nói: “Bạch Tầm vô ý, mong thượng thần đại nhân bỏ qua.” Lại nháy mắt với A Liên, ý bảo nàng mau dỗ dành thượng thần, A Liên liền mở miệng nói: “Thượng thần, Bạch Tầm đại ca…”

“Nàng là muốn nói giúp hắn sao?” Mặt Dung Lâm lập tức xụ xuống, “Nàng nói đi, nàng bênh ta hay bênh hắn?”

A Liên không biết nên nói như thế nào.

Lúc này Bạch Tầm cúi đầu, nghiêm túc xin lỗi nói: “Lúc nãy là do đệ tử sai, nhất thời vô ý làm tổn thương đến thân thể của thượng thần, đệ tử rất áy này, hy vọng thượng thần có thể tha thứ cho đệ tử.”

Bạch Tầm đã thành khẩn xin lỗi như vậy thì sự việc cũng coi như là dừng ở đây, nhưng không khí hôm nay lại không thể tiếp tục luyện tập. Vân Tiếu cùng Hoa Bình dẫn Bạch Tầm rời đi, A Liên đưa thượng thần bị thương về lại Cửu Trùng Thiên.

Trên đường trở về, A Liên vẫn luôn im lặng.

Lúc quay về Tiêu Dao Điện, A Liên đi thăm quả trứng trước.

Hôm nay Thanh Loan phu nhân tới Tiêu Dao Điện, cố ý đưa tới Thần khí ấp trứng. Bây giờ quả trứng được đặt trên chiếc giường ấm áp, cũng không cần làm phiền đến thượng thần. Thăm trứng xong, A Liên vừa ngồi xổm để xử lí vết thương của thượng thần thì thấy miệng vết thương bỗng nhiên biến mất.

Một vết thương nhỏ trên thân thể thượng thần tất nhiên sẽ mau khép lại.

A Liên ngẩn người, đặt bình thuốc trên tay xuống, sau đó đi vào phòng bếp bận rộn.

Mãi cho đến khi ăn khuya xong, Dung Lâm mới nói: “Nàng cảm thấy hôm nay ta quá đáng có phải không?”

A Liên không dám nói dối trước mặt thượng thần, nên gật đầu nói: “Có một chút!”

Dung Lâm ôm cánh tay nàng, nhìn vào mắt nàng nói: “Hừ, thế nào mà nàng lại cảm thấy tên cá kiếm kia bị oan ức lại cảm thấy ta khinh người quá đáng, rõ ràng là ta bị thương, ta bắt hắn xin lỗi có gì sai? Nàng lại che chở hắn như vậy, ta mới là phu quân của nàng, cùng nàng lĩnh hôn thư, sinh hài tử.”

Hắn lại đột nhiên nổi giận, A Liên cũng không thuận theo ý hắn giống ngày thường, chỉ cảm thấy hôm nay thượng thần thực sự không đúng nên nhíu mày nói: “Thượng thần đừng vô cớ gây sự như vậy được không?”

Dung Lâm hít sâu, phẫn nộ nói: “Ta vô cớ gây sự? Ta thấy nàng vốn không hề yêu ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.