Thiên kim thế gia đương thời từ trước mười tuổi đã học tập tốt các loại lễ nghi quy củ, nữ hồng kim chỉ, chờ đến mười một mười hai tuổi liền bắt đầu tìm kiếm hôn phu, cẩn thận lựa hai ba năm, sau khi cập kê thì đính hôn, một hai năm sau liền có thể gả chồng.
Khi cha mẹ qua đời, Kỷ thị tỷ muội đã mười ba tuổi, đã chọn xong đối tượng kết hôn, hai nhà cũng có ăn ý.
Kỷ Uyển Thanh thì không nói làm gì, Đông Xuyên Hầu phủ Vương gia và Kỷ gia giao hảo nhiều năm, nhưng khi Kỷ gia gặp biến cố, Vương phu nhân lại có ý hủy hôn, lựa chọn quý nữ khác làm con dâu.
Còn Kỷ Uyển Tương, tình huống lại phức tạp hơn nhiều.
Tính tình con gái út nhu nhược, Kỷ gia cha mẹ suy xét càng nhiều, cũng may Kỷ Uyển Tương có một trúc mã, họ Trịnh tên Nghị, hắn là con trai trưởng của Trịnh tướng quân, tâm phúc dưới trướng Kỷ phụ, tuy trong nhà không có tước vị, cũng hơi đơn bạc, nhưng được cái dân cư đơn giản, cũng không nhiều quy củ rườm rà như những nhà khác.
Tình nghĩa của bậc cha chú vào sinh ra tử, hai đứa nhỏ sớm nảy sinh tình cảm, tự nhiên mà thành, liền ước định qua hai năm sẽ đính hôn rồi thành hôn.
Chỉ tiếc, năm đó một hồi đại chiến dị thường thảm thiết, chẳng những phụ huynh Kỷ Uyển Thanh qua đời, mà Trịnh phụ cũng hy sinh vì nước, Trịnh gia chỉ mới phất lên một thế hệ, không còn trụ cột, nháy mắt liền suy tàn.
Sau khi biến đổi lớn qua đi, Kỷ Uyển Thanh cố ý sai người chú ý đối phương, Trịnh gia không thất tín bội nghĩa, Trịnh Nghị vẫn chờ đợi cưới Kỷ Uyển Tương, đáng tiếc, hiện giờ một người như cũ là thiên kim hầu môn, mà người kia chỉ là một giáo úy nho nhỏ đang chịu tang ở nhà.
Trịnh Nghị rất có phong phạm của phụ thân, đợi một thời gian, chưa chắc không thể công thành danh toại, mấu chốt chính là, hắn yêu thương Kỷ Uyển Tương chân thành, trong mắt không có người khác.
Chỉ tiếc, trước kia hai nhà cũng chỉ nói miệng chứ chưa chính thức định thân, hiện giờ muốn nối tiếp duyên xưa cực kỳ gian nan, chỉ một Tĩnh Bắc Hầu phủ đã có thể phân cách hai người.
Kỷ Uyển Thanh sớm đã cân nhắc việc này, tính toán sau khi mãn tang sẽ nỗ lực một phen, định ra hôn sự này, không nghĩ tới kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Nàng cho hạ nhân trong phòng lui ra, lau nước mắt cho muội muội, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu muội, muội nói cho tỷ biết, muội còn muốn gả cho Trịnh Nghị làm vợ không?”
Nhắc tới tên người thương, Kỷ Uyển Tương chấn động, nàng đương nhiên muốn, từ nhỏ hắn đã che chở nàng, thương nàng sủng nàng, lúc trước khi biết được cha mẹ nhìn trúng Trịnh Nghị, nàng vui sướng vạn phần, toàn tâm toàn ý chờ đợi làm tân nương của hắn.
Chỉ là nay không giống như xưa, tuy Kỷ Uyển Tương nhu nhược nhưng không ngốc, nhị thúc nhị thẩm của nàng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng gả cho một võ quan cấp thấp, hơn nữa đối phương còn để tang ở nhà ba năm.
Trong mắt nàng lại ẩn ẩn có nước mắt, lung tung giơ tay lau đi, Kỷ Uyển Tương ra vẻ trấn định: “Đã lâu rồi muội không nhớ đến Trịnh ca ca nữa.”
Tình cảnh hai tỷ muội giống nhau, chuyện chính mình bất lực, sao Kỷ Uyển Tương nguyện ý khó xử tỷ tỷ? Nếu Hàn Quốc Công phủ thật sự quá tồi tệ, cùng lắm thì nàng đi theo cha mẹ huynh trưởng. Thật đến thời khắc đó, người duy nhất nàng không nỡ dứt bỏ chỉ có tỷ tỷ mà thôi.
Kỷ Uyển Tương hạ quyết tâm, hít sâu kiềm chế chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười cười.
“Nha đầu ngốc, nói cái gì vậy?”
Rốt cuộc hai người đã ở bên nhau từ trong bụng mẹ, Kỷ Uyển Thanh liếc mắt một cái liền biết tâm tư muội muội, nàng lắc đầu nói: “Hàn Quốc Công thất công tử, ai thích cứ việc gả, dù sao tỷ nhất quyết không cho phép muội gả.”
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Nếu nhị thẩm cảm thấy hắn tốt, vậy cho con gái bà ta gả đi, nếu thật sự không nỡ, chính bà ta tái giá lần nữa cũng được.”
Kỷ Uyển Thanh cầm tay muội muội, lời nói thấm thía: “Việc này tỷ sẽ lập tức làm ngay, nếu muội còn thích Trịnh Nghị, tỷ sẽ nhanh chóng định hôn, nếu muội không thích, tỷ lại tìm một người khác cho muội.”
“Không, muội không cần người khác.” Kỷ Uyển Tương quýnh lên, buột miệng thốt ra.
Kỷ Uyển Thanh cười: “Vậy vẫn là Trịnh Nghị.”
Nàng khép mắt suy tư một lát, lập tức gọi nhũ mẫu Hà ma ma vào, phân phó một phen, để bà lập tức ra cửa hỏi thăm tình huống Trịnh gia, đặc biệt là bản thân Trịnh Nghị, xem tình cảm của hắn có thay đổi hay không.
Xưa nay tỷ tỷ phân phó hạ nhân làm việc, Kỷ Uyển Tương đều an tĩnh nghe, sẽ không mở miệng quấy rầy, lúc này cũng không ngoại lệ, nhìn theo bóng dáng Hà ma ma rời đi, nàng mới lo lắng nói: “Tỷ tỷ, việc này chỉ sợ rất khó thành.”
Kỷ Uyển Tương tất nhiên mong đợi gả cho Trịnh Nghị, đây là lối thoát tốt nhất trước mắt, nhưng hôn sự của nàng tuyệt đối không thể dùng tỷ tỷ đánh đổi. Tuy tỷ tỷ có năng lực, nhưng rốt cuộc hoàn cảnh có hạn, nàng nghĩ trước nghĩ sau, đều cảm thấy việc này không thể giải quyết hoà bình, nhất thời mày liễu nhíu chặt, lo lắng sốt ruột.
“Tỷ tỷ, tỷ không thể vì muội mà hy sinh chính mình, muội tuyệt đối không đáp ứng.” Kỷ Uyển Tương xụ mặt, giọng nói cứng rắn hiếm thấy.
“Tiểu muội đừng nghĩ nhiều, mặc dù ngày sau tình cảnh tỷ gian nan, nhưng tuyệt đối không phải vì việc này.” Kỷ Uyển Thanh lắc đầu than nhẹ: “Chúng ta một mẹ đẻ ra, muội còn như thế, làm sao tỷ có thể may mắn thoát khỏi?”
Kỷ Uyển Tương nháy mắt nhớ tới tỷ tỷ bị triệu tiến cung, trái tim co rụt lại, nàng kinh hoảng luống cuống: “Tỷ tỷ, Hoàng Hậu nương nương triệu tỷ tiến cung làm gì? Bà ấy, bà ấy……”
“Phụ huynh của chúng ta bảo vệ quốc gia nhiều năm, cuối cùng vì nước hy sinh, vì sao, vì sao……” Vì sao hoàng gia còn làm khó các nàng?
Kỷ Uyển Tương nhớ tới cha mẹ từ ái, huynh trưởng yêu thương, lại liên tưởng hiện giờ bước đi gian nan, tỷ muội hai người nơi chốn bị hiếp bức, không nhịn được bi thương, thất thanh khóc rống.
Kỷ Uyển Thanh nghe vậy ảm đạm, nửa ngày mới vực dậy tinh thần, trấn an muội muội: “Tiểu muội đừng hoảng sợ, xe đến trước núi ắt có đường, chắc chắn sẽ có biện pháp.”
Nàng mím môi, biểu tình kiên nghị: “Đối phương trù tính đã lâu, việc này chỉ sợ không thể tránh được, một khi đã như vậy, tỷ đành phải giành lấy chút lợi tức.” Muốn nàng đi vào khuôn khổ, được thôi, nhưng phải cho nàng giải quyết hôn sự của muội muội.
Mặc dù Hoàng Hậu muốn mượn sức người, cũng không có khả năng trở mặt, việc của Kỷ Uyển Tương rõ ràng là chủ ý của Tĩnh Bắc Hầu phủ, từ trước đến nay chân trần không sợ người mang giày, tỷ muội các nàng không có vướng bận, càng có thể liều mạng bất cứ giá nào.
Nhớ tới cha mẹ, Kỷ Uyển Thanh rốt cuộc rơi nước mắt, nửa ngày, nàng nỗ lực thu nước mắt, lệnh đám người Lê Hoa mang nước ấm tới.
Nàng tự mình vắt khăn, lau mặt cho Kỷ Uyển Tương: “Tiểu muội đừng khóc, muội đã quên chúng ta đáp ứng cha mẹ phải sống thật tốt sao?”
Kỷ Uyển Tương nhịn rồi lại nhịn, miễn cưỡng dừng lại nước mắt, dùng sức gật đầu: “Tỷ tỷ, muội không quên.”
Dứt lời, Kỷ Uyển Thanh phân phó nha hoàn hầu hạ muội muội về phòng nghỉ tạm, nàng lẳng lặng ngồi, chờ đợi tin tức của Hà ma ma.
Hà ma ma làm việc thực nhanh chóng, hơn nữa Trịnh Nghị mới ra hiếu cũng nhón chân mong chờ, đang nghĩ cách hỏi thăm Tĩnh Bắc Hầu phủ, hai bên chạm trán, thực mau trao đổi tin tức.
Trịnh Nghị là con trưởng trong nhà, trên có mẫu thân dưới có đệ muội, hắn cần thiết mau chóng gánh trách nhiệm gia đình. Nhưng mà, hắn không giống Kỷ gia tỷ muội, hắn là nam tử, được đồng chí ngày xưa của phụ thân chiếu cố nhiều hơn.
Dựa theo phẩm cấp của Trịnh phụ năm đó là có một ân huệ, ba năm trước an bài con trai trưởng vào kinh thành quân doanh làm thất phẩm giáo úy, tính toán qua hai năm liền điều đến biên quân, đi theo phụ thân kiến công lập nghiệp.
Hiện giờ Trịnh phụ không còn, nhưng đồng chí ngày xưa vẫn còn, tình nghĩa trong quân vào sinh ra tử rất vững chắc, sớm đã liên hệ Trịnh Nghị, an bài sau khi hắn mãn tang, theo kế hoạch dĩ vãng đến biên thành, Trịnh gia đã thu thập, chuẩn bị cả nhà rời kinh.
Trịnh Nghị đã định con đường phía trước, chỉ là hắn còn lưu luyến Kỷ Uyển Tương, biết rõ đi chuyến này hai người sẽ thành người xa lạ, hắn vẫn mang một tia mong đợi, hy vọng có thể cưới người trong lòng.
Thấy Kỷ Uyển Thanh phái người tới, hắn mừng rỡ như điên, tất nhiên đáp ứng tất cả.
Kết quả này thực tốt, Kỷ Uyển Thanh rất quen thuộc người Trịnh gia, đều là người nhiệt tình phúc hậu, muội muội xuất giá xong sẽ rời kinh còn tốt hơn chút so với lưu lại kinh thành.
Nếu mọi chuyện sẵn sàng, Kỷ Uyển Thanh cũng không chậm trễ, hiện tại chỉ mới giờ Thân, giải quyết trong ngày càng tốt, để tránh ngày mai nhị thẩm còn gây ra chuyện xấu.
Nàng sai người đi tìm nhị thẩm, bà tử trở về bẩm báo, nói nhị phu nhân không ở trong viện, đã đi Duyên Thọ Đường.
Như thế vừa lúc, nàng khỏi cần cho người đi mời.
Kỷ Uyển Thanh xoa xoa vạt áo, đứng lên, đi thẳng đến Duyên Thọ Đường.
Trong Duyên Thọ Đường.
Mẹ chồng nàng dâu thái phu nhân đang nói chuyện, bà ngồi một bên giường La Hán, vị trí phía dưới là một phụ nhân tầm hơn ba mươi tuổi.
Vị này chính là Tào thị, Tĩnh Bắc Hầu phu nhân hiện nay, mặt trái xoan, mày dài mắt đẹp, có vài phần tư sắc, mang nguyên bộ trang sức vàng ròng khảm châu nặng trĩu, áo khoác lụa cân vạt màu đỏ tía, váy cùng màu thêu hoa, phú quý chói lọi bức người.
Kỳ thật thái phu nhân không quá vừa lòng đứa con dâu này, nhưng năm đó con thứ không thừa tước, tướng mạo bình thường, cũng không có tài cán gì, lúc làm mai chỉ có thể tạm chấp nhận, chọn tới chọn lui, chọn một đích nữ của quan viên cấp thấp.
Không nghĩ tới sau khi Tào thị vào cửa, tầm mắt hạn hẹp, người cũng ồn ào, thái phu nhân đặc biệt không thích, nhưng mà, sau đó vận khí tới, người đã làm hầu phu nhân, bà cũng không thể không cho ba phần thể diện.
Thái phu nhân nhịn rồi lại nhịn, thấy con dâu nói cong nói vẹo một vòng mà vẫn chưa vào chủ đề chính, bà có chút phẫn nộ, xụ mặt nói: “Hôm nay con tới tìm lão thân có gì chuyện quan trọng sao?”
Tào thị nghẹn nghẹn, nửa ngày mới ngượng ngùng cười nói: “Thưa mẫu thân, con dâu có chuyện quan trọng tìm ngài.”
Nhắc tới ý đồ đến, Tào thị mặt mày hớn hở: “Mẫu thân, huynh trưởng tẩu tử bất hạnh qua đời, chỉ để lại hai cháu gái đáng thương.” Bà rút ra khăn, giả ý lau lau nước mắt không tồn tại: “Con làm thẩm thẩm, tự nhiên phải tính toán vì các nàng một phen.”
Ấn đường thái phu nhân nhảy dựng, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía con dâu đang hưng phấn, híp híp mắt: “Con đừng quên chuyện của đại nha đầu.”
Con dâu của bà tham lam, chẳng lẽ chuẩn bị đường lui khác sao? Phải biết rằng, hoàng gia chắc chắn không dung tha chuyện một nữ hứa hai nhà, cho dù chỉ là suy nghĩ trong đầu cũng không thể.
“Con dâu đương nhiên nhớ rõ!”
Tào thị vội vàng phủ nhận, cho dù bà mưu tính cỡ nào cũng không dám nhúng tay chuyện nhà của thiên gia, đâu phải bà ngại sống lâu, vội giải thích: “Con dâu là suy xét hôn sự cho cho nhị nha đầu.”
Thái phu nhân đang căng thẳng lập tức thở ra một hơi, bưng chén trà nhấp một ngụm, bà liếc Tào thị: “Nhà ai?”
Tào thị vui mừng khôn xiết: “Là Hàn Quốc Công phủ Phùng gia. Hôm qua Phùng phu nhân tới cửa bái phỏng, thì ra là nhìn trúng nhị nha đầu, muốn hỏi cưới cho con trai út của bà ấy.”
“Hàn Quốc Công quyền cao chức trọng, Phùng gia gia tài bạc triệu, Phùng Thất công tử là danh môn con vợ cả, đây đúng là một mối hôn nhân tốt.” Tào thị bộc lộ vui mừng, bà nói một hơi không nghỉ: “Nhà chúng ta có thể kết thân với Phùng gia là chuyện tốt.”
“Mẫu thân,……”
Thái phu nhân không nói gì, Tào thị không ngừng cố gắng, còn muốn khen tiếp, không nghĩ tới vừa mở miệng, lại bị người lạnh giọng đánh gãy.
“Nếu Phùng gia tốt như vậy, Phùng thất công tử là thanh niên tài tuấn, tiểu muội của con chẳng qua chỉ là bé gái mồ côi, không dám với cao.” Rèm cửa đột nhiên bị nhấc lên, Kỷ Uyển Thanh đi nhanh vào, lạnh lùng nhìn Tào thị.
Giọng Tào thị rất lớn, nàng vừa đến ngoài chính phòng Duyên Thọ Đường, vừa vặn nghe hết, trong cơn giận dữ, Kỷ Uyển Thanh không đợi thông truyền, giơ tay xốc mành liền vào cửa.
Mẹ chồng nàng dâu hai người nghe tiếng, nhìn lại bên này, Kỷ Uyển Thanh lạnh lùng liếc Tào thị, cười nhạo một tiếng, “Nếu Phùng gia tốt như vậy, nên gả đường muội qua đó mới xứng, nếu không thì,……”
Nàng đánh giá Tào thị trên dưới, cong môi nói: “Nếu không thì bản thân nhị thẩm tái giá đi, đừng để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.”
Gương mặt trắng nõn của Tào thị lập tức đỏ lên, sao bà có thể gả con gái ruột của mình cho một tên vô dụng ăn chơi trác táng chứ, bà không nghĩ tới một tiểu thư khuê các như Kỷ Uyển Thanh thế nhưng tùy tiện chỉ hôn cho đường muội, mà câu cuối cùng rõ ràng có ý nhục nhã.
Có chuyện gì đóng cửa bảo nhau còn đỡ, một khi bị người làm nhục công khai, một phòng nô bộc đều nhìn, trên mặt Tào thị nóng rát, bà thẹn quá thành giận, nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Từ xưa đến nay hôn nhân nghe lệnh cha mẹ, lời người mai mối, cha mẹ con đều không còn, tự nhiên do ta và nhị thúc con làm chủ, nào có đạo lý một nữ tử khuê các như con can thiệp.”
“Phải không?”
Kỷ Uyển Thanh đi đến đối diện Tào thị, thong thả ung dung ngồi xuống, trước khi tới, nàng đã biết sẽ trở mặt, nếu không cũng sẽ không châm chọc đối phương, nàng sớm đã có đối sách.
Nàng ngước mắt, nhìn tổ mẫu vẫn luôn không nói, lại nhìn Tào thị ẩn ẩn đắc ý, nàng mỉm cười: “Con tưởng rằng, nhị thẩm làm chủ hôn sự của con đã cảm thấy thỏa mãn rồi chứ.”