Ed: Jang Bò
Vẻ mặt Thủy Hành Ca cứng ngắc, từng chữ nói: “Không nên nghĩ quá nhiều.”
Ta gật đầu: “Ta cũng cảm thấy ta suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa còn rất đáng sợ.”
“Tay, vươn ra.” Dứt lời hắn lại bồi thêm một câu: “Lần này không đưa ra, ta sẽ trực tiếp chặt xuống.”
Ta nuốt nước bọt: “Cái đó. . . . . . Nếu sau khi ngài xem xong biết ta không phải người ngài muốn tìm, ngài có lập tức giết ta không ?”
Hắn lườm ta một cái: “Ngươi thấy ta giống loại người hở ra là giết người hử?”
Ta không mù được chứ. . . . . . Ta thận trọng nói: “Lần đầu tiên gặp ngài, không phải là lúc ngài vừa giết người xong ư. Dựa vào thời gian để tính, thời điểm đó ngài vừa tới Trung Nguyên không lâu, có thể có gây thù ở đâu được đây.”
Thủy Hành Ca hình như hết sức nỗ lực suy nghĩ một hồi, lát sau chợt hiểu, vẻ mặt hiện lên ý cười: “Hôm đó ta đã đi cả ngày, thấy đói bụng, vừa đúng lúc nhìn thấy có con chim bay qua, ta bèn dùng kiếm tức chém rụng nó. Sau đó ngươi xuất hiện, ta chỉ là muốn nhìn tay ngươi một chút ngươi không nghĩ xem ta đi đến tận nửa đêm, đã đói muốn chết.”
“. . . . . .” Ai có thể nghĩ được đường đường là giáo chủ Ma giáo lại dùng kiếm bay qua bay lại để giết chim a, dù là có chuyện như vậy cũng không nên nói ra, tránh để ảnh hưởng tới hình tượng được chứ. . . . . . Ta oán thầm, đang muốn vén tay áo, lại dừng một chút, nói: “Trừ khi giết ta, còn không không cho phép ngài dùng những phương thức khác làm tổn thương ta.” Thấy hắn gật đầu, ta mới vén tay áo lên, điểm đỏ trên cổ tay cũng theo động tác của ta mà hiện ra. Ta khẩn trương theo dõi hắn, người này tốt nhất nên coi trọng chữ tín .
Thủy Hành Ca lật đi lật lại mu bàn tay và lòng bàn tay ta, đáy mắt thoáng qua vẻ thất vọng, buông lỏng tay nói: “Không phải.”
Ta cũng rất thất vọng! Nếu ta là người mà ân công hắn muốn tìm, vậy thì ta sẽ có một hậu thuẫn cường đại rồi, đáng tiếc làm gì có cái bánh rán nào ngon như vậy rơi xuống đầu cơ chứ: “Lại nói, giáo chủ đại nhân, người mà ngài tìm kia trên cổ tay có đặc điểm gì, nói không chừng ta đã nhìn thấy.”
Thủy Hành Ca nhướn mày nhìn ta: “Ngươi đây là không muốn sống nữa rồi hả?”
Mặt của hắn còn lật nhanh hơn cả lật sách. . . . . . Ta gọi một chén mì: “Ngài đã nói không giết ta, cũng không cần ta giúp ngài tìm người, vậy giáo chủ đại nhân muốn làm cái gì thì đi làm cái đó đi.” Thấy hắn lại nhìn chằm chằm tới đây, ta vội giơ ba ngón tay lên trời nói: “Ta xin thề với trời, ta còn rất muốn sống.”
“. . . . . .”
Bên ngoài vẫn đồn đại Thủy Hành Ca là kẻ toàn thân sát khí, nhưng tiếp xúc mấy lần cũng không coi là xấu xa. Hơn nữa dáng dấp ưa nhìn, võ công lại cao, chậc, nếu có thể bắt hắn lên núi, nhị sư tỷ nhất định sẽ cho ta nhiều bạc hơn nữa, giá của hắn chắc cũng không tệ.
Nghĩ xong, ta chợt cảm thấy mình giống như má mì ở thanh lâu. Sau khi chủ quán bưng mì lên, ta hào phóng thanh toán cho hắn, coi như là hôm đó hiểu lầm hắn, bồi thường cho việc ta khiến hắn cả đêm đứng giữa bãi hoang chịu đói: “Vậy ngài từ từ ăn, ta còn vội đi đưa tin, cứ vậy từ biệt nhé.”
Hắn thấp giọng đáp một tiếng, ta như trút được gánh nặng rời đi.
Không cần lo lắng Thủy Hành Ca đuổi giết mình, hơn nữa trước đó hắn ép bức ta, sư huynh đệ Mộc Thanh nếu không phải dạng ngu ngốc, hẳn sẽ không còn nghi ngờ ta và hắn là cùng một phe. Đây chẳng phải là mọi sự đại cát sao?
Nghĩ tới đây, ta quả thật muốn cười thật to. Không đúng, ta vui mừng cái gì, ta vốn không làm gì sai. Vô duyên vô cớ bị người khác vây đánh, giờ bọn hắn dừng tay ta còn định cảm ơn bọn họ, đây là chuyện gì a.
Ta lập tức giận giữ, chờ ngày nào đó ta trở thành cao thủ tuyệt thế, nhất định phải phục thù, thục nữ báo thù, mười năm không muộn.
Tứ Xuyên, Đường Môn, lấy việc kinh doanh quán rượu cùng dược liệu để sống, đệ tử hơn một ngàn, tự ý chế độc dược cùng ám khí, võ công cực kém. Nghe nói lúc rảnh rỗi bọn họ còn thích nghiên cứu cạm bẫy, bố trí ở xung quanh, nhưng Đường Môn ít giao thiệp với bên ngoài, lại không có người dám đến cửa khiêu khích, người lập ra cạm bẫy cũng quên mất vị trí cụ thể của nó, nhiều đệ tử ra cửa mua vật phẩm thường bị rơi vào bẫy, dần dà họ bèn mở một đường tắt xuống núi, địa phương đầy cạm bẫy này hẳn là không có người ở rồi.
Ta tính toán thực lực của Mộc Thanh và Lộ Bảo Điền, bèn đặc biệt ở lại khách điếm dưới chân núi hai ngày, tắm rửa chỉnh trang lại mình sạch sẽ, ăn mặc thật xinh đẹp, mua chút đặc sản hiếu kính sư phụ sư mẫu. Tính bọ họ có lẽ đã đưa tin xong, mới ra cửa mang theo thư tín hướng Đường Môn mà đi tới.
Bởi vì có thẻ bài môn phái, nên người canh giữ dưới chân núi rất nhanh liền cho qua.
Đến sơn môn, đi vào trong mấy trăm trượng, trông thấy móc khóa sắt đập cửa bằng đồng trước đại môn đóng chặt, hai bên đều có tường vây cao, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy chim ưng bay qua. Đưa lên danh thiếp, theo gã sai vặt vào bên trong, bước qua tiền viện, đằng trước chính là đài luyện võ. Lan can bằng đá khắc hoa văn nhìn tinh tế vô cùng, xung quanh trồng đầy cây Cao Mộc, nhưng không có lấy một chiếc lá rụng, có thể thấy được nơi này hàng năm đều có người quét dọn.
Ta nhất thời cảm khái, đài luyện võ ở đây cảnh trí thật tốt, dáng vẻ này thật khác xa với sư phụ keo kiệt, vắt cổ chày ra nước của ta một đồng ông còn không nỡ tiêu làm gì chịu bỏ tiền thuê người quét dọn, rõ ràng các chi nhánh buôn bán của Ngũ độc giáo làm ăn cũng rất tốt, lại bắt chúng ta sáng sớm tới rừng Phong ẩm ướt tập võ, nói cho oai là tăng cường thể chất.
Vào trong phòng, gã sai vặt lui xuống, lại thấy một gã cao gầy khôn khéo tầm trên ba mươi tuổi, hắn ôm quyền nói: “Tại hạ là quản sự của Đường Môn, Đường Tống Đức, Môn chủ đang ngủ trưa, xin cô nương hãy chờ.”
“Ngũ độc giáo, Thẩm Thu.” Chào hỏi xong, ta bình tĩnh nghĩ, giờ Thân mà vẫn còn đang ngủ trưa, đây rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu. Chỉ là không sao cả, ngồi ở nơi này có trà bánh ăn, cớ sao lại không làm.
Chờ đến buồn ngủ, rốt cuộc mới nghe bên ngoài có tiếng vang, ta vội vàng ngồi thẳng người. Chỉ thấy ngoài cửa đi vào hai người, một người là Đường Tống Đức, còn một người hơi mập, là nam tử trung niên vẻ mặt nghiêm nghị, thấy quản sự của Đường môn giữ lễ tiết bộ dạng nghiêm túc, không cần đoán cũng biết hắn chính là môn chủ.
Đường môn Môn chủ Đường Nghị Đường — ngay cả không giao thiệp với giang hồ, dân chúng nghe qua một lần cũng có thể nhớ, Đường Môn Môn chủ nằm thằng cẳng*.
(*Đường Nghị Đường theo tiếng trung nói lóng là nằm thẳng cẳng, Thu Thu nhà chúng ta là cố tình nghĩ xiên xẹo đó mấy bạn ))
Sau một hồi hư tình giả ý hàn huyên, ta lấy thư tín từ trong lòng ngực ra cung kính đưa cho hắn: “Ngũ độc giáo cùng Đường môn trăm năm giao hảo, bởi vậy lần tỷ võ này mong muốn sẽ diễn ra ở Đường môn, kính xin Đường môn chủ sớm an bài xong nơi chốn cùng thời gian.”
Đường Nghị Đường liếc ta một cái, mở thư, vừa liếc mắt nhìn, đã thấy lông mày và mặt hắn rúm lại thành một đống, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm tới: “Đây là thư của sư phụ ngươi ư?”
Ta gật đầu: “Vâng”
“Sư phụ ngươi lại muốn ta hiệp trợ Minh Chủ đi tiêu diệt Ngũ độc giáo?”
Ta trừng mắt nhìn: “A?”
Đường Nghị Đường đột nhiên giận dữ, ném thư tín vào mặt ta: “Đường môn không phải nơi ngươi có thể trêu đùa!”
Ta. . . . . . Nhịn. . . . . . Cúi người nhặt thư, sư phụ chẳng lẽ lời khiêu chiến của người không phải là: “Đường Nghị Đường cái ngươi nghe cho kỹ, Ngũ độc giáo chúng ta muốn đánh cho Đường môn các ngươi hoa rơi nước chảy, răng rơi đầy đất” ư? Không tại sao hắn lại tức giận như vậy. . . . . . Đợi chút, thư này hình như có chút kỳ quái.
Nội dung bức thư là cái gì “Vì ngăn ngừa hai tà giáo Ngũ độc giáo và Ma giáo sắp tiến vào Trung Nguyên cấu kết với nhau, xin hãy chung tay tiêu diệt Ngũ độc giáo”, đây là loạn gì vậy. Chữ viết đúng là của sư phụ không sai, nhưng lạc khoản lại là Lý Thương. . . . . . Lý Thương, Minh Chủ võ lâm!
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, ta nuốt nước bọt, đột nhiên nhớ lại túi hành lý kia, lại nghĩ tới chuyện ở quán trà nhìn thấy hai huynh đệ Mộc Thanh.
Bọn họ cũng nói bọn họ muốn tới Đường Môn đưa tin, mà bọn họ lại là đồ đệ của Lý Thương, nói cách khác, tin này không phải là giả, mà là hôm đó ở quán trà, ta vội vã muốn rời đi nên cầm nhầm bọc quần áo của họ.
Khó trách bên trong lại có nhiều y phục của nam tử như vậy.
Nếu như không phải hai người họ bị hạ thuốc mê, bọn cướp lại cướp nhầm túi hành lý của ta, Lưu tam gia lại chỉ đoạt thư tín về, sợ rằng Mộc Thanh đã sớm phát hiện thư tín đã bị đánh tráo rồi.
Sư phụ cũng đã nói, năm xưa Lý Thương và người học chung một học đường, còn thường giúp người làm bài tập kiếm tiền, chữ viết căn bản giống nhau. Hơn nữa trên lá thư đều viết người nhận thư là Đường môn Môn chủ.
Nghĩ tới đây, hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa thì dê vào miệng cọp, một hớp bị nuốt! May mắn Đường Nghị Đường không nhìn chỗ ghi tên, nếu không đại ấn của Lý Thương Minh Chủ ở đó, chỉ sợ hắn lại hiểu lầm.
Lúc này việc quan trọng nhất chính là nhanh chóng đi về nói cho sư phụ biết, Minh Chủ này đang muốn xúi giục võ lâm chính phái tấn công chúng ta!
Ta vội cười mỉa cất thư, thảnh thơi nói: “Sư phụ cũng thật là hay đùa, gia sư có lời nhắn, hi vọng Đường môn chủ có thể mau sớm định ra ngày tỷ võ.”
Sắc mặt Đường Nghị Đường xanh mét: “Đã biết, quen biết sư phụ ngươi hơn ba mươi năm, chưa từng thấy hắn đứng đắn lần nào, chuyện như vậy cũng có thể lấy ra nói giỡn.”
Ta tiếp tục cười, Đường môn chủ ngài còn không tiễn khách đi ư, mau mau đuổi ta đi, ta danh chính ngôn thuận xuống núi sau đó chạy về nói cho sư phụ biết chuyện này a. Đang lúc ta muốn kiếm cớ rời đi, một gã sai vặt ở ngoài chắp tay cung kính nói: “Bẩm Môn chủ, đệ tử của Thiên Cơ môn Mộc Thanh, Đường Bảo Điền đang đợi ở phía trước muốn bái kiến.”
Ta ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa, hai người này là ốc sên sao, ta đã cố ý đợi mấy ngày, bọn họ sao giờ mới đến! Không đúng, vừa rồi ta nên đoán được, nếu như hai người bọn họ đã tới, Đường Nghị Đường này nhất định sẽ thấy thư của sư phụ, hôm nay lại thấy thư của ta, mặc dù không biết ngọn nguồn, nhưng làm môn chủ cũng sẽ không quá đần, hắn ít nhất cũng có thể đoán được hai lá thư đã bị tráo đổi.
Nhưng bây giờ không phải. . . . . . Nói cách khác, ta phải tìm biện pháp ngăn lá thư này! Nếu không chẳng những ta xong, Ngũ độc giáo cũng xong luôn, lần này Minh Chủ hiệu triệu khẳng định không chỉ có Đường môn, nếu chỉ có Đường Môn, Ngũ độc giáo chúng ta chưa chắc đã thua.
Không đợi Đường Nghị Đường kịp phản ứng, ta bước một bước dài vọt ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Mộc Thanh. Không thèm nhìn vẻ mặt của hắn, ta lảo đảo một cái ngã nhào vào người hắn, khiến cho bước chân của hắn mất thăng bằng, hắn dang tay đỡ lấy ta, thừa dịp thân hình hắn chưa ổn trọng, ta thò tay vào trong ngực hắn, sờ thấy tờ giấy bèn rút ra nhét vào người mình.
Chỉ mấy bước đơn giản rõ ràng, trong tích tắc, nhưng lại khiến ta kinh hãi trán ta tràn đầy mồ hôi lạnh.
Võ công của Đường Bảo Điền không bằng hắn, còn là sư đệ, thư lại chỉ có một, ta liền đánh cuộc thư kia nhất định là ở trên người Mộc Thanh. Hoàn hảo không có sai, từ trong ngực hắn đứng dậy, thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, mặt ta nhất định là trắng bệch vô sắc rồi, bình tĩnh cố cười nói: “Nếu như không có Mộc huynh, ta sẽ bị bậc cửa này vấp ngã rồi, đa tạ.”
Mộc Thanh có chút cứng ngắc gật đầu: “Lần sau Liễu cô nương nên cẩn thận chút.”
Ta buông lỏng, đôi mắt Đường Bảo Điền gian xảo quan sát ta: “Liễu Tiểu Phiến, không phải ngươi nói tới Y cốc ư, sao lại chạy đến nơi này?”
Hứ, nói láo sao có thể làm khó được ta.
“A, bởi vì ta ngưỡng mộ phong thái của Đường môn chủ, cho nên đặc biệt tới bái kiến, hôm nay gặp mặt quả nhiên không giống bình thường, bội phục vô cùng.” Thấy vẻ mặt kỳ quái của Đường Tống Đức ở một bên nhìn ta, ta vội nhỏ giọng: “Nhũ danh của ta là Liễu Tiểu Phiến, theo họ mẹ. Sư phụ bị trật eo muốn ta đi tới Y cốc xin chút thuốc, cho nên ta hiện phải đi Y cốc.”
Đường Tống Đức lúc này mới chợt hiểu, ta lại ôm quyền: “Vậy ta đi trước, sau này còn gặp lại.”
Mộc Thanh muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không nói gì. Trong lòng ta uể oải khua chiêng gõ trống, rốt cuộc cũng có thể xuống núi rời khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi, vừa mới nhấc chân, lại nghe thấy Đường Nghị Đường lạnh giọng: “Lời nhắn ta đã nhận được, nhưng dám trêu chọc bổn Môn chủ, không thể tha thứ, A Đức, bắt nàng giải vào trong đại lao giam mười ngày. Hai vị thiếu hiệp nể mặt, ở lại chơi bản môn mấy ngày.”
“. . . . . .”
Sư phụ không phải người nói người và Đường Nghị Đường là bạn tốt cả đời sao!