Vạn thần y nói mình coi tiền bạc như cặn bã, mà ở trong mắt ta, hắn căn bản là hố rác.
Ta chỉ hôn mê năm ngày, thế nhưng hắn ôm bàn tính khư khư, lạch cạch gõ một phen, sau đó rất rộng rãi rất sung sướng trừ cho ta ba đồng tiền lẻ, nghiêm nghị nói: “Tiền xem bệnh tổng cộng là bảy trăm tám mươi lượng.”
“. . . . . . Tám mươi lượng đã là thiên lý bất dung, bảy trăm tám mươi lượng cũng quá đắt rồi, đủ cho dân chúng nhỏ bé như ta đây sống một năm rồi! Hơn nữa ngài và sư phụ ta không phải là bạn tốt sao?”
Vạn thần y hết khó xử nhìn ta, trực tiếp bỏ qua vế sau, hồi lâu nhấn mạnh từng chữ: “Thẩm cô nương, ý của cô là mạng của mình chỉ trị giá tám mươi lượng, chứ không thể đến 700 lượng?”
Nếu ta mà đáng tiền, sư phụ sư mẫu đã sớm đem ta đi bán được chứ. . . . . . Ta lập tức gật đầu: “Cho nên ngài hãy thu tám mươi lượng thôi.”
“. . . . . .”
Vạn thần y thập phần ghét bỏ nhìn ta, Thủy Hành Ca đứng một bên hình như cũng ghét bỏ không kém, nói: “Tiền xem bệnh của cô, ta trả.”
Đây nhất định là câu nói êm tai nhất mà ta được nghe từ lúc ta sinh ra đến giờ, ta cảm động lệ rơi đầy mặt, Giáo chủ đại nhân, không thể làm người yêu, vậy chúng ta làm bằng hữu đi! Kết bái huynh đệ có được không?
Vạn thần y cười nhếch cả lông mày, nguyên bản mắt đã nhỏ giờ lại càng thêm híp lại thành một đường chỉ, hai chòm râu nhỏ thô bỉ dựng lên: “Đến đây, Giáo chủ mau tới đây, tại hạ giúp ngài bó thuốc.”
Bị Vạn thần y bóc lột một số tiền lớn như vậy ta đây càng thêm buồn bực, nói nhỏ với Thủy Hành Ca: “Sau này ta sẽ trả lại ngươi.”
Hắn kỳ quái nhìn ta một cái, nói: “Chỉ là mấy trăm lượng bạc mà thôi.”
Chỉ là! Mà thôi!
Bị cường hào đả kích, ta đây hít mũi một cái, hận không thể đấm đùi bóp vai cho hắn tỏ vẻ thân cận. Thấy hắn cúi người kéo ống quần, Vạn thần y chậm chạp tháo băng, vết thương dần dần lộ ra bởi vì đắp thảo dược nên chân có chút xanh đen. Rửa sạch thảo dược, vết thương kia thật sâu, nhìn hình dáng mơ hồ như vết răng cưa, ta kinh ngạc, sẽ không phải là do cứu ta mà bị bẫy săn làm bị thương chứ?
Khó thấy Thủy Hành Ca nhíu mày, sắc mặt cũng từng chút trở nên trắng bệch, căn bản là đang cố nén đau. Mệt cho hắn bị thương đến gân cốt như vậy còn có thể chịu đựng, nếu là người thường, sớm đã ngất đi. Ta ngồi xuống giúp Vạn thần y giữ băng gạc, không nhịn được hỏi: “Rõ ràng vết thương sâu như vậy, nhưng lúc ngài bước đi sao ta một chút cũng không nhìn ra.”
Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: “Quen rồi.”
Ý của hắn là thường xuyên bị bẫy thú kẹp, hay là thường xuyên bị thương nặng như vậy? Nhưng ta nghe giang hồ đồn đại, võ công cùng tu vi của Thủy Hành Ca cực cao, năm đó giáo chủ tiền nhiệm của Ma giáo bị các trưởng lão ám toán mất mạng, khi đó Thủy Hành Ca vẫn còn là thiếu niên dám một mình xông vào phòng của các trưởng lão chém giết. Đối với những kẻ đã từng theo phe các trưởng lão, nếu biết quay đầu lập công chuộc tội sẽ không giết không trách, lòng dạ rộng lớn bao dung. Mọi người đều cảm động đến rơi nước mắt, lại càng thêm bán mạng, khiến cho thế lực của Ma giáo sau sáu năm ngắn ngủi đã trải khắp Tây Vực, hôm nay lại muốn lấn tới Trung Nguyên, chẳng trách Lý Thương trở nên luống cuống tay chân.
Có thể quyết đoán như vậy, võ công lại cao, còn có giáo chúng ủng hộ vậy mà lại nói mình trọng thương đã thành thói quen.
Vạn thần y vừa mới bôi thuốc xong, đã thấy dược đồng tên Đậu Đậu kia chạy vào: “Sư phụ, đệ tử của Đường môn xin vào cốc, nghe nói là mật thám của Đường môn tìm được Giáo chủ Ma giáo và đệ tử của ngũ độc giáo ở đây, muốn lục soát tìm người.”
Hắn cũng không thèm ngẩng đầu, nói: “Dùng loạn côn đuổi ra.”
. . . . . . Ta đột nhiên phát hiện sư phụ cùng với mấy người trong võ lâm này kỳ thật đều là một loại đức hạnh.
Dược đồng bình tĩnh nói: “Bọn họ còn mang theo một rương vàng lớn, cao quá nửa người tới đây.”
Tay Vạn thần y run một cái, trấn định nói với chúng ta: “Các ngươi, đi cửa sau đi.”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Bị một rương vàng bán đứng bọn ta đây được tặng một con ngựa, trực tiếp đi theo đường mòn rời cốc.
Không biết chân của Thủy Hành Ca có phải bị thương thật hay không, cưỡi ngựa một chút khó khăn cũng không có, ta thì ngược lại ôm eo hắn từ phía sau suy nghĩ có chút loạn. Trước kia ta từng ngồi phía sau đại sự huynh, nhưng tay ta hoàn toàn không thể ôm trọn vòng eo to mập như thùng nước kia. Hôm nay ôm hắn, eo không có một chút thịt dư, cảm thụ cực tốt, ta không nhịn được dùng ngón tay ấn thử, quả nhiên bền chắc cực kì.
Ra khỏi sơn cốc, vào trấn Đông Lâm, ta suy nghĩ có nên nhờ Thủy Hành Ca đưa ta đến cái trấn nhỏ mà ta đã gửi Tật Phong, suy nghĩ một chút tốt nhất vẫn không nên, nếu để cho người khác nhìn thấy ta và hắn ở chung một chỗ, muốn không bị người khác hiểu lầm Ngũ độc giáo và Ma giáo có quan hệ cũng khó.
Tìm khách điếm ăn cơm trưa, ta thấy đây chính là cơm chia tay, nghĩ đến võ lâm lớn như vậy, sau này căn bản không thể gặp lại, không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, nói: “Thủy Hành Ca, ta phải về núi ngũ độc, sau này còn gặp lại.”
Hắn không động, nhướn lông mày nhìn ta: “Đúng lúc ta cũng muốn tới núi ngũ độc.”
Ta đang rót trà, tay run lên: “Thật? Tới đó làm cái gì?”
Chân mày của hắn đang nhướn cao bỗng dưng buông lỏng, cười nói: “Thuận đường.”
Giáo chủ đại nhân ngài thật sẽ không nói láo chứ! Lông mày như trường kiếm cùng với nụ cười ôn hòa kia đã bán đứng ngài rồi, hết lần này tới lần khác nói láo ngài còn cảm thấy khả năng diễn xuất của mình vô cùng tốt, nhàn nhã uống trà. Ta thầm nghĩ tại sao hắn cứ một mình chạy khắp nơi, giáo chúng của hắn đang ở đâu.
Chỉ là nếu có thể thấy giáo chủ của mình chạy xung quanh giáo chúng, quả thật sẽ rất đáng yêu nha.
Ta lắc đầu một cái: “Ngài chẳng lẽ không biết trên võ lâm vẫn đồn hai môn phái của chúng ta cấu kết cùng nhau muốn tiêu diệt chính phái sao? Nghênh ngang cùng nhau đi, ngài nguyện ý, ta cũng không muốn.”
Thủy Hành Ca suy nghĩ chốc lát, một lời cũng không nói, chậm rãi đứng dậy rời đi.
Một khắc kia nhìn hắn đứng dậy, ta thật sự rất muốn kéo hắn lại lớn tiếng nói bất kể ánh mắt của thế tục hay võ lâm thiên hạ nghĩ hắn là cái gì, chúng ta vẫn hãy ở cùng một chỗ ngao du sơn thủy đi.
Đang suy nghĩ lung tung, lại thấy thân hình cao lớn của hắn đứng ở cửa, sừng sững bất động. Ta tò mò đi tới, chờ thấy rõ hắn đang làm cái gì, cơ mặt ta liền co rút.
Thanh lâu thường có các cô nương dựa người bên bệ cửa sổ, cầm khăn tay thêu hoa rêu rao vẫy tay hấp dẫn khách đi đường. Nhưng mà bây giờ đổi lại thành cầm mấy tờ ngân phiếu ngàn lượng, vẫy vẫy tay hơn nữa người vẫy lại là Thủy Hành Ca! Đúng là gặp quỷ!
Không lâu sau, mấy tờ ngân phiếu kia dừng lại ở góc tường, ngay lập tức có mấy tên ăn xin chạy tới: “Đại gia ngài có gì phân phó?”
Thủy Hành Ca nói: “Giúp ta loan truyền vài lời, những ngân phiếu này đều cho các ngươi .”
Ta vô cùng đau đớn, chân chó nhìn hắn: “Đại hiệp, ta giúp ngài khuếch tán!”
Thủy Hành Ca nhướn mi, sau đó trực tiếp bỏ qua ta.
Tên ăn xin rõ ràng là người trong nghề, hình như đối với chuyện như vậy đã sớm quen, lập tức gật đầu: “Đại gia xin phân phó.”
“Nghe rõ, truyền đi mấy lời này, phải nhanh, hơn nữa phải rộng khắp. Ngày mai khởi hành, ta muốn thấy ở các trấn mỗi một góc đều có thể nghe được những lời như vậy —— Minh Chủ võ lâm sợ hãi Ma giáo, căn bản không đủ sức bảo vệ Trung Nguyên, vì vậy muốn thừa dịp trước khi Ma giáo vào Trung Nguyên, diệt sạch tà giáo trong võ lâm, đứng mũi chịu sào chính là Phong Vũ Lâu.”
Mấy năm gần đây trên giang hồ Phong Vũ Lâu phát triển rất mạnh mẽ, bởi vì chủ yếu là kinh doanh sòng bạc và thanh lâu, chính là nơi mà chính đạo khinh thường, nên bị xếp vào tà giáo. Nhưng cho dù là tà ma ngoại đạo, không làm mấy chuyện cướp, đốt, giết, hiếp, cho dù là Minh Chủ cũng không thể dễ dàng muốn là diệt trừ. Lời đồn tung ra, chẳng những Phong Vũ Lâu, mà các tà phái khác cũng sẽ đề cao cảnh giác, Lý Thương vì mặt mũi, sẽ không dám tùy tiện hành động.
Kể từ đó, Ngũ độc giáo của chúng ta cũng có thể bình yên.
Ta chợt cảm thấy hình tượng của Thủy Hành Ca trong lòng mình trở nên to lớn vĩ đại, ta hết sức xúc động nhìn những tên ăn xin kia cầm ngân phiếu đi phát tán tin đồn, lệ rơi đầy mặt, xong rồi, ta thiếu hắn một đại nhân tình rồi. Không đợi ta suy nghĩ nhiều, một tiểu cô nương đang cất bước vào khách điếm, đảo mắt đã thấy Thủy Hành Ca cúi người, nói với cô bé: “Cô nương, có thể cho ta xem tay phải của cô hay không?”
“. . . . . .” Giáo chủ đại nhân dáng vẻ của ngài lúc này rất giống bọn buôn người! Hình tượng phong thần, anh tuấn, ngài có còn cần hay không.
Tiểu cô nương rất nhanh duỗi tay phải, lông mi Thủy Hành Ca khẽ mất mát, rồi lại theo thói quen sờ sờ đầu của cô bé, lần nữa trở về bàn. Ta tò mò hỏi: “Cô nương mà ân công của ngài muốn tìm, rốt cuộc là bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ đối phương bao nhiêu tuổi hắn cũng không biết sao?”
Dáng vẻ của Thủy Hành Ca không hề có một chút nào là muốn nói, ta bị đả kích, vốn tưởng rằng chúng ta cùng chung hoạn nạn, coi như không phải bằng hữu ít nhất cũng được gần như bằng hữu, thế nhưng ai ngờ vẫn cách xa vạn dặm: “Giáo chủ đại nhân, ngài cứ tự nhiên, để tránh hiềm nghi, ta xin bái biệt ở đây.”
Dứt lời, ta thả bạc, xoay người rời đi.
Giờ khắc này ta cảm thấy mình thật sự anh khí vô cùng, quả thật chính là giang hồ nữ hiệp mà từ nhỏ mình vẫn luôn sùng kính.
Sau lưng không có động tĩnh, quả nhiên là không đi theo. Ta buông lỏng nhưng lại có chút không thoải mái, một đường đi rất nhanh, không dám ở lại lâu. Lời hắn vừa đồn đại tuy rằng có hiệu quả, nhưng ta cũng vẫn phải nhanh trở về, không huyết cáp đưa thư đã đến nơi chưa.
&&&&&
Tật Phong được nuôi rất tốt, thử dùng tay xoa bóp, vẫn như cũ toàn là mỡ béo, ngựa phải như vậy mới chạy được, quá gầy gò không thể chạy lâu.
Trả tiền cho gia đình kia, dắt ngựa ra khỏi ngõ hẻm, vừa ngẩng đầu, quả nhiên lại nhìn thấy một người đang ngồi ở quán trà phía trước, rất nhàn vân dã hạc uống trà.
Ta nghiêm mặt đi tới trước mặt hắn, nổi giận: “Ngươi theo dõi ta làm cái gì!”
Đường đi tới Ngũ độc giáo thì không nói làm gì, tại sao ta đã cố ý rẽ lòng vòng, vẫn gặp hắn, cái này thì không thể dùng lý do thuận đường để nói qua loa lấp liếm được.
Nhìn ánh mắt quang minh chính đại của hắn, ta đột nhiên cảm thấy hắn sẽ đương nhiên mà nói, ta có theo dõi rõ ràng như vậy sao?
Một hồi lâu, hình như là thận trọng suy nghĩ, hắn mới chậm rãi nói rõ từng chữ: “Ta chẳng lẽ không phải vẫn luôn rất quang minh chánh đại đi theo ư?”
“. . . . . .”
Về sau nếu sư phụ còn lấy ta ra làm ví dụ cho điển hình cho da mặt dày, ta sẽ đẩy hắn lên trước, nhìn, sư phụ, đây mới là điển hình của trường học, ta so với hắn chỉ là một ít kỹ xảo vụn vặt đấy.
Mà ta đánh không lại hắn, cho dù trong lòng vô cùng không thoải mái, cũng không thể ngăn hắn đi theo. Ta nổi giận, nói: “Không phải là ngài muốn lợi dụng ta đối với Ngũ độc giáo làm chuyện xấu chứ?”
Không phải thầm mến, không phải bằng hữu, lại không giải thích được vì sao xông vào Đường môn cứu ta ra ngoài, trừ lý do này, ta không tìm được lý do tốt hơn.
Nhìn thấy tay đang cầm ly trà của hắn hơi ngừng lại, ta hiểu rõ, quả nhiên bị ta đoán đúng rồi.
Hồi lâu hắn mới chậm rãi nói: “Trong giáo phái của các ngươi có một con Con Đỉa, nó có thể hút hết các loại độc trên thế gian.”
Ta gật đầu một cái: “Ừm, cho nên ngài ở Đường môn cứu ta, thật ra là muốn ta nợ ngài một đại ân tình. Có thể nói như thế này, đây là ta nợ ngài, sư phụ coi Con Đỉa này như trân bảo, ông sẽ không đưa cho ngài dùng. Hơn nữa ta chỉ là một đệ tử bình thường không thể bình thường hơn, coi như ngài cứu ta, ta cũng không thể vì ngài gia tăng thêm bất kỳ lợi thế gì.”
Nói xong lời này, ta đã muốn khóc, nhìn lại Thủy Hành Ca, sắc mặt vẫn như thường, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Việc ta cứu cô cùng Con Đỉa không liên quan.”
Ta hít một cái, hắn lại nói: “Chỉ là ta trả lại nhân tình cho ngươi.”
Nhân tình gì. . . . . . Có thể có nhân tình gì. . . . . . Đều là gạt ta, ta thời điểm nào thì giúp hắn?
Ta hoàn toàn không nhớ. . .