Mới từ trong địa lao đi ra, lại nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến gần, ta nhìn xung quanh, nhưng không có nơi nào có thể ẩn nấp. Ngẩng đầu nhìn, mái hiên thấp bé, vẫn ở trong phạm vi có thể sử dụng khinh công. Nhún chân một cái, ra sức bò lên nóc nhà, không dám thở mạnh.
Mãi mới chờ đến lúc họ đi, ta chậm rãi đứng dậy, nhìn ra xa, thanh lâu này cũng thật là. . . . . . Lớn, bọn họ không sợ lạc đường à.
Ta lắc đầu một cái, nhảy xuống mặt đất, vén ống tay áo lên, con rắn nhỏ vẫn cuốn chặt tay ta, thân thể nó man mát lành lạnh: “Hay là phóng thích ngươi ở nơi này đi, tùy tiện tìm một chỗ chui đi là được.”
Nó bất động, thập thò cái lưỡi hồng hồng, bộ dáng lười biếng. Ta ngửa mặt lên trời thở dài: “Gần đây dã thú gặp phải đều có bệnh tâm thần a. . . . . . Ngươi nhe răng thì sao, ta mười tuổi đã có thể tay không đánh chết rắn độc đấy!”
“Yêu nữ trốn chỗ nào!”
Tiếng quát vang lên, một vệt sáng bằng tơ lụa đánh tới, rõ ràng là lướt qua cánh tay, nhưng lại sắc như đao kiếm, ống tay áo rách vụn, ta kinh hãi nhảy lui về phía sau.
Hai dải lụa trắng quấn trên mười ngón tay của đệ tử Nam Hải, trái phải lay động, lại sắc bén đánh tới.
Sư phụ đại nhân nói, nếu ngươi đánh không lại người ngươi phải bỏ chạy, không chạy thoát phải quả quyết ôm bắp đùi đối phương. Nếu như ôm bắp đùi cũng bị người ghét bỏ, vậy ngươi đành lấy sắc dụ thôi. Cuối cùng còn nói với ta, tiểu yêu, sư phụ khuyên con nên dùng cách chạy trốn mới là tốt nhất.
Ta bị sư phụ đả kích sáu năm, khi võ công cùng công phu hạ độc của các sư huynh sư tỷ tiến bộ vượt bậc thì khinh công của ta cũng cứng rắn bị buộc lên một tầm cao hơn. Nhưng chỉ thủ chứ không thể tấn công, thể lực của ta bằng không. Thừa dịp lúc họ thu hồi tơ lụa, ta nhảy lên nóc nhà, hướng về phía hậu viện chạy trốn.
Qua hậu viện, toàn tiếng oanh ca yến vũ cao ngạo, đã sắp tới đại sảnh của thanh lâu. Đáng tiếc bây giờ mới là buổi chiều, nếu là buổi tối, có lẽ có thể may mắn xen lẫn trong đám nam nhân bỉ ổi mà rời đi.
Thấy một cái cửa sổ trên cao rộng mở, tiếng bước chân cũng dồn dập tiến tới gần, ta vội vàng nhảy vào bên trong.
Bên trong mùi huân hương thiêu đốt tràn ngập, tản ra mùi thơm nồng nặc, khói trắng bốc lên mịt mù. Mấy nữ nhân thanh lâu vì muốn khách động tình, thường thường lúc đốt hương sẽ cho thêm Thôi tình dược. Nữ nhân ngửi thấy không có cảm giác gì, nhưng với nam nhân thì chính là một loại xuân dược lợi hại. Cảm giác thấy con rắn nhỏ trên cổ tay càng siết chặt, ta giơ tay lên nhéo nó, sẽ không phải là rắn đực chứ. Nhưng rõ ràng thú vật, sao có thể bị mê hương ảnh hưởng.
Trong phòng tiếng nói kiều mị rơi vào tai, giọng nói êm ái của nữ nhân bay tới, ta đỏ mặt đi tới trước tấm bình phong, ngoắc ngoắc đôi nam nữ đang cởi xiêm áo: “Hi ~”
Hai người mang bộ dáng gặp quỷ, há mồm sợ hãi muốn kêu, hai tay ta nâng lên, hung hăng đập lên trên cổ của bọn họ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, song song ngã xuống giường.
Ta chạy đến hộc tủ bên kia tìm kiếm y phục, lắc đầu: “Không có bộ nào đơn giản thuần khiết một chút nha, đây toàn là Khổng Tước a.”
Thật vất vả mới tìm được một bộ toàn thân chỉ có bốn màu, cởi y phục đã rách tả tơi của mình ra chuẩn bị thay. Nhìn thân thể của mình, không có vết thương, nhìn gương mặt đã bị hủy dung, không khỏi cười khổ. Con rắn nhỏ trên cổ tay vèo cái buông ra, dùng tốc độ cực nhanh bò tới cửa, bò đi.
“Mới vừa rồi còn chết sống không đi, bây giờ lại chạy.” Ta thay y phục hoa hoa lệ lệ, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc khăn lụa trơn bóng, che lên trên mặt, soi soi gương, nếu nhìn một cách đơn thuần thật ra thì bản cô nương vẫn còn vô cùng xinh đẹp!
Chậm rãi đi tới trước lò hương, để mùi thơm ám lên người mình, ta hận không thể nhảy vào bên trong hun cả người để người gặp người sặc, thuận lợi chạy trốn.
Qua kẽ hở ở khe cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên trông thấy rất nhiều nữ tử áo trắng đang đi lại quanh đại sảnh.
Ra cửa, bước nhẹ vòng qua đường hẹp đi ra ngoài. Liếc mắt nhìn xung quanh, bèn tùy ý ngồi xuống một cái bàn tròn, nâng ly rượu mời một khách làng chơi uống. Ta cũng có một chút hiểu biết về nơi này, dù sao từ nhỏ đến lớn ta cũng ở bên cạnh thiên hạ vô địch sắc lang Nhị sư tỷ! Chỉ là. . . . . . Sờ eo cái em gái nhà ngươi a!
Ta lập tức giận giữ đứng dậy, ly rượu trong tay rắc rắc vỡ làm đôi, tên mập bên cạnh bị kinh hãi dữ tợn giật mình. Phát hiện không khí không đúng, ta vội cười cười, dịu dàng nói: “Cái ly này cũng thật quá giòn rồi, để ta đi đổi một cái khác.”
Ta muốn nôn. . . . . . Tên mập kia vẫn còn rất hưởng thụ, đôi mắt ti hí híp một cái: “Cô nương, chúng ta tới phòng đùa đùa nghịch nghịch thôi.”
Vừa nghe có hy vọng, ta vội đấm đấm bả vai đầy thịt của hắn nói: “Đại gia, ở nơi này thật nhức đầu, chúng ta ra bên ngoài tìm khách điếm tốt hơn được không?”
Tên mập vừa nghe, không chút suy nghĩ, đứng dậy kéo eo của ta: “Đi, đi ra bên ngoài!”
Ta mừng rỡ, lắc mông cùng hắn một đường bước ra ngoài. Một bước, hai bước. . . . . . Mười bước, mắt thấy sắp xuyên qua đám người, đi qua bên cạnh từng nữ tử áo trắng, ta khẩn trương tay đổ đầy mồ hôi. Tên mập kia nói với má mì một câu, má mì bèn sai người ra mở cửa, đã thấy khe cửa, bên ngoài một mảng ánh sáng, sau lưng lại truyền đến một giọng nói: “Mẫu Đơn cô nương, xin dừng bước.”
Cảm thấy rét lạnh, quay đầu nhìn lại, tay đã bị nữ tử áo trắng giữ chặt, cúi đầu nói: “Môn chủ cho mời.”
Ta nhìn tên mập, van xin hắn giữ ta lại, cho dù thanh lâu này thật sự là sản nghiệp của Tiêu Luyện, nhưng cũng không thể thô lỗ đòi người của khách hàng đi. Ai ngờ tên mập mới vừa há mồm, thì đã thấy một cô gái diêm dúa lẳng lơ ôm lấy cổ của hắn, giọng nói vô cùng kiều mỵ: “Khách quan, để ta tới tiếp chàng nha.”
Hai mắt tên mập sáng lên: “Được, được.”
Phi! ! ! Trong lòng ta giận sôi hai người này, sau đó bị người ta kéo đi.
Nữ tử áo trắng cười lạnh: “Ngay dưới mắt của chúng ta mà định chạy trốn, nằm mơ. Còn nữa, ngươi còn dám dùng độc, ta sẽ trực tiếp ném ngươi vào hố phân.”
. . . . . . Quá tàn bạo. . . . . .
Lại bị ném vào một phòng mùi huân hương y như vừa nãy, ta ngồi ở trên thảm lông, nhìn Tiêu sắc lang đang trái ôm phải ấp, không khỏi có cảm giác bội phục sâu sắc, rốt cuộc người này một đêm bao nhiêu lần hóa thú a. . . . . .
Sắc trời đã tối, ánh tà dương bên ngoài chiếu vào trong phòng, những mảnh ánh sáng màu da cam quanh quẩn bên trong sương trắng, trông lại càng mất tinh thần. Tiêu Luyện cười lạnh, ngón tay nhẹ giơ lên. Những người bên cạnh đi tới lột khăn che mặt của ta xuống, đụng trúng vết thương, ta đau đến nhe răng.
Lắc lắc ly rượu trong tay, Tiêu Luyện thở dài nói: “Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp như vậy. Ngươi đã không bị gân tay gân chân, vậy thì khoét đôi mắt đi thôi.”
Ta ngẩn người, thấy hắn không giống nói giỡn, toàn thân ta phát lạnh: “Ngươi vẫn nên chọn huyết quản của ta đi. . . . . .”
Tiêu Luyện không lên tiếng, mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu cười cười: “Mặc nhi, đao pháp của ngươi rất được, tới khoét mắt của nàng ra, đừng để cho máu làm dơ bẩn tấm thảm.”
Nữ tử bên cạnh lập tức lấy cây chủy thủ từ trong tay áo ra, hàn quang vừa hiện, không đợi nàng đến gần, trước mắt ta đã mơ hồ thấy đau, run rẩy lui về phía sau, cố cười nói: “Nếu không hay là ngươi phế đôi chân này của ta, để đôi mắt lại cho ta đi.”
Không thể tự do chu du thiên hạ, dù sao cũng tốt hơn không thể nhìn thấy một cảnh núi sông này.
Nữ tử tên Mặc nhi kia bước rất nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt, tay trái ấn chặt cổ của ta, giơ tay phải lên. Mắt thấy chùy thủ đã sắp rơi xuống, ta tự biết không thể nào chạy trốn, tức giận tung chân đá nàng, hung hăng đánh nàng một chưởng, xoay người muốn chạy trốn, đã thấy bốn năm người xông lên gắt gao giữ chặt ra.
“Thẩm Thu ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi! ! !”
Tê tâm phế liệt kêu lên giống như lời thoại của mấy cuốn tiểu thuyết ta hay xem, ta bị cảm xúc bi phẫn của chính mình làm sợ, đao chưa rơi xuống, nước mắt đã ra. Bây giờ còn không rơi nước mắt, sau này sẽ không còn cơ hội rồi.
“Đợi một chút.”
Ai có thể khiến chùy thủ của đệ tử Nam Hải đã chạm tới lông mi ta còn lập tức dừng lại, cũng chỉ có Tiêu Luyện.
Cuối cùng hắn cũng từ chiếc ghế dài đáng chết kia bước xuống, đến gần ta sau đó cúi người nói: “Trước đây ngươi nói ngươi là một trong tứ bào thai, mới vừa rồi ngươi còn tự xưng là Thẩm Thu?”
Ta hận không thể nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn: “Đúng như thế thì thế nào!”
Tiêu Luyện cười lớn: “Bốn chị em các ngươi lần lượt gọi là Xuân Hạ Thu Đông?”
Ta ngây ngẩn: “Làm sao ngươi biết?”
Tiêu Luyện cất tiếng cười to, bàn tay thon dài tay phất lên, mấy người đang giữ chặt ta liền buông tay, một tay hắn cầm vai của ta nhấc lên, không thèm để ý đến mặt ta đều là nước mắt ướt nhẹp, dùng sức ôm ta một cái: “Thu Thu, ta là Thập thất ca ca!”
Ta: “. . . . . .”
Thần, Thần linh hiển linh sao?
Tiêu Luyện hưng phấn đến mức gương mặt “Túng Dục quá độ” của hắn cũng đã đỏ lên: “Ta là người con thứ ba của Cửu di nương, Thẩm Sách! Muội đã quên sao?”
Làm sao có thể quên! Tên đó thường gạt ta nói có sói đến, còn thích gạt ta nói chỉ cần ta thành tâm cầu nguyện là có thể lấy được đám mây trắng trên trời, lừa gạt ta ăn bao nhiêu khổ, Thập thất ca ca a! Ta kinh hãi hỏi: “Ngươi sẽ không khoét mắt ta xuống chứ?”
Tiêu Luyện cười nói: “Dĩ nhiên không khoét, nếu không liệt tổ liệt tông của Thẩm gia dù ở trong mộng cũng sẽ không để ta yên.”
Ta nín khóc mà cười, từ nhỏ phụ thân đã thích dùng tổ tông dọa chúng ta, không hổ là người Thẩm gia. Ta hít mũi một cái, lần đầu tiên ta muốn cảm tạ cha ta ban đầu đã cưới nhiều di nương như vậy, sinh nhiều hài tử như vậy, hơn nữa hôm nay còn có một Môn chủ ca ca! Ta cảm động không thôi: “Thập thất ca, ca làm ta sợ muốn chết!”
Tiêu Luyện cười to, lại hỏi: “Ngươi cùng mấy người Xuân Xuân bị thất lạc?”
Ta lau nước mắt, gật đầu: “Ừm, lúc trước nhà tan cửa nát, không còn nhà, ta vì miếng cơm, nên chạy tới gia nhập Ngũ độc giáo. Kết quả thời gian trước nghe nói Long Diệu Âm lộ bộ mặt thật, vừa nhìn bức họa, Wow, đây rõ ràng là thân tỷ muội của ta. Sau đó bị ca bắt tới, thiếu chút nữa thì không có chân, không có tay.”
Vẻ mặt Thập thất ca ca xấu hổ: “Ta không biết là ngươi, tốt lắm, hiện tại đã không sao. Về sau cũng không ai có thể khi dễ ngươi. Lúc trước ta được một gia đinh trong nhà dẫn đi, hắn nói có bạn cũ ở Nam Hải, ném ta ở đó, kết quả. . . . . . Khụ khụ.”
Nhớ tới sắc danh của ca ca vang dội, ta cũng đỏ mặt, ho khan hai tiếng: “Những chuyện này từ từ nói, Thập thất ca, ta muốn đi nghỉ ngơi một chút.”
Giống như lúc nhỏ, hắn xoa xoa đầu ta, trở lại vẻ lạnh lùng: “Vậy thì đi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hắn chậm rãi đứng dậy, nói với một đám đệ tử còn đang trong trạng thái kinh ngạc: “Chăm sóc tốt cho Thu Nhi.”
Ngay sau đó có người tới đỡ ta, động tác êm ái vô cùng, giọng điệu cũng rất là thân thiện: “Thu Thu cô nương, mời qua bên này.”
Cảm giác từ địa ngục vọt lên cửu trọng thiên, hoá ra là như vậy . . . . . .
Ta ngây ngốc ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, đổi một bộ y phục thoải mái thơm mát, đến phòng ngủ, nằm trên nệm giường mềm nhũn, chợt cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp. Sau này ta không còn là Thẩm Thu không nơi nương tựa nữa rồi. . . . . .
Cả đêm mộng đẹp, lại được trở về quang cảnh phồn hoa của Thẩm gia ngày xưa.
Phụ thân dẫn theo mấy chục huynh muội chúng ta trùng trùng điệp điệp vào tửu lâu, bao cả quán xem hí kịch, cười đến thập phần vui vẻ.
Trong mơ bỗng thấy nệm mềm bị lún một góc, ta lật người, lại lật trở lại, mở mắt nhìn, xiêm y màu xanh đập vào mắt, ta lập tức ngồi dậy, nhìn kỹ, là Thủy Hành Ca.
Lúc này bên ngoài mặt trời đã lên cao rực rỡ, trong phòng ánh sáng đầy đủ, bởi vì hắn ngồi ngược sáng, nên nhìn không rõ mặt. Ta khẽ lại gần, chỉ thấy đáy mắt hắn nhuộm một màu bi ai khó có thể dùng lời diễn tả, nhìn ta một hồi lâu chợt bi ai nói: “Xin lỗi.”
Ta nghiêng đầu: “Hả?”
Hắn nắm chặt quyền, từng chữ nói: “Nếu không phải ta rời đi, cô cũng sẽ không bị Tiêu Luyện. . . . . .”
“Hả?”
“Làm hại.”
“. . . . . .”
Ta kinh hãi thiếu chút nữa ngã xuống giường, hận không thể cắn chết hắn! Ngươi mới bị Tiêu Luyện làm hại! ! !