“Chúa công, nếu người không vui, chỉ cần hạ một cấm lệnh, ta và Kiều Sinh lập tức hủy đi toàn bộ thị trường giao dịch nô lệ của Biện Châu.” Trình Phượng nói.
Y và Mặc Kiều Sinh hộ vệ hai bên trái phải của Chúa công.
Trên người của hai người bốc lên lửa giận ngút trời. Cảnh tượng đó khiến họ hồi tưởng lại đoạn thời gian đen tối trong đời mình.
“Không, đây không phải phương pháp trị tận gốc.” Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần có nhu cầu ngày nào thì nó vẫn sẽ tồn tại ngày đó. Mặc dù ta cưỡng chế thủ tiêu thị trường giao dịch Biện Châu. Việc đó cũng không cải biến được tình trạng này đối với khắp thiên hạ.”
“Các ngươi chờ đi, chỉ cần ta còn sống, một ngày nào đó, ta sẽ từ làm cho loại mua bán này hoàn toàn tiêu vong từ gốc rễ trên mảnh thổ này.”
Rõ ràng đều là tính mạng như nhau nhưng những nô lệ trước mắt lại bị ức hiếp, ngược đãi như súc sinh, như hàng hóa, tùy ý người khác bài bố, chọn lựa, mua bán.
Từ trước, Trình Thiên Diệp đã rất không thích nhìn thấy cảnh này. Mỗi khi gặp được, nàng đều cố gắng lảng tránh.
Thế nhưng đến hôm nay, nàng đã có đủ mọi dũng khí.
Nàng nhấc chân, giẫm lên vũng bùn lầy lội, đi vào khu chợ không sạch sẽ kia.
“Chúa công, đừng vào.” Mặc Kiều Sinh giữ nàng lại, lắc đầu: “Nơi này quá bẩn rồi, đừng làm nhơ mắt người.”
“Kiều Sinh, ngươi đừng lo lắng. Ta chỉ muốn tiếp xúc, hiểu rõ và tinh tường hết thảy. Nếu ngay cả ta cũng không dám nhìn thì còn có tư cách gì nói muốn triệt tiêu nó?”
Nàng khẽ vỗ tay Mặc Kiều Sinh, cười nhẹ với hắn, xoay người đi đến chỗ khu chợ đang mua bán con người.
Khu mua bán này là một túp lều đơn sơ được chia thành ba vòng.
Vòng ngoài tựa như một hàng rào nhốt trâu ngựa, chằng chịt nô lệ mà công dụng chủ yếu của họ là lao động chân tay.
Biện Châu mới mở vô số đất hoang, nhân thủ trồng trọt bị thiếu hụt nghiêm trọng.
Những bình dân hơi khá giả, hoặc là sĩ quan lấy được tước vị trong quân, đã trở thành người mua chủ lực của khu chợ này.
Bọn họ mua nô lệ, mục đích chủ yếu là vì gia tăng sức lao động trong nhà, hiệp trợ canh tác đồng ruộng. Đối với bọn họ, mua một tên đầy tớ, không chỉ phải tốn hao một số tiền lớn trong nhà, hơn nữa ngày ngày còn phải gánh thêm một miệng ăn nữa.
Bọn họ hối hả chen chúc trước hàng rào, chọn lựa kỹ càng, xem dáng người, xem cơ thể, thậm chí bóp mở khoang miệng của nô lệ để xem xét, phải mua được một gã có sức mạnh và thân thể còn phải khỏe mạnh về nhà.
Nếu nhìn trúng thì họ sẽ lập tức mặc cả giá với một tên buôn đang canh giữ gần đó.
Đối với họ, mua nô lệ và mua gia súc cày ruộng chẳng có gì khác nhau. Nếu không thể mua được nô lệ cường tráng, hoặc nô lệ giá cả quá cao, vậy họ thà rằng đến chợ trâu ngựa mua một con bò, hoặc là một con lừa còn hơn.
Vòng thứ hai rõ ràng có khá ít người. Trong từng túp lều, chỉ có khoảng hai nô lệ. Những người này có một vài kỹ năng khác với đầy tớ bình thường, ví như có thể biết chút chữ, biết nấu nướng, biết một loại nhạc cụ, hoặc có kinh nghiệm từng phục thị quý nhân trong hào môn.
Trước ngực những nô lệ này có treo một tấm bảng gỗ ghi tuổi và xuất thân của họ, kỹ năng hoặc sở trường đặc biệt…
Gã buôn nô lệ canh giữ bên cạnh, ra sức thét to, nhiệt tình mời mọc những vị khách đi qua để đẩy mạnh tiêu thụ nô lệ của gã. Có đôi khi, bọn họ thậm chí sẽ ra lệnh cho nô lệ biểu diễn một đoạn tài nghệ để hấp dẫn sự chú ý của khách.
Trong vòng này, khách mua khá ít, bọn họ thường ăn mặc đẹp đẽ, phần lớn là môi giới quản gia của các gia đình lớn, giúp gia chủ mua được nhân thủ thích hợp.
Còn ở bên trong là một màn trướng khổng lồ, lớp phủ dày đặc che đi quang cảnh bên trong. Ngẫu nhiên có một vài khách nhân quần áo hoa lệ đi ra đi vào, vén một góc rèm lên thì trong lều này chợt vọng ra tiếng vui cười, tiếng la khóc và có cả tiếng nhạc lả lướt đan xen với nhau.
Trình Thiên Diệp không quan tâm với cái được gọi là “hàng cao cấp” dùng để thỏa mãn tầng lớp thượng lưu.
Nàng đi từ vòng thứ hai vào trong.
Mặc Kiều Sinh đi theo sau lưng Trình Thiên Diệp, hắn nhìn những người uể oải, ánh mắt dại ra đang ở trong túp lều đó.
Nơi này đã từng là ranh giới cố gắng cực hạn của hắn.
Liều mạng học được kỹ năng hạng nhất, có thể được chủ nhân xem trọng một chút, được phân đến một cái lều độc lập, miễn cưỡng có đồ ăn chắc bụng.
Sẽ không còn giống như những nô lệ vòng ngoài, bị xem như trâu ngựa để sử dụng. Cũng không phải như các nô lệ vòng trong khác, dùng sắc thị người, trở thành đồ chơi của quý tộc lão gia.
Mặc Kiều Sinh nhìn phía trước, bóng lưng của Trình Thiên Diệp.
Ta có lẽ đã quên. Nếu không gặp được Chúa công, ta dù có liều mạng để có thể đạt tới cuộc sống tốt nhất thì cùng chẳng khác những người trước mắt là bao.
Trình Thiên Diệp dừng bước, hơi nghiêng người.
Mặc Kiều Sinh nhìn gò má tỏa ra ánh sáng nhẹ dưới ánh mặt trời nọ, chậm rãi siết chặt tay của mình.
Ta sao mà may mắn, được trời cao thương xót, ban Chúa công cho ta.
Trình Thiên Diệp nghiêng đầu, nhìn vào một nơi, khẽ giật mình, lầm bầm nói ra những từ mà Mặc Kiều Sinh và Trình Phượng đều nghe không hiểu: “A, kim cương.”
Trong một túp lều tan hoang, có một nam tử dơ bẩn, bị trói bằng dây thừng vào một cây cọc gỗ. Hắn ta cúi thấp đầu, vết thương đầy người, nửa nghiêng người dựa vào cọc gỗ, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Nô lệ ở đây, vì để có thể bán được giá cao, bình thường đều được lau rửa cho ra hình người, có rất ít kẻ chật vật như hắn ta, toàn thân vừa có vết tím xanh vừa có vết roi, gần như thương tích đầy mình, hiển nhiên là mỗi ngày bị chủ nhân tra tấn hành hạ.
Trình Thiên Diệp đi thẳng đến trước mặt của hắn ta, hơi kinh ngạc nhìn người nam nhân này. Trong mắt của nàng, nô lệ dơ bẩn này lại tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Một gã buôn nô lệ thủ bên túp lều đang ngáp ngủ, chợt nhìn thấy Trình Thiên Diệp cải trang xuất hành, tinh thần gã lập tức tỉnh táo.
Vị khách này tuy y phục không hoa lệ, nhưng chất liệu bất phàm, hơn nữa bên cạnh y có thân thị vệ, ai nấy đều tinh thần sáng láng, cử chỉ có độ, hiển nhiên là hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đây hẳn là “khách hàng lớn” trong vòng này đó nha.
Gã buôn nô lệ nghĩ tới đây, xốc lại tinh thần, hít hà: “Khách nhân thật tinh mắt, liếc là thấy mặt hàng tốt nhất của chúng ta.”
Gã tìm miếng vải ướt, nắm tóc người nô lệ kia, lau mặt qua loa cho hắn ta.
Mặc dù khuôn mặt này đã được lau đi vết máu đen nhưng vẫn còn vết xanh tím. Một bên mắt vành bị sưng rất to, chỉ còn một bên miễn cưỡng có thể mở ra một kẽ hở. Khóe miệng rạn nứt, máu tụ lại, hoàn toàn nhìn không ra tướng mạo sẵn có.
Dù gã buôn kia có tài ăn nói thế nào nhưng nhìn khuôn mặt như vậy, cũng thật sự không thể mặt dày nói khoác được.
Gã cười cười xấu hổ: “Cái này, kẻ này quả thật là mỹ mạo như Phan An, chỉ là hơi không nghe lời, ta nhất thời tức giận nên đánh hơi mạnh tay, hắn mới trở nên như vậy. Mua về dưỡng lại, mấy ngày nữa là ổn.”
“Nhưng khách nhân không biết đâu, người này xuất thân không tầm thường. Hắn nguyên là người xuất thân thế gia Ngụy quốc, sau khi nước mất nhà tan mới bị bán làm nô lệ. Hắn biết chữ! Có thể vẽ tranh! Còn biết chơi nhạc khí! Tóm lại những gì thuộc về quý tộc, hắn đều biết.”
Gã buôn xoa xoa tay, tiến đến trước mắt Trình Thiên Diệp, nịnh nọt cười nói: “Ngài ngẫm lại xem, mua về một tên nô lệ như vậy, thật sự đáng giá khôn cùng. Bất luận dùng làm cái gì đều được, ngẫm lại có thể giẫm nát một công tử xuất thân cao quý như vậy dưới chân rồi tùy ý giày vò cũng làm cho người ta hưng phấn đó, đúng không?”
Hắn ném một cây sáo trúc cũ nát vào bên chân nô lệ kia: “Nhanh, đừng giả chết nữa, chọn một đoạn sở trường của ngươi thổi cho quý nhân nghe một chút xem nào.”
Nô lệ kia nhẹ nhàng né tránh, không màng tới.
Gã buôn nô lệ giận dữ, nắm tóc của hắn ta, bắt buộc hắn ta ngẩng đầu lên, cắn răng thấp giọng nói: “Cái bộ này của ngươi, làm hại gia gia ta cứ bị rớt giá, đến vốn gốc cũng không lấy lại nổi, cứ liên tục bán không được. Lúc này nếu lại bán không được, lão tử ta cũng sẽ không bán nữa mà ném thẳng ngươi vào trong trướng, lột y phục ngươi để lau nhà xí, xem ngươi còn bướng bỉnh hay không.”
Nô lệ mím môi, rốt cuộc vươn tay, cầm lấy sáo trúc trên mặt đất, thổi ra một điệu.
Một ít âm điệu vang lên, cả trường vốn đang nhốn nháo tựa hồ lập tức yên tĩnh lại.
Theo đó, một khúc thê lương mà bi tráng chảy xuôi ra, như ánh trăng rọi xuống dòng sông, gió thổi thông reo, trải rộng khắp nơi.
Khách nhân đi lại gần đó cũng nhịn không được mà dừng bước nghiêng tai.
Gã buôn nô lệ đắc ý: “Khách nhân, ngươi xem, ta nói không sai đâu, hàng này thật sự rất đáng, chỉ bán…”
Lời còn chưa dứt, tiếng sáo đột nhiên im bặt. Nô lệ kia mạnh mẽ buông cây sáo, xoay người nghiêng đầu phun ra một búng máu.
Gã buôn thở hổn hển, giơ quả đấm muốn đánh người.
Trình Thiên Diệp ngăn cản gã: “Người, ta sẽ mua.”
Gã buôn nô lệ đổi giận thành cười: “Vậy à, ngài xem, hắn không sao, tính tình chỉ hơi bướng bỉnh chút chút, vừa bị ta cho ăn vài roi nên có chảy tí máu. Bướng bỉnh chút thật ra cũng tốt, ngài mua về dạy dỗ lại sẽ càng thú vị đúng không, ha ha, ha ha.”
“Bao nhiêu tiền? Nói thẳng.”
“À cái này, ngài đừng nhìn hắn bây giờ, lúc trước ta mua về, đã tốn rất nhiều tiền đấy.”
“Đủ chưa?” Mặc Kiều Sinh lấy ra một thỏi kim.
“Đủ rồi, đủ rồi, quá đủ.” Gã buôn nô lệ mừng rỡ. Tuy lúc trước gã mua tên nô lệ này cũng tốn không ít tiền nhưng hôm nay kẻ này đã nửa chết nửa sống. Gã không ngờ còn có thể lấy lại vốn.
Nhất thời mừng rỡ, sợ Trình Thiên Diệp đổi ý, gã nhanh chóng làm khế kết công văn.
Tháo chốt dây thừng trên cọc gỗ xuống, cung kính đưa vào tay Trình Thiên Diệp, một đường cúi đầu khom lưng tiễn họ ra ngoài cổng.
Trình Thiên Diệp không nói thêm gì nữa, yên lặng theo đường cũ trở về.
Trình Phượng dẫn nô lệ, đoàn người đi vào xa giá trước.
Trình Thiên Diệp trèo lên xe ngựa trước. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt nô lệ tái nhợt, từng bước một chậm rãi đi sau lưng Trình Phượng.
Trình Thiên Diệp nhìn hắn ta nửa ngày, đột nhiên nhíu mày: “Xem chân hắn bị gì vậy?”
Mặc Kiều Sinh nâng chân nô lệ kia lên, chỉ thấy hai lòng bàn chân hắn ta rõ rành có mảnh sắt đâm vào. Ven đường lầy lội nên vừa rồi không ai chú ý. Thế nhưng, hắn ta lại không rên một tiếng mà để máu chảy đi hết đoạn đường này.
Gã buôn nô lệ xa xa nhìn thấy cảnh này, vội vàng khoát tay nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, tiền đã thanh toán xong, không được đổi.”
Nói xong, gã nhanh chân chạy mất.
Trình Thiên Diệp nhắm nghiền hai mắt, nghiến răng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Sau khi mở mắt ra, nàng nhìn Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh gật đầu, đặt tay vào bội kiếm, không nói một lời, đi đến chỗ mà gã buôn nô lệ kia chạy biến.
“Dẫn hắn lên xe.” Trình Thiên Diệp thở dài.
Trình Phượng xoay người ôm lấy nô lệ cả người đầy máu đen nọ, ổn định hắn ta trong thùng xe ấm cúng, sạch sẽ.