Lúc nhỏ, Chu Tử Khê vô cùng hạnh phúc. Y xuất thân trong một thế gia vọng tộc ở Ngụy Quốc.
Huynh đệ kính nhau, cha mẹ từ ái.
Từ nhỏ, y đã đọc đủ loại thi thư, thành danh thuở thiếu niên.
Bởi vì phong thái tao nhã, có thiên hướng thi thư, tuổi còn trẻ y đã được tôn sùng là Thiếu Khanh tả sứ, theo phụ thân ra vào triều đình.
Nhưng trong nháy mắt, thiết kỵ Khuyển Nhung đạp phá đi Ngụy Quốc nhỏ bé.
Tổ chim bị phá thì trứng không nguyên vẹn. Trong một đêm, núi sông bị nghiền vụn, cửa nát nhà tan.
Là một văn nhân tay trói gà không chặt, y thậm chí không có cơ hội phản kháng. Bất chợt ngã từ đám mây vào vũng bùn lầy lội, trên người y bị in dấu nô ấn đầy nhục nhã, trở thành một nô lệ đê tiện.
Y và thân nhân trong tộc lần lượt bị mua đi bán lại, qua tay rất nhiều chủ nhân khác nhau.
Rất nhiều chủ nhân nghe nói y xuất thân quý tộc, tựa hồ vô cùng hưng phấn, nên càng ngược đãi tra tấn y tàn khốc hơn so với những nô lệ khác.
Mỗi một lần, y đều cho rằng đã là thống khổ cực hạn. Song, đôi khi vị chủ nhân kế tiếp sẽ một cước giẫm y vào vũng bùn càng sâu hơn.
Chu Tử Khê dần dần cảm thấy chết lặng trong thống khổ.
Lúc này đây, người mua y là ai, y đã không đoái hoài đến nữa.
Y không rên một tiếng chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt ở hai chân, tùy ý vị chủ này dùng dây thừng dắt y đi dọc con đường qua chợ nô lệ.
Bởi vì y không chịu phối hợp, phản kháng quá độ, gã buôn nô lệ đã đâm sắt vào hai lòng bàn chân y để trừng phạt.
Đi trên đường, y rất đau. Thôi, đau một chút cũng được, đau mới biết rõ mình còn sống.
Chu Tử Khê đi từng bước một trên đất, trong tầm mắt của y xuất hiện một cỗ xe ngựa hoa mỹ.
Ngoài cổng chợ, có vài chiếc xa giá đang đậu ở đó. Những chủ xe chọn mua nô lệ xong, họ sẽ cột nô lệ phía sau xe ngựa, bắt nô lệ chạy theo cả đường về.
Xe ngựa.
Chu Tử Khê trắng bệch cả mặt. Y biết mình không thể chạy nổi nữa.
Chủ nhân lên xe trước, đột nhiên phát hiện vết thương nghiêm trọng ở chân y. Chủ nhân không có ý trả hàng, mà cho người hầu mặc hồng y nọ đưa y đầy thân dơ bẩn lên thùng xe hoa lệ và sạch sẽ kia.
Y được đặt trên nệm xe mềm mại.
Trong xe đặt ấm lô, hoàn toàn trái ngược với thế giới lạnh lẽo đến mức làm người tuyệt vọng ở bên ngoài kia.
Đây rốt cuộc là một chủ nhân như thế nào, Chu Tử Khê thầm nghĩ.
Không bao lâu sau, một hắc y hộ vệ leo lên xe, trên người của hắn tỏa ra một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Chu Tử Khê đại khái đoán được hắn đã đi đâu và làm gì.
Nam tử kia sát khí chưa tiêu. Sau khi lên xe, hắn lấy ra một cái chăn lông, tránh đi vết thương trên miệng y, hắn cẩn thận phủ lên trên người y.
Da thịt toàn thân Chu Tử Khê gần như sắp đông cứng, đột nhiên được một thứ ấm áp bao phủ, y nhịn không được run rẩy.
Sau đó, y trông thấy tân chủ nhân của y được người dìu lên xe. Chủ nhân trẻ tuổi tuấn tú, nhìn y rồi nhẹ nhàng thở dài, dựa vào cửa sổ xe ngồi xuống.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, thùng xe nhẹ nhàng lay động, Chu Tử Khê mệt mỏi cùng cực nên y kiềm lòng không đậu muốn nhắm mắt lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, trong ánh trăng mờ, y trông thấy vị chủ nhân kia duỗi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng tay trong tay với hộ vệ áo đen.
…
Chu Tử Khê tỉnh lại trong một gian phòng nhỏ.
Y tĩnh dưỡng trong căn phòng đã mấy ngày.
Y ngồi dậy, đưa tay sờ lên băng gạc quấn trên vai mình.
Vết thương toàn thân, đều đã được xử lý thỏa đáng.
Mỗi ngày, đều có người đúng hạn bưng thuốc và cơm canh tới cho y nhưng không ai quát lớn hay giao cho y làm một chuyện gì cả.
Hôm nay y biết vị chủ nhân kia của mình là người đứng đầu Biện Châu, Tấn Việt quân Trình Thiên Vũ.
Nhưng trong lòng của y không dám suy nghĩ nhiều.
Y từng vô số lần âm thầm hi vọng, cũng nhiều lần bị vô tình bóp nát. Đến hôm nay, y không chủ động hi vọng xa vời điều gì nữa.
Y chỉ ngày ngày ngồi trên giường, lẳng lặng đợi chờ vận mệnh sắp tới của mình.
Ngoài cửa mơ hồ vang lên một vài tiếng tranh chấp, Chu Tử Khê nghiêng tai lắng nghe, một chất giọng mà y rất tinh tường. Tuy nhiên, y không thể tin được đó là giọng nói từ ngoài phòng truyền vào.
Trình Thiên Diệp cau mày nhìn người đang quỳ trước mắt mình. Nàng ta mặc áo ngắn vải thô, trên đùi buộc một cái xà cạp [1] màu nâu, hài đã bị sờn cũ, một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên mới vừa đi đường xa.
[1] xà cạp: miếng vải dài dùng quấn quanh ống chân hay quấn ngoài ống quần cho gọn và tránh xây xát khi làm việc chân tay.
Nàng ta đứng ở ngoài cửa cung điện, kiên trì yêu cầu gặp Tấn Việt quân. Lúc đang bị thị vệ xua đuổi, nàng ta mới gặp được Trình Thiên Diệp đang hồi cung.
“Ngươi nói ngươi muốn chuộc ai?”
Nữ tử dập đầu xuống đất, hai tay nâng lên một túi tiền cũ nát, bên trong chứa đầy tiền: “Đại nhân, xin cho ta chuộc công tử nhà ta, van xin ngài.”
Trình Thiên Diệp đang muốn mở miệng, sau lưng vang lên tiếng loảng xoảng.
Nàng xoay người, trông thấy Chu Tử Khê chỉ mặc trung y trắng đang vịn vách tường gắng gượng đi ra.
Vì y đi quá mau, thân hình không ổn, bị vấp vào bậu cửa, ngã xuống bậc thềm.
Mặc dù đang chật vật như thế nhưng lúc vị nam tử này ngẩng đầu lên, Trình Thiên Diệp vẫn khá kinh ngạc.
Nàng mới phát hiện, nô lệ mặt mũi bầm dập mà mình mua về, sau khi trị thương quả thật là một mỹ nam tử danh xứng với thực.
Người này không những dung nhan tuấn tú, mi mục như vẽ, lại có một dáng vẻ bẩm sinh khiến y mặc dù trong tình cảnh thế này mà cử chỉ vẫn lộ ra một loại phong độ được thế gia hun đúc từ nhỏ.
Y vội vã đi đến trước mặt Trình Thiên Diệp, ngăn cản nữ tử kia, khẽ nhấc tay áo, phục hành lễ.
“Xin chủ nhân thứ lỗi, đây là một người thân của hạ nô nhưng không hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, hạ nô sẽ chịu trách nhiệm tiễn nàng rời đi. Mong chủ nhân khoan hồng độ lượng tha thứ cho nàng.”
Y liên tục khấu đầu, ngôn từ khẩn thiết, vô cùng khẩn trương.
“Đứng lên rồi nói, không cần quỳ, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn.” Trình Thiên Diệp ngăn cản Chu Tử Khê.
Nàng tùy tiện ngồi xuống một lan can dọc hành lang, khẽ sửa sang lại vạt áo.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Nữ tử kia đứng dậy vịn Chu Tử Khê. Chu Tử Khê nháy mắt với nàng ta rồi khẽ lắc đầu.
Nhưng Trình Thiên Diệp nhìn thấy. Nàng chỉ vào nữ tử kia: “Ngươi nói đi, ngươi tên là gì, từ đâu tới đây.”
Nữ tử kia nhìn Chu Tử Khê, không hề sợ hãi: “Bẩm đại nhân, ta tên là A Dương, là người Ngụy Quốc. Nguyên là… tỳ nữ của công tử. Ta đã xoay sở được tiền, muốn chuộc lại công tử nhà ta, kính xin đại nhân thành toàn.”
Trình Thiên Diệp liếc nhìn túi tiền trong tay nàng ta.
Vẻ mặt A Dương hơi đỏ lên nhưng nàng ta lập tức ngẩng đầu: “Ta nghe được đại nhân mua công tử tốn một kim, những thứ này chắc hẳn không đủ rồi. Đại nhân vốn nhân từ, cầu ngài dàn xếp cho ạ.”
“Ngươi chuộc hắn ra ngoài, tính sẽ đi đâu?”
“Chúng ta cũng không có nơi nào có thể đi, trước hết ở lại thành Biện Châu đã ạ.” A Dương nhìn Chu Tử Khê: “Ta rất khỏe, khắp Biện Châu đều đang tuyển người, ta sẽ nuôi công tử.”
Trình Thiên Diệp cười. Nàng biết rõ A Dương này có rất nhiều lời chưa nói nhưng nàng không lập tức truy cứu: “Hắn, hôm nay đã là người của ta, ta sẽ không để cho ngươi chuộc đi.”
“Thế nhưng, ta sẽ không đối xử với hắn như nô lệ. Còn ngươi, nếu đồng ý, cũng có thể ở lại ngoại viện này, chăm sóc thương thế cho hắn. Chuyện khác, sau này hẵng nói.”