Dưới sự giúp đỡ của bạn học Lâm Cẩn Ngôn, rốt cuộc bài luận văn tốt nghiệp nộp lần thứ năm thì được thông qua.
Giản Vi đã tìm được việc, tháng tám nhậm chức.
Lâm Cẩn Ngôn rất nhiệt tình sắp xếp du lịch tốt nghiệp, nói với Giản Vi rất nhiều chỗ đi. Giản Vi mãi không đành lòng giội nước lạnh vào anh, nhưng về sau khi anh chuẩn bị đặt vé máy bay thì cuối cùng Giản Vi áy náy nói với anh: “Du lịch tốt nghiệp, em có hẹn với đám bạn cùng phòng.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình: “Quyết định khi nào thế?”
“Mới mấy hôm trước.” Vốn mọi người không muốn đi, vừa tốt nghiệp gặp áp lực rất lớn, cũng không có tâm tình đi.
Nhưng sau đó Thẩm Đình đột nhiên nói: “Cũng đã tốt nghiệp sau, sau này chẳng biết còn bao nhiêu cơ hội tụ tập với nhau, hay là đi chơi một chuyến, chờ sau khi du lịch về chúng ta bận thì cứ bận, đều có tương lai riêng cũng không có gì tiếc nuối.”
Giản Vi quyết định đi du lịch tốt nghiệp với đám bạn cùng phòng, nhưng làm Lâm Cẩn Ngôn tức giận, liên tiếp vài ngày không thèm để ý tới cô.
Mỗi lần Giản Vi muốn nói chuyện với anh, anh lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, bộ dạng rất tức giận.
Nhiều lần như vậy, Giản Vi cũng dở khóc dở cười, đàn ông sắp ba mươi tuổi, càng sống lâu thì càng ngây thơ y như trẻ con.
Trước khi Giản Vi đi một ngày, buổi trưa thu xếp hành lý trong phòng, mới xếp được một nửa thì ra ngoài nghe điện thoại, là anh trai gọi cho cô bảo cô về nhà ăn cơm tối.
Nhắc tới anh trai, Giản Vi cảm thấy rất kỳ lạ.
Kỳ là ở chỗ chính là phương diện tình cảm.
Tô Tiêu Tiêu, thật ra bây giờ là chị dâu của cô, cô gái trước kia chạm mặt trên máy bay.
Tuy không biết ban đầu họ vì sao họ ở cùng một chỗ, nhưng theo cô quan sát, mới bắt đầu dường như Tô Tiêu Tiêu hoàn toàn không thích anh trai. Cho dù sau khi hai người kết hôn, có một lần cô vào phòng anh trai tìm anh ấy, phát hiện anh trai và chị dâu ngủ riêng, anh trai ngủ sofa, chị dâu ngủ trên giường.
Lúc đầu cô còn tưởng cãi nhau, nào biết sau đó không lâu lại thấy như vậy lần nữa.
Chuyện này vô cùng kỳ quái, kỳ quái hơn chính là cô phát hiện hình như chị dâu trốn tránh anh trai, như kiểu chuột nhỏ đụng phải mèo ấy.
Nhưng thời gian này quan hệ hai người hình như có chút tiến triển, lần trước cô về phát hiện cổ chị dâu có vết đỏ.
Cô là người từng trải, đương nhiên biết rõ thứ đó là gì.
Nghĩ như vậy, vô thức cô sờ cổ mình, đêm qua bị Lâm Cẩn Ngôn dùng sức trồng dâu tây, đến bây giờ vẫn còn hơi đau.
Cô xoay người đi vào phòng chuẩn bị thu xếp đồ dùng đi du lịch của cô, nào biết về phòng thì phát hiện Lâm Cẩn Ngôn thế mà nhét quần áo của anh vào trong va li của cô, khóe mắt cô giật giật hai cái: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: “Anh nghĩ rồi, đã lâu anh cũng không ra ngoài cho tâm hồn thoải mái, đúng lúc đi cùng em.”
Vừa nói vừa nhét quần áo vào trong va li của cô, Giản Vi quả thật muốn quỳ lạy anh, lập tức cầm tay anh: “Lâm Cẩn Ngôn, anh có thể đừng ồn ào được không, có anh ở đó, em và bạn cùng phòng không được tự nhiên.”
“Anh ngồi im bên cạnh thôi, không quấy rầy bọn em.”
Giản Vi thật sự sắp điên rồi, cô mím môi nhìn Lâm Cẩn Ngôn chăm chú, gằn từng chữ một: “Ông chủ Lâm, em vừa tốt nghiệp vườn trẻ à?”
“……..”
Cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn không đi cùng cô, nhưng vì cô bỏ lại anh một mình đi du lịch nên có chút tức giận, lúc đưa cô tới sân bay còn cắn tai cô cảnh cáo một câu: “Chờ em về rồi trừng phạt sau.”
Giản Vi liếc anh muốn cái, thật sự quá ngây thơ.
Cùng đám bạn cùng phòng kiểm tra an ninh, Giản Vi quay đầu lại nhìn, Lâm Cẩn Ngôn vẫn còn đứng bên ngoài, một thân âu phục màu đen, thân hình cao ngất, khuôn mặt anh tuấn vô cùng chói mắt trong đám người.
Giản Vi vẫy tay với anh, theo đám bạn cùng phòng đi lên máy bay.
Thẩm Đình vỗ vai cô, cười tủm tỉm: “Lâm tổng nhà cậu không nỡ bỏ cậu kìa.”
“Còn không phải à, anh ấy còn muốn đi theo mình đấy.”
“Hả?”
“Cho rằng giúp mình bỏ chi phí ra thì mình thỏa hiệp à?” Giản Vi nhớ tới đêm qua Lâm Cẩn Ngôn còn chưa từ bỏ ý định thương lượng với cô, nói sẽ chịu hết chi phí cho bọn cô, cho rằng cô sẽ thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ cô thiếu chút tiền đó sao?
Giản Vi không cho là đúng.
Nhưng cô vừa nói ra lời này, Thẩm Đình bên cạnh đột nhiên hóa đá, há to miệng, bộ dạng như bị kinh hãi tột độ.
Giản Vi sững sờ, đưa tay quơ quơ trước mặt Thẩm Đình, “Đình Đình, Đình Đỉnh tỉnh –“
“A!” Còn chưa kịp mở miệng nói hết, Thẩm Đình đột nhiên kích động nắm vai cô, không để ý ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, bộ dạng cực kỳ đau thương, “Vì sao? Vì sao cậu lại cứ như vậy tùy tiện từ chối cái máy rút tiền bằng thịt thế cơ chứ? Gọi cho anh ấy! Bảo anh ấy vào ngay!”
Khóe mắt Giản Vi giật giật, cười khô khốc: “Mình cho rằng để anh ấy đi theo các cậu sẽ không được tự nhiên…”
Thẩm Đình chảy nước mắt đau lòng: “Không hề, bọn mình rất tự nhiên!”
Giản Vi cười ha ha, vỗ vai Thẩm Đình: “Anh ấy rất hay càu nhàu, có anh ấy đi cùng chắc chắn chỗ này không cho chúng ta đi, chỗ kia cũng không cho chúng ta đi.”
“Ồ, cậu nói như vậy mình lại nghĩ Lâm tổng nhà cậu là một ông già.”
Giản Vi đi du lịch, một ngày Lâm Cẩn Ngôn gọi cho cô chục cuộc điện thoại, lúc mới bắt đầu cuộc gọi nào Giản Vi cũng nghe, nói anh biết phong tục tập quán chỗ cô đã đi qua.
Nhưng về sau cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn thật sự quá càm ràm, lần nào gọi điện thoại cũng phải dặn dò: Nhất định phải về khách sạn trước 22h, không được đi quán bar, không được uống rượu người xa lạ đưa cho, không được bơi dưới biển.
Lần nào gọi điện thoại cũng dặn, về sau Giản Vi dứt khoát không nghe máy của anh, một ngày gửi mấy tin nhắn báo bình an, thời gian còn lại thì theo đám bạn cùng phòng điên cuồng chơi đùa.
Bốn người bọn cô thuê một căn phòng lớn, thêm chút tiền nữa nên ông chủ cho bốn người bọn cô ở chung.
Khách sạn trên đảo, bên ngoài khách sạn đều có bể bơi.
Giản Vi không biết bơi, ngồi bên cạnh bờ phụ trách chụp ảnh cho Thẩm Đình và Trương Tâm.
“Nhớ chụp đẹp mọt chút nhé Vi Vi, về nhà mình phải gửi cho bạn bè.” Thẩm Đình từ trong nước ló đầu lên, bể bơi không quá sâu, đứng vừa đến ngang ngực.
Thẩm Đình đứng trong bể bơi, nghiêng eo về phía Giản Vi làm tư thế vô cùng phong tình hấp dẫn người khác.
Giản Vi thiếu chút nữa cười phun cả nước miếng: “Thẩm Đình, cậu có thể đừng làm như vậy được không?”
Thẩm Đình hạ eo xuống, chui đầu vào dưới nước.
Giản Vi cười ha hả lại chụp cho cô thêm một tấm, Chu Tương Tương bưng hai ly nước trái cây từ bên trong đi ra, “Dứa và xoài, cậu uống cái nào?”
“Dứa đi.”
Chu Tương Tương đưa ly nước dứa cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Vi Vi, cậu và Lâm Cẩn Ngôn tính chừng nào tổ chức cưới?” Chu Tương Tương cắn ống hút, câu được câu không trò chuyện với cô.
“Không biết nữa, Lâm Cẩn Ngôn chưa nói, nhưng hôn lễ cũng chỉ là nghi thức thôi, bản thân mình không mấy để ý.”
Chu Tương Tương gật đầu đồng ý: “Mình cũng vậy.”
Lại hỏi: “Vậy cậu tính chừng nào thì có em bé?”
Miệng Giản Vi hút nước dứa, suy nghĩ một lúc nói: “Sắp nè.”
“Sớm như vậy à?”
“Lâm Cẩn Ngôn đâu còn nhỏ tuổi, muốn sớm sinh em bé cho anh ấy.”
………..
Giản Vi lập kế hoạch đi du lịch mười ngày, lúc nào cũng đăng ít ảnh du lịch gửi trong nhóm bạn bè, phong cảnh đi ngang qua, mỹ thực địa phương, người địa phương, thậm chí mèo mèo chó chó và du khách này nọ.
Hòn đảo đám Giản Vi đi tới đặc biệt rất nhiều du khách trẻ tuổi, buổi tối ra bãi biển xem đốt lửa trại, cả trai lẫn gái khiêu vũ theo âm nhạc trên bờ cát.
Giản Vi và Chu Tương Tương ngồi trên ghế phía xa xa thưởng thức, chụp rất nhiều ảnh, sau đó lại gửi lên nhóm bạn bè.
Thời gian Giản Vi đi du lịch, Lâm Cẩn Ngôn có thói quen hàng ngày click vào chỗ đám bạn bè của cô, xem cô hôm nay đi đâu chơi, ăn cái gì, chơi có vui không.
Nhưng hôm nay vừa mở vào nhóm bạn bè của cô xem thì thấy, lửa trại bên bờ biển lãng mạn, một đám cả trai lẫn gái đang khiêu vũ.
Quan trọng nhất là, có một tấm ảnh Giản Vi và đàn ông nước ngoài nắm tay khiêu vũ.
Trên mặt cô là nụ cười sáng lạn, lửa cháy sáng bừng, nhìn ra được bầu không khí vô cùng đẹp, những người xung quanh cũng lắc lư theo điệu nhạc.
Nhưng Lâm Cẩn Ngôn thì uống phải giấm chua rồi, lập tức gọi điện bảo Mạnh Dao đặt ngay vé máy bay cho anh tới chỗ của Giản Vi.
Xong việc, ngựa không dừng vó chạy tới sân bay.
Đến nơi, lại ngồi tàu ra đảo, giày vò đến hơn 22h khuya cuối cùng cũng lên tới đảo.
Trên đảo vẫn còn rất náo nhiệt, đâu đâu cũng có người, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng Giản Vi vẫn nhớ phải về khách sạn trước 22h, lúc đó vừa tắm xong đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Lúc tiếng gõ cửa phòng vang lên, mấy nữ sinh ở chung với nhau trong phòng liếc nhau một cái, Chu Tương Tương dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Tôi.”
Giọng nam quen thuộc vang lên, mấy nữ sinh đồng thời nhìn về phía Giản Vi.
Cả người Giản Vi giật mình một cái, lập tức từ trên giường nhảy xuống, đi ra cửa thì dừng lại, cẩn thận mở cửa phòng.
Khách sạn là Lâm Cẩn Ngôn đặt, đương nhiên anh biết ở đâu, anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, áo vest khoác lên khuỷu tay, trông thấy Giản Vi từ trong cửa cẩn thận thò đầu nhìn ra, chau mày, “Không biết anh?”
Giản Vi cười ha ha, lúc này mới mở cửa, từ bên trong đi ra.
Đám bạn cùng phòng đều ăn mặc cực kỳ mát mẻ, cô vừa ra ngoài thì lập tức đóng cửa lại, Lâm Cẩn Ngôn cũng không nhìn vào trong, đôi mắt nhìn Giản Vi chăm chú.
Giản Vi mặc áo hai dây màu trắng, dáng người vừa nhìn là không sót thứ gì.
Tuy xung quanh không có những người khác, nhưng Lâm Cẩn Ngôn vẫn nhanh chóng choàng áo vest lên người cô, sau đó dắt cô đi nhanh về phía trước.
Giản Vi giật mình, hỏi anh: “Đi đâu ạ?”
“Đương nhiên là phòng anh.”
Lâm Cẩn Ngôn dẫn Giản Vi tới phòng anh, cửa vừa đóng lại, lập tức đẩy cô dựa vào tường, cúi đầu hôn sâu xuống.
Hô hấp nóng hổi phả vào tai cô, anh siết chặt cô vào người, ngậm vành tai cô, khàn giọng nói: “Vi Vi, anh nhớ em muốn chết.”