Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn đè vào tường hôn một hồi lâu không thở được, thở hổn hển đẩy anh ra.
Lâm Cẩn Ngôn cắn nhẹ xuống môi cô rồi mới buông cô ra, đôi mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Đêm qua chơi ở đâu?”
Giản Vi đang há miệng hít không khí, nghe anh hỏi, suy nghĩ một lát trả lời: “Chơi ngay trên bờ biển.”
Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn hơi híp lại, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra, mở tấm hình Giản Vi và soái ca nước ngoài ra cho Giản Vi xem, đuôi lông mày nhướng lên: “Giải thích cho chồng nào.”
Anh dắt Giản Vi đi tới bên giường, anh ngồi xuống giường thuận tay kéo cô ngồi trên đùi anh, nhíu mày, bộ dạng đang chờ giải thích.
Giản Vi hơi mờ mịt, nhìn anh hồi lâu, đôi mắt chớp chớp mở miệng hỏi: “Thì ra vì chuyện này mà anh đặc biệt chạy tới đây?”
“Cũng không đúng hoàn toàn, chủ yếu là nhớ em.”
Giản Vi nghe vậy bật cười ha ha, đưa tay chọc chọc mặt Lâm Cẩn Ngôn, cười hì hì hỏi: “Thưa anh Lâm Cẩn Ngôn, mấy hôm nay anh đang ở trong bình giấm chua à?”
Lâm Cẩn Ngôn kéo cô vào lòng, ngực Giản Vi bị ép đè vào ngực anh, mềm nhũn, ép tới trong lòng Lâm Cẩn Ngôn ngứa ngáy, tay phải giữ một bên mềm mại của cô, không nặng không nhẹ xoa bóp, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, nhẹ giọng trêu chọc: “Mấy hôm nay nhớ anh không?”
Giản Vi chớp mắt: “Nhớ.”
“Thật sao? Sao anh cảm thấy bộ dạng một mình em cũng chơi rất vui vẻ nhỉ.”
“Em không vui thì anh vui à?”
Giản Vi hỏi lại một câu khiến Lâm Cẩn Ngôn bị sặc, cúi đầu hung hăng hôn xuống môi cô, «Vài ngày không gặp, ngược lại miệng lưỡi càng sắc bén nhỉ.”
Anh xoay người một cái, đè Giản Vi vào giữa giường.
Giản Vi chống lên ngực anh, cười anh: “Anh còn chưa tắm rửa đâu đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, tay lót dưới lưng cô, đưa tay bế cô lên.
Giản Vi vô thức ôm lấy cổ anh: “Làm gì vậy?”
“Không phải đi tắm à?” Lâm Cẩn Ngôn cười cười, ôm cô xuống giường.
“Em tắm rồi, tự anh tắm đi!” Giản Vi giãy dụa muốn từ trên người Lâm Cẩn Ngôn nhảy xuống, cô mới không cần tắm uyên ương với Lâm Cẩn Ngôn! Lần nào tắm cùng Lâm Cẩn Ngôn thì đều hoàn toàn không chỉ là tắm rửa!
Cô giãy dụa muốn nhảy xuống, Lâm Cẩn Ngôn càng ôm chặt cô, cô giãy giãy nhéo anh mấy cái.
Mặc váy mỏng, mông sát dưới bụng Lâm Cẩn Ngôn, hô hấp của anh căng cứng, vỗ một cái xuống mông cô, “Đừng nhúc nhích, cứng rồi!”
Giản Vi ngẩn ra, sửng sốt vài giây, sau phản ứng kịp thì đỏ bừng cả mặt: “Anh người này…”
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô vào phòng tắm, thuận tay đặt cô lên bồn rửa mặt, khóe miệng cười khẽ: “Anh người này thế nào?”
Giản Vi cắn môi trừng nhìn anh: “Không biết xấu hổ!”
Ý cười của Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, kéo tay Giản Vi đặt vào bụng anh rồi chậm rãi dời xuống dưới, thấp giọng nói: “Em sờ đi, không phải cứng rồi sao?”
Tay Giản Vi vừa chạm vào thì giống như bị điện giật liền thu tay về: “Anh, anh đừng giở trò lưu manh với em.”
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người về trước, môi nhẹ nhàng dán lên trán cô: “Đây gọi là tình thú vợ chồng.”
Anh cầm tay cô kéo lên thắt lưng, ánh mắt nhìn cô thật sâu, lộ ra vài phần mê hoặc: “Ngoan nào, cởi cho anh.”
Tuy làm vợ chồng đã lâu như vậy, nhưng đối với chuyện này, Giản Vi vẫn còn chút thẹn thùng, nhất là lúc Lâm Cẩn Ngôn giở trò lưu manh, cả khuôn mặt cô nóng bừng như bị ánh mặt trời bạo chiếu.
Lâm Cẩn Ngôn đặt tay cô lên nút cài dây thắt lưng, không chịu buông ra.
Giản Vi vùng vẫy hai cái, thấy không trốn được, đành kiên trì mở ra.
Ngón tay trắng nõn đặt lên nút dây thắt lưng động vài cái, chỉ nghe cạch một tiếng, tiêng dây thắt lưng bị tháo ra.
Cô vừa muốn thu tay, Lâm Cẩn Ngôn đè cô lại không buông, “Tiếp tục, rút nó ra.”
Giản Vi nâng mắt liếc nhìn anh một cái, ánh mắt anh rất sâu, trong ánh mắt đen kịt phảng phất như đang cố gắng kiếm chế thứ gì đó.
Giản Vi do dự vài giây, cắn nhẹ môi, đưa tay rút dây thắt lưng ra.
“Quần.” Lâm Cẩn Ngôn lại dẫn tay cô phủ lên quần lót của anh.
Cách một tầng vải mỏng, Giản Vi có thể cảm nhận rõ ràng nóng bỏng của anh.
Mặt cô đỏ lựng, ngón tay hơi run rẩy, chậm rãi cởi nút quần ngoài của anh.
“Kéo khóa.” Giọng Lâm Cẩn Ngôn càng khàn, chỉ huy cô.
Giản Vi quả thật sắp phát điên, bên ngoài mọi người nói khuôn mặt Lâm Cẩn Ngôn cao ngạo lạnh lùng cấm dục, cô vốn cũng cho rằng như vậy. Nhưng sự thật chứng minh, cô quả là quá ngây thơ rồi, đàn ông cấm dục nhiều năm, một khi khai trai, hoàn toàn chính là một con sói đút ăn hoài vẫn không no.
Khó chịu, quả thật rất khó chịu!
Tắm rửa này nọ mà gần một tiếng, lúc đi ra Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn ôm, toàn thân như nhũn ra.
Vừa bị đặt xuống giường, còn chưa kịp thở nữa, Lâm Cẩn Ngôn lại hơi cúi người đâm mạnh vào.
Giản Vi quả thật khóc không ra nước mắt.
Thể lực đàn ông quá tốt cũng chẳng phải là chuyện hay đâu nhé.
…………
Lâm Cẩn Ngôn giày vò cả đêm, Giản Vi buồn ngủ không chịu nổi, rúc vào anh mơ mơ màng màng ngủ.
“Vợ.”
“Hả?”
“Hôm nay là kỳ an toàn à?”
Giản Vi sững sờ, đột nhiên mở mắt ra.
Cô quay đầu lại, tay Lâm Cẩn Ngôn cầm bao cao su vừa tháo xuống, vẻ mặt áy náy: «Bị rách rồi.”
Giản Vi quả là bị dọa sợ ngây người, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, «Anh… Anh dùng lực cỡ nào vậy!”
Lâm Cẩn Ngôn: ” …. ”
Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào bao cao su kia, sau hồi lâu nói: «Có thể mẹ Quan Âm nghe thấy nguyện vọng em muốn sinh con cho anh rồi.”