Ngọt Ngào 2

Chương 60 - Chương 60

trước
tiếp

Lâm Cẩn Ngôn thương vợ mình ở bên nhà cũ ngày nào cũng bị mẹ và ông nội ép ăn rất nhiều đồ không thích, lúc Giản vi mang thai tháng thứ năm, Lâm Cẩn Ngôn dứt khoát mang Giản Vi về nhà tự mình chăm sóc.

Lúc đi còn bị mẹ chửi một trận xối xả, anh im lặng không lên tiếng chịu đựng, cuối cùng vẫn mang vợ về nhà.

Mấy tháng này Lâm Cẩn Ngôn đặc biệt ra sức đọc không ít sách về dinh dưỡng học, còn cố tình thỉnh giáo mấy giáo sư dinh dưỡng học nổi tiếng, sau đó căn cứ vào đồ Giản Vi thích ăn, từ đó về nhà bắt đầu tự làm thức ăn bổ dưỡng cho cô trong thời gian mang thai.

So với chỗ mẹ chồng ngày nào cũng ăn gà vịt thịt cá, đối với Giản Vi mà nói thì đồ ăn Lâm Cẩn Ngôn làm quả thật là mỹ vị nhân gian. Dù sao Lâm Cẩn Ngôn còn đặc biệt suy nghĩ vợ thích ăn gì, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều là những món bình thường Giản Vi thích ăn.

Dinh dưỡng phối hợp rất tốt, thể trọng đang trên đà tăng như bão tố lại dần được khống chế.

Bây giờ lên bàn cân, thể trọng nhẹ hơn trước 1,5 ký, lúc Lâm Cẩn Ngôn từ trên lầu đi xuống, Giản Vi vui sướng nhào vào lòng anh, ôm mặt anh hôn mạnh một cái.

Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, nhíu mày cười: “Chậc, sáng sớm nhiệt tình như vậy, muốn làm gì?”

Giản Vi cười tủm tỉm nói: “Xin cho phép em gọi anh một tiếng giáo sư Lâm, anh thật sự rất lợi hại! Em ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng như thế vậy mà gầy đi 1,5 ký đấy! Thực đơn dinh dưỡng trong thời gian mang thai này của anh, em cũng có thể in ra bán lấy tiền!”

Lâm Cẩn Ngôn nghe vợ mình lại muốn in thực đơn dinh dưỡng độc nhất vô nhị mà anh trăm cay nghìn đắng phối hợp để bán lấy tiền, đôi mắt hơi híp lại hỏi cô: “Sao vậy? Hết tiền xài?”

“Hả?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên nói một câu khó hiểu, Giản Vi còn chưa kịp phản ứng, Lâm Cẩn Ngôn lại móc ví ra, rút tấm thẻ bên trong vào tay cô: “Cầm lấy thẻ ATM này đi, muốn mua gì cứ mua.”

Giản Vi: “…” Ặc, cô đâu muốn xin tiền đâu!

Nhưng đã cho cô thẻ thì Giản Vi cũng không khách sáo với anh, Lâm Cẩn Ngôn chân trước vừa đi làm, chân sau cô liền gọi điện cho chị dâu bảo đi dạo phố mua ít quần áo đồ đạc cho cục cưng.

Tô Tiêu Tiêu cũng mang thai gần như cùng lúc với Giản Vi, sớm hơn cô nửa tháng.

Giản Vi đã lâu không gặp Tô Tiêu Tiêu, mới vừa thấy cô ấy thì kinh ngạc ngây người, không nhịn được hỏi: “Chi dâu, có phải anh em không cho chị ăn cơm không? Sao chị có bầu mà còn gầy như vậy?”

Giản Vi vốn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc rốt cuộc mình đã giảm được 1,5 ký, kết quả vừa thấy Tô Tiêu Tiêu, lập tức cảm thấy Tô Tiêu Tiêu là người mẹ thon thả xinh đẹp, còn mình là người mẹ gấu.

Vẻ mặt Tô Tiêu Tiêu thành thật nói: “Đâu có, ngày nào chị cũng ăn nhiều lắm, có thể do thể chất nên không mập.”

Giản Vi nghe vậy trong lòng chết lặng, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lâm Cẩn Ngôn: “Chị dâu rất gầy, em đứng với chị ấy mà như gấu ấy.”

Đầu bên kia Lâm Cẩn Ngôn đang họp, nhân viên đang trình bày dự án sản phẩm mới trên bục, lúc điện thoại sáng lên, anh đưa tay cầm lên xem.

Trông thấy tin nhắn vợ gửi tới, anh lập tức mở ra.

Quét mắt nhìn nội dung tin nhắn, khóe miệng hơi cong lên, trả lời cô: “Xin chào mẹ gấu.”

Giản Vi: “…..”

“Mẹ gấu rất đáng yêu.”

“Em là mẹ gấu, vậy là anh ba gấu.”

«Ừ, đúng vậy.”

Giản Vi vốn gửi tin nhắn kể khổ với Lâm Cẩn Ngôn, kết quả ngoài ý muốn bị anh chọc cười, nhìn chằm chằm vào nội dung tin nhắn, khóe miệng không khỏi cong lên.

Giản Vi và Tô Tiêu Tiêu là hai phụ nữ có thai nhưng sức chiến đấu vẫn rất kinh người, sáng đi dạo xong, trưa thì trực tiếp tìm nhà hàng trong siêu thị để ăn cơm, buổi chiều lại đi dạo tiếp.

Ngoài quần áo và các loại đồ dùng cho em bé, hai người còn khoa trương mua cả giường trẻ em luôn.

Tối Lâm Cẩn Ngôn về nhà, dì Lan đang dọn dẹp phòng, nhưng không thấy bóng dáng Giản Vi trong phòng khách.

“Vi Vi đâu ạ.” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.

Dì Lân cười tủm tỉm chỉ lên lầu, “Đang bận đấy.”

Chờ Lâm Cẩn Ngôn lên lầu mới phát hiện Giản Vi đang bận cái gì, cô ngồi dưới đất, tự mình ra tay lắp đặt giường trẻ em.

“Sao lại ngồi trên sàn nhà vậy!” Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày bước qua, ôm ngang cô lên đặt lên giường, hiếm khi nặng mặt dạy dỗ cô: “Không biết trên sàn nhà rất lạnh sao?”

Giản Vi cười ha ha: “Không lạnh, em còn thấy nóng ấy, cái giường này em lắp theo tờ hướng dẫn, nhưng không biết vì sao lắp mãi không đúng.”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn lướt qua giường trẻ em đã lắp được một nửa trên sàn nhà, nói: “Những chuyện như vậy em không biết chờ anh về à.”

Nói xong liền cởi áo khoác móc lên giá áo đầu giường, sau đó xắn tay áo lên hai vòng, lộ ra một đoạn cánh tay có lực.

Rồi anh lập tức ngồi chồm hổm xuống sàn, bắt đầu lắp ráp phần còn lại của chiếc giường trẻ em chưa lắp hết.

Giản Vi dịch mông ngồi sau anh, cái đầu nho nhỏ thò ra trước, cằm đặt lên vai Lâm Cẩn Ngôn, đôi mắt xoay tròn theo dõi anh lắp giường trẻ em.

Mắt thấy anh vô cùng thuần thục biết cái nào lắp chỗ nào, Giản Vi cười tủm tỉm cảm khái: “Quả nhiên chuyện như vậy vẫn phải dựa vào chồng.”

Lâm Cẩn Ngôn cười cười, nói: “Những thứ này em nên chờ anh cùng đi mua.”

“Lúc đi dạo phố nhìn thấy thì tiện thể mua luôn, dù sao cũng giao hàng tận nhà nên rất tiện.”

Lâm Cẩn Ngôn lắp giường trẻ em xong bưng lên tính mang đến phòng trẻ em bên cạnh.

Phòng bên cạnh vốn là thư phòng của Lâm Cẩn Ngôn, từ sau khi cô mang thai thì anh đặc biệt đổi thành phòng trẻ em, thư phòng thì chuyển lên trên lầu.

Giản Vi vội vàng kéo anh lại: “Đừng, để ở đây đi.”

Lâm Cẩn Ngôn sững sờ đặt xuống: “Để ở đây?”

“Đương nhiên, em bé sau khi sinh ra chắc chắn phải ngủ cùng chúng ta, anh không thể để một đứa bé vừa chào đời ngủ một mình được.”

Giản Vi nói xong liền bưng giường trẻ em trong tay Lâm Cẩn Ngôn lên, “Để ở đây được không?”

Cô đứng đầu giường khoa chân múa tay, ngẩng đầu hỏi ý kiến của Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn: “…….”

…..

Giản Vi mang thai tầm hồi tháng 3, mấy hôm gần tới ngày dự sinh, Lâm Cẩn Ngôn ngay cả công ty cũng đi tới, ngày ngày ở bệnh viện cùng chờ sinh.

Giản Vi căng thẳng, nhưng cô phát hiện Lâm Cẩn Ngôn càng căng thẳng hơn cô. Biểu hiện cụ thể là thường xuyên thức dậy nửa đêm, ngồi đầu giường nhìn cô. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô, chỉ cần có chút xíu động tĩnh là anh có thể gọi bác sĩ tới ngay lập tức.

Có lúc đêm khuya, Giản Vi muốn đi toilet, mở mắt ra mới phát hiện Lâm Cẩn Ngôn ngồi đầu giường, đôi mắt nhìn cô chăm chú, hơn nửa đêm thật sự làm cô hoảng sợ, trong cơn tức giận ép anh đi ngủ ngay.

Lâm Cẩn Ngôn thấy vợ muốn phát hỏa, lập tức sốt ruột sợ hãi nhận sai: “Đừng đừng đừng, Vi Vi em đừng nóng giận, tức giận không tốt cho cơ thể, anh lên giường ngay đây, lên giường ngay đây.”

Nói xong mới cởi giày lên giường, nhẹ nhàng ôm Giản Vi từ phía sau.

Lâm Cẩn Ngôn lo lắng cho vợ, ngay cả ông cụ Lâm cũng cảm thấy làm quá, lén kéo Lâm Cẩn Ngôn ra ngoài mắng một trận: “Bản thân Vi Vi cũng căng thẳng, con cái người làm chồng còn nhiệt tình căng thẳng theo, đây có phải là tăng áp lực tâm lý cho nó không!”

Lâm Cẩn Ngôn yên lặng vài giây rồi nói: “Con lo cho vợ con.”

……..

Lúc đứa bé sinh ra, bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi.

24 tháng 12, 3h42’ sáng, Giản Vi sinh mổ một bé trai mập mạp.

Nghĩ đến đúng là duyên phận, mấy năm trước trong đêm giáng sinh, Giản Vi bán hoa trên đường được Lâm Cẩn Ngôn mang về nhà, đêm giáng sinh mấy năm sau, cô thuận lợi sinh ra đứa con đầu tiên của cô và Lâm Cẩn Ngôn.

Ông cụ đặt tên cho đứa bé là Lâm Trạm, nghe nói đặt tên là ông cụ đặc biệt lên núi tìm một vị cao nhân không vướng bụi trần căn cứ theo ngày sinh tháng đẻ, tuổi vân vân ban cho.

Tóm lại là một cái tên vô cùng cát lợi.

Giản Vi sinh mổ, vừa sinh con xong yếu ớt nằm trên giường, mẹ Lâm tự mình xuống bếp hầm canh cá, Lâm Cẩn Ngôn ngồi đầu giường múc từng muỗng đút cho Giản Vi ăn.

Giản Vi tựa người vào ngực Lâm Cẩn Ngôn, khẩu vị không tốt lắm, một lúc lâu mới ăn một miếng.

“Ngoan nào, ăn thêm miếng nữa, tốt cho cơ thể.” Lâm Cẩn Ngôn dỗ như dỗ em bé, kiên nhẫn đút từng muỗng tới bên miệng Giản Vi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Vi nhăn nhó, ăn hồi lâu cuối cùng mới ăn xong bát canh cá, quay đầu lại hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Anh xem con chưa?”

Lâm Cẩn Ngôn gật đầu: “Xem rồi, bộ dạng rất đẹp mắt, giống em.”

Giản Vi mím môi mỉm cười: “Nhăn thành một cục, đẹp mắt chỗ nào?”

“Mẹ đẹp như vậy, con trai chắc chắn cũng rất đẹp.” Lâm Cẩn Ngôn cầm khăn tay lau miệng cho Giản Vi, anh nhìn cô, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô: “Vi Vi, em khổ cực rồi.”

Giản Vi lắc đầu: “Không khổ cực.” Rồi nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm, khóe miệng cong cơn, hỏi anh: “Nhưng em lại sinh con trai, anh có mất hứng xíu nào không?”

Lâm Cẩn Ngôn sững sờ, lập tức chân thành nói: “Sao có thể, em cay đắng khổ sở sinh con cho anh, anh vui còn không kịp làm sao có thể mất hứng được.”

Giản Vi chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Anh không sợ con trai tranh giành tình cảm với anh à?”

Lâm Cẩn Ngôn lại sững sờ, hồi lâu sau mới cười cười: “À, em mới nói như vậy, thật sự đúng là có chút lo lắng.”

Giản Vi loan mắt cười, đưa tay chọc chọc mặt anh, “Lâm Cẩn Ngôn, anh thật ngây thơ.”

Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cô đặt lên môi khẽ hôn, đôi mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt tràn đầy hanh phúc vui vẻ: “Vi Vi, anh yêu em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.