Giản Vi đặt nhũ danh cho con trai, tên là Tiểu Bạch.
Lúc Giản Vi vừa nói tên ra, Lâm Cẩn Ngôn đang đang ngồi trên sofa uống nước, bỗng nghe thấy cái tên, nước lập tức nghẹn ngay cổ họng, không ngừng ho khan.
“Anh đây là phản ứng gì vậy hả?” Giản Vi không khỏi bĩu môi, vừa vỗ lưng cho anh vừa không vui nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn ho khan cả buổi mới dừng lại được, vẻ mặt vừa muốn cười lại phải căng mặt lên, hỏi: “Vì sao gọi là tiểu Bạch?”
Nghe như tên của con chó nhỏ…..
“Chẳng phải ngày con sinh có tuyết rơi hả, đưa mắt nhìn quanh, trắng xóa một vùng, gọi Tiểu Bạch không phải rất chuẩn à?” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Cũng không thể gọi Tiểu Tuyết được.”
Lâm Cẩn Ngôn lại bị sặc lần nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, hãy cứ là Tiểu Bạch….”
Anh cúi đầu nhìn con trai trong ngực Giản Vi, chậc, một cái tên thật đáng thương, ai bảo lời nói của con không có trọng lượng.
Đứa trẻ có lời nói không hề trọng lượng Lâm Trạm, cứ như vậy bị mẹ mình qua loa đặt nhũ danh, sau khi cậu trưởng thành, nhũ danh này có thể xem là một trong ba cơn ác mộng của cậu. Đương nhiên, đây là nói sau này.
Từ khi có con trai, Lâm Cẩn Ngôn cảm nhận rõ ràng địa vị trong gia đình của mình biến thấp.
Trước khi tan làm về nhà, bất kể lúc ấy Giản Vi đang làm gì cũng đều chạy ra cho anh một cái ôm.
Còn bây giờ… Lúc không bận bịu gì cũng chỉ quay đầu chào anh một tiếng, còn nếu bận cho con trai bú sữa hay thay tã, thì hoàn toàn không để ý tới anh.
Ví dụ như hôm nay, Valentine, Lâm Cẩn Ngôn mua một món quà và một bó hồng, rất vui vẻ bước về nhà, kết quả mở cửa ra, phòng khách trống rỗng, không có ai.
Lâm Cẩn Ngôn thay dép đi lên lầu, tìm được Giản Vi đang cho con bú trong phòng ngủ.
Giản Vi nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ôm bó hoa hồng đứng trước cửa ra vào. Cô hơi sững sờ: “Hôm nay là ngày gì ạ?”
Tầm mắt của Lâm Cẩn Ngôn lại dừng trên bộ ngực no đủ của Giản Vi, cổ họng không tự chủ xiết chặt, giọng hơi khô khốc nói: “Valentine, em quên à.”
Giản Vi mím môi cười cười, vẫy tay với anh: “Chồng tới đây.”
Lâm Cẩn Ngôn ôm hoa đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Giản Vi nghiêng người hôn lên mặt Lâm Cẩn Ngôn một cái, giọng mềm mại ngọt ngào: “Cảm ơn anh, chồng.”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, ánh mắt nhìn cô thật sâu.
Giản Vi chỉ vào đầu giường, nói: “Anh đặt hoa ở đó đi, lát nữa em cắm vào lọ sau.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, lại đứng lên ôm bó hoa để trên đầu giường.
Cất hoa xong, lại quay về ngồi bên cạnh Giản Vi.
Giản Vi vừa cho con bú vừa nói: “Chờ con ngủ thì bảo dì Lan trông, hai chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy ngược lại cười: “Hiếm khi em cam lòng cho anh chút thời gian.”
Giản Vi nâng mắt liếc anh một cái: “Có ý gì?”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, thấp giọng nói, “Em không biết là thời gian này em không hề quan tâm tới anh sao?”
Giản Vi chớp mắt, quay đầu lại nhìn anh hỏi: “Có sao?”
“Không có sao?”
Giản Vi: “……..”
Một lát sau, Giản Vi đang cúi đầu lau miệng cho con trai, mơ hồ cảm giác được ánh mắt cực nóng trên đỉnh đầu, cô hơi ngẩn ra, ngẩng lên thì thấy đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào bộ ngực cô.
Giản Vi theo bản năng che lên: “Anh làm gì thế?”
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi đầu, mặt dày mày dạn ghé bên tai cô, khàn giọng nói: “Anh cũng muốn ăn.”
Ăn…. Ăn???
Giản Vi đỏ bừng mặt, ôm con trai dịch sang một bên: “Cái này…. Cái này là để con trai ăn.”
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó lại đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân. Đây rõ ràng là địa bàn của anh mà! Tiểu tử thúi!
Đêm khuya khi Tiểu Bạch đang ngủ, Lâm Cẩn Ngôn ghé vào người Giản Vi, dùng hành động thực tế đoạt lại địa bàn thuộc về mình.
……..
Thật ra Tiểu Bạch không quá dính người, cũng không thích cười, không khóc càng không ồn ào. Không việc gì thì tự mình nằm trên giường trẻ em, mệt thì ngủ, tỉnh dậy thì đôi mắt sáng lấp lánh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, chỉ có khi đói bụng mới khóc một vài tiếng, đặc biệt đỡ lo.
Thân thể đứa bé cũng khỏe mạnh, sau khi sinh ra chưa bị ốm đau lần nào. Về điểm này, Giản Vi cảm thấy chắc là di truyền từ ba cậu, dù sao Lâm Cẩn Ngôn rèn luyện mỗi ngày, sức miễn dịch của cơ thể thật sự rất tốt.
Vì vậy lúc Tiểu Bạch một tuổi, Giản Vi chuẩn bị đi làm lại.
Vì chuyện này, mẹ chồng và cô sinh ra chút bất đồng.
Ý của mẹ chồng là trong nhà không thiếu tiền, hi vọng cô có thể ở nhà toàn tầm toàn ý chăm sóc con cái. Tuy Giản Vi cũng thương con nhưng bảo cô buông tha sự nghiệp làm một bà nội trợ thì cô tuyệt đối không làm được.
Cũng may Lâm Cẩn Ngôn hoàn toàn đứng về phía cô, ủng cô tất cả quyết định của cô vô điều kiện.
Sau khi tranh cãi với người nhà một phen, tháng tư, mùa xuân hoa nở, Giản Vi lại lần nửa quay lại làm việc.
Lúc cô trở lại làm việc, các đồng nghiệp trong văn phòng đều tỏ vẻ tò mò, hỏi cô sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm, dù sao nhà cô cũng đâu thiếu tiền.
Giản Vi mỉm cười: “Ở nhà sắp mốc lên rồi, tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành tự nhiên.”
Nhưng trên thực tế, vấn đề này hôm nay lúc đi làm cô cũng đã hỏi Lâm Cẩn Ngôn một lần. Cô hỏi anh, vì sao anh không như những người đàn ông khác, hi vọng cô toàn tâm toàn ý làm vợ chăm sóc gia đình.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu, trầm mặc hồi lâu, rất chân thành nói: “Anh lấy em không phải là để em chăm sóc con cái, không phải để em hi sinh cuộc đời của mình vì gia đình. Anh lấy em về là muốn nâng em trong lòng bàn tay mà cưng chiều. Cho nên bất kể em có quyết định thế nào, chỉ cần em vui vẻ thì anh đều ủng hộ.”
Biển người mênh mông, có thể tìm được một người chồng vừa yêu mình vừa hiểu mà lại còn vô cùng tôn trọng mình, Giản Vi cảm giác chắc là mình đụng phải đại vận.
Tháng sáu, ngày sinh nhật Lâm Cẩn Ngôn, anh đang họp thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Giản Vi.
-Chồng, sinh nhật vui vẻ, tan tầm về sớm một chút, chờ anh. [Trái tim].
Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười trả lời cô: “Chậc, hiếm khi mẹ gấu còn nhớ tới sinh nhật anh.”
Từ khi có con trai, sự quan tâm của Giản Vi ít nhiều gì cũng bị con trai giành mất hơn phân nửa, vì vậy lần nào cũng chỉ có Lâm Cẩn Ngôn mặt dày mày dạn xin được cưng chiều, hiếm khi vợ chủ động một lần, vội vàng thuận cọc bò theo: “Tối đi làng du lịch nhé? Chỉ hai chúng ta?”
Vừa gửi tin nhắn, đợi hồi lâu mới nhận được tin nhắn gửi lại. Lâm Cẩn Ngôn vội cầm lên xem – Một icon OK.
Khóe mắt Lâm Cẩn Ngôn cong cong, tâm tình được gọi là vô cùng tốt.
Kết quả của tâm tình Lâm Cẩn Ngôn tốt đó chính là, chiều hôm đó lúc tan làm, toàn thể nhân viên lại được phát một số tiền thưởng.
Một nam nhân viên cầm bao lì xì kích động đứng trong đại sảnh hét lên: “Đời này tôi đây sinh là người của Lâm tổng, chết là ma của Lâm tổng!”
Vừa lúc Lâm Cẩn Ngôn từ văn phòng đi ra, chuẩn bị ra về, nghe thấy câu này khóe mắt giật giật hai cái.
Làm ma của anh? Anh thầm nghĩ, ừm, từ nay về sau vẫn nên bớt phát lì xì thôi.