Thời điểm An Mặc Hàn về đến nhà, An Dĩ Mạch đã chuẩn bị đồ ăn xong hết. Cô nếm lại nước canh cũng đã vừa miệng.
Chuông cửa vang lên, An Dĩ Mạch đi mở cửa, quả nhiên là An Mặc Hàn. Đã hai ba ngày anh không về nhà, luôn làm việc ở công ty. Nhìn qua rất mệt mỏi, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Dĩ Mạch ghét bỏ liếc anh một cái, nghiêng người để anh đi vào, vừa đi vừa nói chuyện.
“Thế nào lại thành bộ dáng này rồi, đi tắm rửa trước đi, sau đó mới có thể ăn cơm.”
An Mặc Hàn in xuống một nụ hôn lên trán của Dĩ Mạch. Mặc dù, An Dĩ Mạch có hơi ghét bỏ anh, nhưng không ngăn lại hành vi của anh bởi vì An Dĩ Mạch hi vọng lát nữa An Mặc Hàn nhìn thấy hai người tới ăn chực kia có thể bộc phát tính khí hay không?
An Mặc Hàn đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi An Dĩ Mạch nấu cơm xong, Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ hai người không đợi được nữa vội vã bắt đầu ăn. An Dĩ Mạch có chút bất đắc dĩ nhìn cái bộ dáng này của bọn họ. Toàn Ti Dạ thì khỏi cần phải nói rồi, lần này ngay cả vương tử tao nhã như Chiếm Nam Huyễn ăn cơm cũng có hơi thô lỗ.
Bọn họ vừa ăn vừa nói, lời nói mơ hồ Dĩ Mạch cũng không hiểu hai người nọ đang nói cái gì. An Dĩ Mạch cũng bưng chén lên vừa ăn vừa chờ An Mặc Hàn, cô cũng rất đói rồi.
“Sao hai người lại ở đây?”
Ba người đang ăn, An Mặc Hàn gào thét một câu khiến An Dĩ Mạch khẩn trương đặt bát xuống. Một tay che trán, cô đã nói mà An Mặc Hàn nhất định sẽ nổi giận khi nhìn thấy hai người kia.
Thế mà, hai đương sự bị nhắc tên lại coi như không nghe thấy gì cả vẫn tiếp tục vui vẻ ăn cơm.
“Tới đây, ngồi xuống ăn cơm trước đi. Anh không đói bụng sao?”
An Mặc Hàn nhìn hai người kia đang ăn cực kỳ say mê, lại nhìn qua An Dĩ Mạch một cái, sau cùng dời qua một bàn đồ ăn quyết định vẫn là ăn cơm trước.
Có thêm An Mặc Hàn gia nhập, thức ăn rất nhanh đã bị quét sạch. Có điều đang dùng cơm trên bàn cơm, trừ bỏ điểm đó không thuận lợi tất cả mọi thứ đều cực kỳ thuận lợi.
Sau khi An Mặc Hàn tắm rửa xong đã thay đổi cho mình một bộ đồ ở nhà, ăn cơm xong anh ôm An Dĩ Mạch vào trong lòng ngồi ở trên ghế sofa. Thật lâu rồi anh không quan tâm cô, cho nên sau khi ăn cơm xong anh không tranh chấp với hai người vẫn còn đang ăn cơm, ôm lấy Dĩ Mạch xem tivi làm tổ ở trên ghế sofa.
Cuối cùng, hai người tham ăn đi ra từ nhà ăn. Vẻ mặt Toàn Ti Dạ như đưa đám còn Chiếm Nam Huyễn cười cực kỳ đê tiện. Ánh mắt của An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đầy khinh bỉ nhìn hai người họ. Rõ thật là, đáng giá sao?
“Tiểu Mạch Mạch……”
Toàn Ti Dạ nịnh hót đi đến ngồi xuống bên người An Dĩ Mạch, vốn đang có một đôi mắt tràn ngập hàn băng, nhưng chính lúc này hai mắt tỏa sáng tràn đầy hy vọng nhìn An Dĩ Mạch.
Khi khuôn mặt của Toàn Ti Dạ sát gần mặt của Dĩ Mạch, tay An Mặc Hàn chuẩn xác bưng kín khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thế mà An Mặc Hàn lại biết anh muốn nói cái gì, chỉ là bọn họ không có cơ hội rồi. Về sau Dĩ Mạch chỉ có thể nấu cơm cho cho anh ăn. Hừ, những người khác mơ tưởng đi.
“Quỷ hẹp hòi.”
Toàn Ti Dạ cầm lấy một quả táo cắn một miếng, coi quả táo kia chính là An Mặc Hàn, ăn cực kỳ vang dội.
Chiếm Nam Huyễn vô cùng thông minh, vào lúc này anh sẽ không đi chọc giận An Mặc Hàn. Chỉ là về sau phải thường xuyên tới nhà anh một chút rồi, như vậy tỉ lệ Dĩ Mạch làm cơm mới có thể tăng lên không phải sao?
“Đi rửa chén nhanh đi…….”
Cơm của An Dĩ Mạch cô cũng không phải ăn ngon như vậy, Dĩ Mạch nhìn hai người họ ngay cả một điểm đồng tình cũng không có. Cô nấu cho họ ăn, chẳng qua là vì không muốn rửa chén thôi. Cô chính là có một thói quen đặc biệt rất ghét rửa chén.
“Tại sao cậu ta không đi.”
Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn đồng thời cùng lúc nói ra câu đó, hai tay cùng lúc chỉ vào An Mặc Hàn.
An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt tươi cười đào hoa của An Mặc Hàn, sau cùng vỗ trán.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy, các cậu nhanh đi.”Vì thế hai người kia cứ như vậy mà đi rửa chén. Nhưng hai người đều là đại thiếu gia, đã bao giờ phải rửa chén đâu. Nghe thanh âm đùng đùng truyền tới từ trong phòng bếp, mặt của An Mặc Hàn càng ngày càng đen còn An Dĩ Mạch càng lúc càng đau lòng. Trời ơi, làm sao cô lại kêu bọn họ đi rửa chén chứ.
Sau cùng, hai người cũng chạy trối chết ra khỏi nhà An Mặc Hàn, nhưng sau đó hai người còn cố nói thêm một câu ngày mai sẽ đưa tới chén bát mới.
An Dĩ Mạch tắm xong đi ra ngoài thì thấy An Mặc Hàn đang ngồi ở trên giường, trên đùi đặt một cái laptop, làm việc rất nghiêm túc.
An Dĩ Mạch cứ nhìn anh như vậy, không đi quấy rầy anh. Bởi vì An Mặc Hàn làm việc quá chăm chú nên không chú ý tới An Dĩ Mạch đang nhìn anh.
Mọi người đều nói người đàn ông đẹp trai nhất là khi làm việc, An Mặc Hàn có một khuôn mặt rất đẹp trai, một cơ bắp rất săn chắc hơn nữa anh lại đang chăm chỉ làm việc, An Dĩ Mạch cảm giác mình muốn chảy máu mũi rồi.
Mặc dù, bọn họ lớn lên cùng nhau, cô vẫn biết An Mặc Hàn rất đẹp trai nhưng rất ít khi cô nhìn thấy anh nghiêm túc. Mỗi lần bọn họ ở chung một chỗ, An Mặc Hàn luôn luôn cực kỳ sủng ái cưng chiều cô, thời điểm kia cũng là lúc khiến cô cực kỳ mê luyến.
An Dĩ Mạch cứ nhớ lại như vậy, An mặc Hàn giống như cảm giác được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên vừa vặn thấy cô đang nhìn anh cười.
An Dĩ Mạch buông khăn mặt trong tay, đi đến bên giường ngồi ở sau lưng anh, cằm tựa lên vai anh, nhìn công việc trong máy tính của anh.
“Sao không vào thư phòng mà làm?”
An Mặc Hàn rất ít khi làm việc ở trong phòng ngủ, nếu có tài liệu cần xử lý, anh đều xử lý xong hết ở thư phòng mới trở về phòng ngủ.
An Mặc Hàn nghiêng đầu hôn một cái lên môi cô, động tác trong tay cũng không dừng lại.
“Muốn nhìn em nhiều hơn.”
Cho tới bây giờ, An Mặc Hàn sẽ không keo kiệt lời đường mật của mình, nhất là khi đối mặt với An Dĩ Mạch. ^_^ Diễn ^.^ Đàn ^-^ Lê ^~^ Quý ^.^ Đôn ^_^ Chính anh cũng rất kỳ quái, anh không phải là người hay nói lời ngon tiếng ngọt, thậm chí anh còn rất kinh thường đối với những lời đường mật này. Tuy nhiên, anh có một đôi mắt đào hoa, người ngoài nhìn vô đều nói anh đa tình, mỗi tuần tin tức bát quái trên báo đều không thiếu anh. Nhưng người ngoài lại không biết những thứ này hoàn toàn là giả dối không tồn tại. Kỳ thật, trong lòng anh rất chán ghét khi anh đối mặt với những người phụ nữ đó, hơn nữa, cho tới bây giờ anh không bao giờ để cho họ tiếp cận anh trong vòng một mét.
Chính vì vậy, chính anh cũng không biết vì cái gì mọi người phụ nữ đều nghĩ anh đa tình, giống như Hàn Ngữ Yên hay Thượng Quan Hồng. Vì sao những ký giả kia có thể viết bài báo anh thân mật với những người con gái khác như thế. Có điều, những điều này cũng không sao cả, anh cũng lười đi giải thích.
“Còn nhiều việc không?”
Môi của An Dĩ Mạch giao du trên cổ của anh, thỉnh thoảng thổi một hơi vào bên tai của anh, cái tay nhỏ bé cũng thuận thế mà trượt vào trong áo ngủ của anh.
Yết hầu của An Mặc Hàn giật giật vài cái, anh dừng động tác lại một chút nhắm mắt lại. Sau khi mở mắt, trong mắt lần nữa khôi phục lại sự trong sáng.
An Dĩ Mạch bĩu môi, cũng không tính buông tha. Môi của cô cắn vào lỗ tai của anh, ngậm lấy toàn bộ tai của anh vào trong miệng mình, cái lưỡi mê người nhấm nháp. Cả người An Mặc Hàn cứng ngắc, lại gõ lộn mấy chữ.
Tay nhỏ bé của cô càng thêm càn rỡ, mò vào trong quần áo của anh. Một cái tay nhỏ di dộng trên lồng ngực của anh, đi qua đi lại châm ngòi đốt lửa.
An Mặc Hàn cảm thấy cơ thể mình đã xảy ra biến hóa nghiêm trọng. Tiểu yêu tinh này, thật sự không thể yên tĩnh mà, anh không còn cách nào có thể đánh chữ được nữa. Một cái tay bắt lấy cái tay nhỏ bé của cô đang du tẩu trên người anh, một tay nhanh chóng cầm lấy con chuột, Nhìn trên màn hình máy tính, vì chuột trượt trên màn hình nên chữ viết hơi lộn xộn.
An Dĩ Mạch cực kỳ dễ dàng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lại tiếp tục du tẩu trên người anh.
“Hí…….”
An Mặc Hàn hít sâu một hơi, nhanh chóng gập lại laptop, kéo An Dĩ Mạch đến trước người anh. Nhìn vẻ mặt vô tội của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn hạ thấp giọng.
“Em muốn làm cái gì?”
An Dĩ Mạch bĩu môi, biết rõ rồi còn cố hỏi.
Động tác trên tay vẫn không ngừng, An Dĩ Mạch chống đỡ cơ thể hôn lên môi của anh.
An Mặc Hàn bá đạo hôn cô, cô động một tý là anh cắn vài ngụm lên môi giống như đang trừng phạt cô vậy. An Dĩ Mạch thấy chính mình đã hấp dẫn được anh, cực kỳ vui vẻ lại càng ra sức hấp dẫn anh.
Thế nhưng An Mặc Hàn là một thương nhân, nếu An Dĩ Mạch đã cố gắng như vậy, anh cần phải làm tốt hơn trả lại gấp bội cho cô. An Mặc Hàn nhanh chóng rút đi quần áo chương mắt của hai người, bắt đầu hành động đòi nợ cộng thêm lời lãi của anh.
Sau cùng, vẫn là An Dĩ Mạch chịu không nổi, bắt đầu cầu xin tha thứ, An Mặc Hàn mới miễn cưỡng buông tha cô. Cuối cùng, An Dĩ Mạch rút ra một bài học. An Mặc Hàn không phải có thể dễ dàng hấp dẫn như vậy, cho dù có hấp dẫn thành công chính bản thân mình cũng cần phải trả giá gấp trăm lầm, không là giá cao gấp ngàn lần, vạn lần.