“Cậu làm sao vậy?”
Lúc này An Dĩ Mạch mới tỉnh táo lại, nhìn Dư Huyên một chút, lại nhìn điện thoại di động một chút, cuối cùng quyết định mặc quần áo.
“Tớ đi đến sân bay, các cậu nghỉ ngơi trước đi.”
“Ai. . . . . . cậu làm sao vậy, đã trễ thế này đến sân bay làm gì?”
Hạ Hi cũng vừa mới đi ra, Dĩ Mạch lại buông vật trong tay xuống, vọt vào phòng tắm, nhanh chóng tắm một cái.
“Có việc, yên tâm, tớ không dễ bị lạc, các cậu nghỉ ngơi sớm một chút Haha…!”
“Aizz. . . . . .”
Họ còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng của An Dĩ Mạch đã biến mất, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng có chung một suy nghĩ, Dĩ Mạch phát điên, sau đó họ cùng nhau tắt đèn, ngủ.
Bên này, An Dĩ Mạch đi ra khách sạn đón xe taxi, ngồi trên xe, nhìn thời gian trong điện thoại di động, nhếch môi.
Cô ở khách sạn đến sân bay có chút xa, cho nên lúc đến sân bay đã là một tiếng sau, An Dĩ Mạch tìm cửa ra gần nhất, nhìn đồng hồ, sau đó khoác áo khoác lên người mình, hai cánh tay ôm hai chân, đầu tựa vào trên đầu gối, nhắm mắt ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi An Mặc Hàn bước xuống từ trên máy bay, đầu tiên liền nhìn thấy người đang ngủ ở trên ghế, anh khẽ nhíu mày, cởi áo khoác trên người xuống, đắp ở trên người An Dĩ Mạch. dđlqđ
An Dĩ Mạch từ từ mở mắt, vẻ mặt mơ màng, chỉ là, khi thấy mặt của An Mặc Hàn thì cô cười cười, giống như là một đứa bé được ăn đường.
“Anh đã đến rồi. . . . . .”
Không nói sao anh lại tới đây, không nói sao giờ anh mới đến, cũng không phải là em ở chỗ này chờ anh thật lâu, mà là, anh đã đến rồi. . . . . . ăn ý như vậy, tin tưởng như vậy, An Mặc Hàn đưa tay vuốt ve ở trên gương mặt cô, cười nói”Đứa ngốc.”
Sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực, ngồi ở trong xe, An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch vào lòng, An Dĩ Mạch ở trong ngực anh cười rất vui vẻ, cô nhìn cằm An Mặc Hàn một chút, thật là kỳ quái, ~ diễn đàn lê quý đôn~ sáng sớm hôm nay rõ ràng bọn họ mới tách ra, tối ngày hôm qua rõ ràng bọn họ còn ngủ cùng nhau, vẫn còn liều chết triền miên, nhưng mà, chỉ là một ngày không nhìn thấy anh, thật không ngờ cô rất nhớ anh.
An Mặc Hàn cảm giác được ánh mắt của cô, cúi đầu ấn xuống trán cô một nụ hôn, hỏi cô “Làm sao vậy, làm gì nhìn anh như vậy.”
“Nhìn anh thật đẹp mắt.”
An Dĩ Mạch thuận miệng trả lời anh, An Mặc Hàn nghe cười rất vui vẻ, nhất thời, An Dĩ Mạch cảm thấy chung quanh không còn màu sắc, chỉ còn lại có nụ cười đẹp mê hoặc lòng người của An Mặc Hàn.
“Đứa ngốc. . . . . .”
An Mặc Hàn lại kêu cô một câu, hôm nay, hình như An Mặc Hàn đặc biệt thích gọi cô là đứa ngốc, đây đã là lần thứ hai anh gọi cô rồi, An Dĩ Mạch thầm nghĩ, nói cô ngu ngốc, không phải anh ngu ngốc hơn sao, đã trễ thế này, nói đến gặp cô là đến.
“An Mặc Hàn, anh cũng là đại ngu ngốc.”
Hai tay An Dĩ Mạch ôm chặt eo của anh, vùi mặt vào trong ngực của anh.
“Cho nên chúng ta là một cặp trời sinh.”
“Ha ha, tự kỉ quá mức. . . . . .”
An Mặc Hàn không phản bác cô, chỉ là dịu dàng vuốt mái tóc mềm mượt xinh đẹp của cô.
Chờ đến lúc bọn họ đi đến khách sạn đã là rạng sáng, bọn họ muốn thuê một phòng, sau khi đi tới gian phòng, An Mặc Hàn đi vào phòng tắm đi tắm một chút, còn An Dĩ Mạch gửi cho Dư Huyên một tin nhắn, nói cho các cô ấy biết cô đã quay trở về, đang ở chung với An Mặc Hàn, để cho các cô không cần lo lắng.
“Đang gọi điện thoại?”
Khi An Mặc Hàn đi ra phòng tắm đúng lúc thấy An Dĩ Mạch đang chơi điện thoại di động.
“Không có, gửi cho Huyên Huyên bọn họ một tin nhắn, nói cho các cô ấy biết không cần lo lắng cho em.”
“Ừ.”
An Mặc Hàn ngồi ở sau lưng An Dĩ Mạch, trên vai của cô, mùi hương quen thuộc của đàn ông truyền vào chóp mũi An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch quay đầu, nhìn An Mặc Hàn một cái, ở chóp mũi của anh cắn một cái.
“Trên người của em thật dễ ngửi, em dùng nước hoa gì vậy?”
An Mặc Hàn vùi đầu ở cần cổ của cô, môi ở trên cổ của cô di chuyển qua lại, đôi tay càng thêm không thành thật di chuyển ở trên người của An Dĩ Mạch, trong lúc vô tình, An Dĩ Mạch phát hiện nút áo của cô cũng bị An Mặc Hàn cởi ra.
“Có muốn em viết tên cho anh hay không?”
An Dĩ Mạch khẽ nhíu mày, loại người như anh đúng là người có bệnh ưa thích sạch sẽ nghiêm trọng, dieen dddaaan leeequysddooon An Dĩ Mạch cũng không tin tưởng anh thích mùi trên người cô, chỉ là cô không nhìn nổi anh vui mừng, muốn kích thích anh một chút.
“Được, anh xuống dưới mua cho em.”
“Ha ha, miệng lưỡi trơn tru. . . . . .”
“Có phải miệng lưỡi trơn tru hay không em thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Sau đó Dĩ Mạch còn chưa kịp tiếp thu anh nói có ý tứ gì, miệng đã bị An Mặc Hàn ngăn chặn, sau đó anh điên cuồng xâm nhập lãnh địa của cô, lúc này, nếu như An Dĩ Mạch còn không biết anh nói miệng lưỡi trơn tru là có ý gì, nhất định cô là người ngu ngốc nhất trên cái thế giới này.
“Ô. . . . . .”
Sau đó, một phòng kiều diễm.
Một hồi triền miên đi qua, An Mặc Hàn rửa sạch chính mình lại ôm thân thể Dĩ Mạch rửa sạch, cuối cùng hai người cũng đã không còn hơi sức nằm ở trên giường, sau đó, Dĩ Mạch mới nghĩ đến hôm nay An Thần Hạo gọi điện thoại cho cô.
“An Mặc Hàn. . . . . .”
“Hả?”
An Mặc Hàn nhắm mắt lại, hưởng thụ thế giới hai người của bọn họ không dễ gì có này.
“Tại sao Thần Hạo trở về?”
Sau khi An Dĩ Mạch nói nhìn An Mặc Hàn đang nhắm mắt một cái, mặc dù, An Mặc Hàn không có mở mắt, nhưng mà anh lại nhíu mày, An Dĩ Mạch đau lòng lấy tay phủ lên trên mặt của anh, cố gắng xoa dịu cái nhíu mày này của anh, An Mặc Hàn kéo tay An Dĩ Mạch qua hôn một cái, sau đó mở mắt, trong mắt thư thái một chút.
“Ông ta bảo Thần Hạo trở về, tiếp nhận tập đoàn Hạo Thiên.”
Trong giọng nói của An Mặc Hàn đang cố gắng kiềm chế gì đó, An Dĩ Mạch thở dài, ôm anh thật chặt, cho anh ấm áp, nói cho anh biết, cô vẫn luôn bên cạnh, An Mặc Hàn cũng ôm Dĩ Mạch thật chặt, muốn cố gắng hấp thụ càng nhiều ấm áp từ trên người của cô, như vậy, khi anh nhớ tới người kia sẽ không cảm thấy lạnh lẽo.
“Thần Hạo đã không còn nhỏ, cậu ấy sẽ biết phải làm gì, Mặc Hàn, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều.”
“Anh biết, vốn là anh không có ý định quản lý cậu ấy, chuyện của Thần Hạo chỉ mong chính cậu ấy có thể giải quyết, chúng ta với bọn họ không có quan hệ gì, bây giờ còn chưa phải lúc.”
An Dĩ Mạch ấn xuống khóe miệng của anh một nụ hôn, gật đầu một cái.
Cứ như vậy, hai người cũng không có ngủ, tâm sự suốt cả đêm, khi cuối chân trời khẽ tỏa sáng, An Dĩ Mạch thấy hơi mệt duỗi duỗi hai cánh tay, ô, có chút mệt mỏi.
“Aizz, suốt đêm đều ở trong này nói nhảm.”
An Mặc Hàn nhếch môi nói”Em có ý kiến?”
An Dĩ Mạch không thèm để ý đến anh, bĩu bĩu môi, nhất định là cô có ý kiến, cô buồn ngủ quá, ô ô, hôm nay định dạo phố với Huyên Huyên bọn họ, ô ô, hiện tại khẳng định là không đi được rồi, ngoài ra An Mặc Hàn ở chỗ này, bây giờ cô cũng buồn ngủ muốn chết, khẳng định là không có tinh thần đi dạo phố rồi.
“Nhất định là có ý kiến, ô ô, chính là em muốn đi dạo phố.”
An Dĩ Mạch xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi, đầy bụng đáng thương nói.
“Ngoan, chúng ta ngủ trước một chút, đến chiều anh với em đi dạo phố.”
“Được. . . . . .”
Bên này An Dĩ Mạch trả lời cũng đã sắp ngủ thiếp đi, An Mặc Hàn cưng chìu hôn hôn cô, sau đó ôm cô, hai người rất nhanh đi vào mộng đẹp.