“Cô có muốn thử làm người mẫu không?”
Nhiễm Cách nhíu mày, đây là công việc cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng như cô nghĩ mình không phù hợp với nghệ thuật. Nhiễm Cách lịch sự từ chối:
“Cảm ơn anh nhưng có lẽ tôi không phù hợp đâu.”
Daniel nài nỉ, “Cô chưa thử làm sao biết không phù hợp? Hay là Nhiễm tiểu thư, cô thử chụp một lần đi. Nếu không được thì thôi?”
Nhiễm Cách hơi do dự, “Nhưng…”
Daniel không để cô từ chối, hắn vuốt vuốt mái tóc vàng của hắn, giọng nói có phần khẩn trương:
“Đi thôi Nhiễm tiểu thư.”
Nhiễm Cách bất đắc dĩ phải đi theo hắn, dù gì người ta cũng đang làm việc ở chỗ cô phỏng vấn, biết đâu lại nói giúp cô để cô có thể thuận lợi được nhận vào làm việc hơn?
Nhiễm Cách được Daniel dẫn tới một căn phòng lớn, hắn ta chỉ một người phụ nữ tóc ngắn đeo kính ở đó rồi nói.
“Tiểu Di, đến đây hóa trang một chút cho Nhiễm tiểu thư.”
Tiểu Di đứng dậy, mỉm cười nhìn Nhiễm Cách đứng cạnh Daniel, cô cũng lễ phép gật đầu chào lại.
“Hóa trang như thế nào đây ạ?”
Daniel xoa xoa cằm, “Kiểu trong sáng đi.”
“Vâng.”
“Chọn trang phục phù hợp nhé.”
“Vâng.”
oOo
Nhiễm Cách bước vào phòng trong sự ngạc nhiên của Daniel, hắn ngắm cô từ trên xuống dưới, tấm tắc khen, “Xinh đẹp lắm. Nào, mau đến đây.”
Cô ngồi trên một chiếc ghế sofa đen, Daniel thì đứng sau thợ chụp ảnh cùng Tiểu Di rồi nói:
“Nhiễm tiểu thư, cô hãy thoải mái. Cứ tưởng tượng điều gì cô thích đi, tự nhiên vào nhé.”
Nhiễm Cách hít sâu một hơi, “Vâng ạ.”
Cô hơi lo lắng, dù gì đây cũng là lần đầu cô làm người mẫu chụp ảnh, lại còn đồng ý chụp hình với một tập đoàn nổi tiếng như vậy. Thực làm cô hồi hộp!
Nhiễm Cách cố làm mình thoải mái dựa mình vào sofa, cô hơi nghiêng đầu nhìn hướng cửa sổ, chiếc đầm ngắn tới đầu gối để lộ đôi chân trắng như bạch ngọc của cô, một tay để lên thành ghế rồi chống cằm, tay còn lại đặt lên đùi.
Lúc nãy Tiểu Di đã trang điểm cho cô nên lúc này Nhiễm Cách vốn xinh đẹp lại càng khuynh quốc khuynh thành hơn. Chiếc đầm trắng cúp ngực để lộ bờ vai thon gọn trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế. Mái tóc đen nhánh xõa tự nhiên, vài sợi tóc con nghịch ngợm rơi xuống vầng trán láng mịn của cô.
Nhiễm Cách nghĩ đến Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển phải trả giá cho những việc đã làm với cô, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười ngọt ngào. Cô lại nghĩ tới Hoa Nguyệt Dã, nhớ tới nụ hôn của anh, gò má lại nóng bừng một cách khó hiểu.
“Tách tách”
“Nhiễm… Nhiễm tiểu thư…” Giọng Daniel run run, “Thực sự đây là lần đầu tiên cô làm người mẫu sao?”
Tiểu Di và thợ chụp ảnh cũng ngạc nhiên không kém.
Tấm hình thứ nhất là một cô gái với vẻ đẹp ngây thơ nhưng tinh tế, cô chống cằm hướng ánh mắt sáng trong như viên đá quý lấp lánh ra cửa sổ.
Dường như cô đang mơ mộng điều gì đó. Đôi mắt cô hơi cong cong như đang cười, khóe miệng khẽ giương lên lộ má lúm đồng tiền lấp ló. Vẻ đẹp ngây thơ, mong manh dễ vỡ như thủy tinh thật khiến người ta muốn nâng niu che chở.
Tấm thứ hai thì ý cười của Nhiễm Cách càng rõ hơn. Gò má cô hơi ửng hồng, đôi môi khẽ hé mở, mắt mở to, hơi hoang mang vì một điều gì đó.
Nhiễm Cách thắc mắc, cô chụp như thế nào? Vừa định hỏi thì Daniel đã xua tay.
Hắn nhìn cô một lúc lâu rồi mới bình tĩnh nói, “Nhiễm tiểu thư, xin cô hãy chụp thêm một bức ảnh nữa. Lần này nhanh thôi, cô hãy tưởng tượng cô đang ở trong một cuộc thi mà đối với cô là quá dễ dàng để có thể chiến thắng.”
Nhiễm Cách chau mày, “Ý anh là sự kiêu ngạo và tự tin ư?”
Daniel gật đầu, “Đúng thế.”
Nhiễm Cách gật đầu, cô vắt chéo chân, hơi ngẩng mặt, hai tay gác ở hai bên thành ghế. Nụ cười như có như không, ánh mắt mang theo vẻ sắc bén cùng ngạo mạn.
Toàn thân cô đều là sự ngạo kiều, lạnh lùng khiến Daniel, Tiểu Di không khỏi bất ngờ. Khuôn mặt trong sáng như thiên thần nhưng lại có nụ cười của ác quỷ, hai cái đối lập nhau khiến khí chất của cô trở nên đặc biệt quyến rũ.
“Tách”
“Nhiễm tiểu thư…”
Nhiễm Cách đột ngột đứng dậy, cô gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người Daniel làm hắn không khỏi giật mình.
“Tiên sinh, tôi đã thực hiện đủ những điều anh yêu cầu. Bây giờ có thể đi được rồi chứ?”
“Nhưng…” Daniel còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Di đã huých tay nhắc nhở hắn. Daniel đành ngậm ngùi nói, “Xin lỗi đã làm phiền Nhiễm tiểu thư. Nếu sau này có cơ hội hợp tác, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô.”
Lúc này chân mày Nhiễm Cách mới giãn ra, “Cảm ơn.”
Nói xong cô liền vào phòng hóa trang thay đồ mà không đòi coi hình. Cô ra phòng phỏng vấn ngồi đợi kết quả.
…
Kết quả không tốt lắm, Nhiễm Cách đã bị loại mặc dù biểu hiện của cô không tồi. Lúc nhận kết quả giám khảo còn liếc cô mấy lần như tiếc nuối lắm.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, những người khác đều có bằng tốt nghiệp và trình độ học vấn cao hơn cô. Nếu lấy cô mà so với họ thì như chim sẻ đứng trước phượng hoàng.
Nhiễm Cách quyết định về nhà. Nhưng vừa mới ra khỏi công ty thì một chiếc xe màu xám bạc đã chạy tới chắn trước mặt cô.
Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn với cặp mắt kính thư sinh đó, không phải là Hoa Nguyệt Dã thì còn ai vào đây?
“Tiểu Cách, lên xe đi.”
Nhiễm Cách sầm mặt, “Sao anh lại ở đây?”
Hoa Nguyệt Dã chớp mắt, “Anh đến đón bạn gái về nhà.”
“Ai là bạn gái của anh?”
“Em.”
“…” Tệ thật, cái tên bỉ ổi này.