Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 108 - Chương 108

trước
tiếp

Khoảng thời gian chờ đợi chưa bao giờ dài đằng đẵng đến vậy.

Từ lúc bắt đầu Nguyễn Thu Thu còn không ngừng cập nhật, cho đến cách vài phút mới cập nhật một lần, buồn ngủ muốn chết, đầu gật gà gật gù như gà con mổ thóc.

Trong đầu của cô bất chợt hiện lên hình ảnh của Trình Tuyển, tinh thần tỉnh táo hơn nữa, đã lâu như vậy, không biết mọi người ở trong thế giới kia như thế nào rồi. Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi lo lắng, lúc cô quay về thế giới cũ là buổi trưa, ở chỗ Trình Tuyển không biết lúc này là ngày hay đêm.

Trình Tuyển, anh có khỏe không?

Chờ đợi đổi mới thời gian là chưa bao giờ có dài dằng dặc.

Cái bụng trống rỗng xẹp lép vì đói bắt đầu giày vò thần kinh của cô.

Nguyễn Thu Thu thở dài, chỉ hy vọng lần này đều sẽ tiến hành thuận lợi giống như mong muốn của cô. Ngay khi cô đang ngàn chờ vạn mong, cuối cùng, trên màn hình máy tính hiển thị tác giả đã cập nhật bài viết mới một phút trước, phiên ngoại.

Cũng may trong tài khoản của cô trước đó còn dư tiền, Nguyễn Thu Thu vô vàng click vào chương mới nhất.

Tâm trạng cô lúc này vô cùng căng thẳng, nhanh chóng xem qua một lần.

Phiên ngoại 1 được đặt tên là Cựu Ảnh, là kiếp trước của nữ chính Từ Bích Ảnh.

Ở đây, tác giả lại kể về bối cảnh câu chuyện một lần nữa.

Nữ chính Từ Bích Ảnh và nam chính Cố Du là thanh mai trúc mã, nhưng kiếp trước của Cố Du chỉ xem cô như em gái mình, nếu như không phải Từ Bích Ảnh cố gắng tranh thủ thì chắc chắn cô ta sẽ không thể đi đến cuối cùng. Hoàn cảnh từ nhỏ đã khiến nàng vẫn luôn cảm thấy thiếu hụt cảm giác an toàn, vô cùng nhạy cảm, dễ dàng nghi ngờ không tin tưởng, dễ dàng phủ định chính mình. Một cuộc hôn nhân đối với cô ta mà nói chẳng khác nào cọng cỏ cứu mạng, nhưng cũng dễ dàng hại người hại mình.

Đồng thời, trước khi nữ chính trùng sinh có nghe nói Bạch Nguyệt Trình Tuyển bị người khác đâm một đao, phải đưa đi cấp cứu, lành ít dữ nhiều, lúc ấy Từ Bích Ảnh vừa yêu vừa hận Trình Tuyển, chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng, nhưng lại không thể nhịn được bật khóc dữ dội.

Đọc đến chỗ này, Nguyễn Thu Thu căng thẳng hít một hơi lạnh thật sâu, bỗng nhiên nhớ lại câu nói giống như một lời nguyền rủa của Từ Bích Ảnh đã từng nói với cô, hóa ra thực sự có chuyện này xảy ra sao?

Vừa nghĩ đến Trình Tuyển đang ở một thế giới mà cô không thể nào chạm đến bị thương, Nguyễn Thu Thu không thể kiềm chế được nổi bất an đang trào dâng trong lòng mình.

Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, chậm rãi mở phần sau ra.

Phiên ngoại 2 có tên là “Phía sau câu chuyện cổ tích.’’

Phiên ngoại này chủ yếu kể về cuộc sống sau khi kết hôn của Cố Du và Từ Bích Ảnh. Lúc đầu hai người còn cầm sắt cùng minh, vợ chồng hòa thuận, ân ái có thừa, nhưng theo thời gian trôi đi, công việc của Cố Du càng thêm bận rộn, càng nhận được sự săn đón của rất nhiều người, cho dù Từ Bích Ảnh có dịu dàng quan tâm thế nào đi chăng nữa, thì cuộc nói chuyện giữa hai người cũng chỉ giới hạn ở việc chuyện nhà củi gạo dầu muối mà thôi.

Từ Bích Ảnh bắt đầu lo nghĩ, trong lòng khát khao muốn có con nhưng vẫn không thể mang thai, những mâu thuẫn nhỏ bắt đầu xuất hiện giữa hai người, nhưng mỗi lần đều là cô xúc động quá khích cố tình gây sự. Lúc đầu, Cố Du còn nhường nhịn, nhưng dần dần, hắn đã bắt đầu lạnh nhạt. Hắn học được cách dùng công việc giết chết thời gian còn hơn về đến nhà phải đối mặt với biết bao phiền não và ngờ vực vô tận.

Kết hôn năm thứ ba, cuối cùng Cố Du cũng đưa ra lời đề nghị ly hôn.

Từ Bích Ảnh đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi cũng đồng ý với quyết định này, mang theo đồ đạc rời khỏi lồng giam chính mình, trong khoảnh khắc cô bước bước ra cảnh cổng hôn nhân ấy, lại cảm thấy không dễ dàng như mình tưởng tượng.

Cô đứng ở đó, sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầy tiên cô bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm thế nào.

Phiên ngoại ba được đặt trên là “Sau giấc mộng cũ.’’

Từ Bích Ảnh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, mà tất cả cũng chỉ là một giấc mơ.

Cô đã kết hôn với trúc mã Cố Du nhiều năm rồi, cuộc sống tình cảm của hai vợ chồng vẫn còn mặn nồng. Mà Bạch Nguyệt Trình Tuyển cũng thoát khỏi nguy hiểm, đang nằm dưỡng thương ở bệnh viện. Lúc này Từ Bích Ảnh với biết được, hóa ra Trình Tuyển lại là ông chủ lớn phía sau của Gia Trừng, sống lại hai kiếp, cô không ngừng so sánh lẫn nhau, lo được lo mất, cuối cùng lại không thể đạt được cái gì.

Cô nằm trên giường bệnh ngẩn người.

Cấu chuyện vẫn còn tiếp tục, chỉ là liên quan đến tương lai của Từ Bích Ảnh thì phải do chính cô ta quyết định.

Rõ ràng câu chuyện đã kết thúc, nhưng ở chương cuối cùng, tác giả lại viết mấy chữ “Mãi mãi vẫn không có hồi kết.’’

Tác giả còn để lại đôi lời phía dưới, cô ấy nói: Ba thế giới, ba đời người, đối với chuyện này, tôi không thể cho bất cứ đánh giá nào. Cuộc sống của các nhân vật trong câu chuyện vẫn còn tiếp tục, mỗi một người bọn họ đều có những câu chuyện riêng của chính mình, tôi không hy vọng bởi vì câu chuyện đã kết thúc mà đời người của bọn họ cũng theo đó ngừng lại, vì thế, câu chuyện mãi mãi sẽ không bao giờ có kết thúc.

“…”

Đọc đến đoạn này, thần kinh của Nguyễn Thu Thu trở nên căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vẫn không hề phát hiện.

Cô nghĩ, nếu như vậy, có phải cô không cần phải lo lắng nữa không, có phải một ngày nào đó cô sẽ được trở lại thế giới ấy lần nữa đúng không?’’

Sau khi kích động qua đi, Nguyễn Thu Thu xích lại gần máy tính, muốn để lại một lời bình luận phía dưới. Ngay khi cô đang đánh chữ thì bỗng nhiên nghe được tiếng ồn ào náo động vang lên bên tai, giống như từ một cánh đồng nội mênh mông dội vào, xuyên thấu qua màng nhĩ cô, gõ vào trái tim mềm mại trong lồng ngực.

Trái tim cô đập loạn nhịp.

Nguyễn Thu Thu mở to hai mắt, những con chữ trên màn hình bỗng nhiên nhảy nhót loạn xạ, không thể nhìn thấy rõ bất cứ cái gì. Đầu óc cô choáng váng, cố gắng xoa xoa hai mắt, dưới chân trở nên hư ảo. Nguyễn Thu Thu vốn dĩ vẫn nên ngồi trên ghế vô thức ngả người ra phía sau, hai tay bất lực quơ quơ, chỉ kịp két lên một tiếng rồi bị cuốn vào một khoảng không lạnh lẽo.

Người quản lý quán nét đang bận rộn kiểm tra vấn đề trên máy tính, nghe được tiếng kêu ngắn ngủi, hắn kinh ngạc nhìn về phía chỗ ngồi của Nguyễn Thu Thu, nhanh chóng chạy đến. Trên chiếc ghế trống rỗng chỉ còn lại một chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, máy tính chết máy biến thành một màu đen kịt. Trên mặt đất có một vật lóe sáng, hắn ngồi xổm xuống nhắt lên, là một đôi khuyên tai được thiết kế tinh xảo.

Người quản lý quán nét rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Thu Thu mới lấy lại tinh thần, cơ thể không tự chủ được run rẩy.

Cô cúi thấp đầu, hai tay rơi vào trong tuyết trắng lạnh như băng, cảm xúc vô cùng chân thực. Trên bầu trời đen kịt vẫn không ngừng đổ xuống những bông tuyết bay lả tả, rơi vào tóc cô, quần áo, chẳng bao lâu, Nguyễn Thu Thu đã hóa thân thành người tuyết.

Cô ngây người tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng lỗ mũi đã cảm thấy ngứa ngáy, cả người trên dưới lạnh đến mức giống như đang ngâm mình trong nước đá.

“Hắc xì.’’

Nguyễn Thu Thu hắt hơi một cái, ngay lập tức hồi phục tinh thần, cô vội vàng run rẩy ôm chặt hai cánh tay mình.

“Hắt xì hắt xì hắt xì!”

Một giây trước vẫn còn đang ở trong quán nét hưởng thụ điều hòa mát mẻ, Nguyễn Thu Thu cởi áo khoác, mặc áo cộc tay xem máy tính, lúc này thì hay rồi, lại ném cô đến mùa đông giá rét. Trên người không có áo khoác, Nguyễn Thu Thu chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, với thời tiết này thì mặc cũng giống như không mặc, cơn gió rét buốt xuyên qua quần áo của cô, lanh đến thấu tim.

Đợi đã.

Mùa đông?

Nguyễn Thu Thu ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng… Không phải sắp đến mùa hè rồi sao? Tại sao lại là mùa đông?

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, khởi động lại mấy lần, điện thoại không còn một cọc pin, khởi động như thế nào cũng vô ích, Nguyễn Thu Thu ảo ảo vỗ mạnh vào một cái. Ở trong đêm đông giá rét, những người đi đường đều bọc thân mình trong chiếc áo khoác dày cộm, khi đi ngang qua Nguyễn Thu Thu đều không nhịn được quay đầu nhìn lại, mái tóc cô rối bù, mặc quần áo mùa hè không ngừng vỗ vào điện thoại, thần chí không rõ ràng, có lẽ là bị điên rồi.

Bọn họ không khỏi thở dài, một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại bị điên cơ chứ?

Điện thoại không phát huy được tác dụng của nó, trước mắt chỉ có thể tìm đến chỗ có thể sạc pin, mới biết được rốt cuộc mình đang ở nơi nào. Nguyễn Thu Thu chắc chắn một trăm phần trăm mình đã trở về thế giới trong sách, nhưng điều khiến cô cảm thấy lo lắng nhất là, cô không chắc mình có trở lại đúng thời gian đúng địa điểm hay không?

Ngộ nhỡ cô không phải xuyên vào thế giới kia thì sao?

Ngộ nhớ cô xuyên vào thời điểm Trình Tuyển không còn thích cô nữa thì sao?

Ngộ nhỡ…

Nguyễn Thu Thu không dám nghĩ đến những khả năng khác nữa. Cô đứng dậy, gò má đã bị đông cứng, đỏ bừng một mảnh, đôi chân giống như đang giẫm trên mặt băng, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.

Đi một bước, nước mặt cô không nhịn được mà rơi xuống.

Đến một mảnh đất mình chưa bao giờ đặt chân đến, thật vất vả mới quay lại được, nếu như Trình Tuyển còn không biết cô, cô thực sự sẽ khóc đến chết mất.

Cô đã nghĩ ỹ rồi, nếu cẩu nam nhân Trình Tuyển kia dám quên cô, cô sẽ cho anh ăn một nện lại một nện, buộc anh phải thích mình mới thôi. Hai người bọn họ sẽ ràng buộc lại với nhau một chỗ thật chặt, đừng nghĩ đến chuyện sẽ rời xa nhau.

Nước mắt chảy xuống có xu hướng muốn đóng băng, Nguyễn Thu Thu đã lạnh đến mức động tác cũng trở nên chậm chạp, sắp không thể đi được nữa rồi, ngay cả động tác lau nước mắt cũng cực kỳ gian nan.

Từ xa xa có một chiếc xe cảnh sát tuần tra đang chậm rãi đi về phía Nguyễn Thu Thu, cô cứng đờ phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ dừng lại.

Người cảnh sát ngồi trên ghế phụ nhìn thấy Nguyễn Thu Thu, ngừng xe lại, cầm áo khoác xuống xe, không nói hai lời trước tiên khoác áo khoác lên vai Nguyễn Thu Thu: “Cô đã xảy ra chuyện gì vậy? Bị cướp?’’ Người phụ nữ trước mặt mặc dù bề ngoài có hơi chật vật nhưng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt trong trẻo, bọn họ đã gặp nhiều qua nhiều loại người, vừa nhìn đã biết chắc chắn không phải là người thần chí không rõ ràng.

Nguyễn Thu Thu được đỡ ngồi ở phía sau xe cảnh sát, điều hòa trong xe ấm áp, cô nhanh chóng lấy lại sức lực, nhưng chân tay vẫn còn đau rát. Cơ thể vẫn chưa thể thích ứng lại, ngay cả gò má cũng còn đỏ bừng một mảnh, Nguyễn Thu Thu cảm thấy khó chịu muốn chết. Cổ họng hơi khản đặc, cô dùng sức ho khan mấy tiếng, người cảnh sát phía trước xem xét nhin cô một cái, hỏi: “Cô sao rồi?’’

Nguyễn Thu Thu yếu ớt nói, nhưng lại không nhịn được ho khan, cổ họng vừa đau vừa ngứa, toàn thân nóng bừng, có lẽ là bị cảm lạnh rồi.

Một người cảnh sát khác nói: “Trước tiên cứ đưa về trong cục đi, chắc là bị nhiễm lạnh rồi, cho cô ấy uống chút nước nóng để hồi phục lại.’’

“Được.’’

Cục cảnh sát các đây không xa, Nguyễn Thu Thu khoác áo khoác vừa bước vào cửa, cả một đám người đang ăn cơm hộp đồng loạt dừng lại, nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ.

Nguyễn Thu Thu bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi mất tự nhiên, vừa kho khan vừa che mắt, tốt nhất để tầm mắt bọn họ đừng rơi trên người mình nữa. Vị cảnh sát trung niên ở bên cạnh buồn cười phất tay một cái, nói: “Nhìn cái gì chứ, một đám nhãi con, mau ăn cơm đi.’’

“Chúng tôi đây không phải là đang quan tâm đến tình tiết trong vụ án sao. Vị tiểu thư này sao vậy?’’ Một tiểu tử trẻ tuổi cười đùa cợt nhã bước lên phía trước, trong tay còn bưng một hộp cơm.

Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn lên, vô thức nhìn vào hộp cơm trong tay hắn.

“Ùng ục, ùng ục…’’ Cô quẫn bách ôm chặt bụng mình.

Mấy người trong cục trầm mặc trong chốc lát.

Mấy phút sau.

Trước mặt Nguyễn Thu Thu bày biện một hộp thức ăn bên ngoài và nước nóng. Cô uể oải đến mức gần như muốn lệ rơi đầy mặt, ngay hôm nay quả thực là mất hết mặt mũi thật rồi, cái bụng cũng không chịu thua kém, năm lần bảy lượt khiến cô thật xấu hổ, lý trí vẫn luôn nhắc nhở cô rằng phải để lại chút mặt mũi, bụng vẫn còn ùng ục vang lên không ngừng.

Ngay cả bị cảnh sát trung niên ngồi ở đối diện cũng không nhịn được: “Ăn đi, cơm còn rất nhiều.’’

“Cảm ơn…’’

Mượn cục sạc điện thoại từ những người cảnh sát khác, Nguyễn Thu Thu kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, nhưng màn hình điện thoại vẫn chỉ một màu đen kịt, mấy lần khởi động cũng vô dụng, không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Về thế giới này đã một hai tiếng đồng hồ, Nguyễn Thu Thu vẫn chưa biết được, rốt cuộc cô đang ở vào mùa động năm nào.

“Xin hỏi… Hiện tại là lúc nào rồi?” Nguyễn Thu Thu hỏi bị cảnh sát trung niên ngồi ở đối diện.

Đối phương nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại: “Tám giờ tối.’’

“Ý tôi là… Cụ thể là ngày tháng năm nào?’’

“Sao vậy, cô xuyên qua sao?’’

Một cảnh sát nào đó vừa nói ra, những người khác không nhịn được cũng bật cười. Nguyễn Thu Thu âm thầm oán thầm trong lòng, không phải cô đang xuyên qua sao, nếu như những người này biết được bọn họ chẳng qua la những người qua đường không tên không tuổi trong quyển sách kia, sợ rằng bọn họ mới chính là những người phải cảm thấy buồn bực.

“Không phải, chỉ là muốn chắc chắn một chút.’’

Vị cảnh sát trung niên cười ha hả đưa điện thoại cho cô nhìn, thấy rõ thời gian hiện lên màn hình, Nguyễn Thu Thu vô cùng sửng sốt.

Đợi đã…

Cô chỉ trở về thế giới cũ của mình chỉ hơn nửa ngày thôi mà, tại sao ở đây đã trôi qua hơn nửa năm rồi? Nhưng ở thế giới đó, cô đã chết mấy tháng rồi cơ mà?

Nguyễn Thu Thu ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cô nghĩ, có lẽ thời gian ở hai thế giới này khác biệt, hoặc là có liên quan đến bản thân cô.

“Phương thức liên lạc với người thân?’’

“…Không nhớ rõ.’’ Mặc dù ngày ngày liên lạc với nhau, nhưng người nào có thể nhớ số điện điện thoại Wedchat chứ. Lúc này Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy hối hận tại sao lại không thể nhớ rõ số điện thoại của Trình Tuyển.

Cục cảnh sát chỗ cô đang ngồi cách công ty Gia Trừng khoảng mười mấy cây số, nếu như không biết rõ tình huống như thế nào, chắc chắn cảnh sát sẽ không đưa cô về. Trên người không có một đồng lại đang ở trong tình trạng nhếch nhác nhất, lại còn không thể biết được bây giờ là lúc nào, trong đầu Nguyễn Thu Thu chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

Cô ôm cốc nước ấm trong tay nói: “Ngài có thể giúp tôi liên hệ với một công ty không?’’

“Cô nói đi.’’

“Công ty Gia Trừng, liên lạc với người tên Đồ Nam hoặc Trình Tuyển.’’

Cô vừa nói là hai cái tên Đồ Nam và Trình Tuyển, những người khác đồng loạt sửng sốt, bọn họ trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, có người ngạc nhiên hỏi: “Cô là…’’

“Tôi là vợ của Trình Tuyển.’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.