Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 83 - Chương 81

trước
tiếp

Thành phố A.

Lục Tuyết Nhi thời gian này cũng đang theo học ở một trường đại học danh giá trong nước. Từ khi Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ đi du học, cô vẫn giữ liên lạc thường xuyên, kỳ nghỉ sắp tới đây, cô đang có ý định đến thăm Tiểu Tịch. Thế nhưng, sáng sớm hôm nay, vừa mở mắt ra, cô còn đang ngái ngủ, thì tiếng chuông cửa của căn hộ riêng của cô vang lên inh ỏi. Lục Tuyết Nhi khó chịu trong lòng, rời khỏi giường. Cửa mở ra, khuôn mặt của Hoàng Bạch Phong hiện lên trước mắt cô, cô nhíu mày, định lên tiếng mắng anh thì đã bị cắt lời.

“Thiên Vũ và Tiểu Tịch có chuyện rồi.”

Nghe xong câu nói này, trong đầu cô nổ ‘đùng’ một tiếng, gắt ngủ cũng vứt ra sau luôn, cô vội mở cửa, để Hoàng Bạch Phong bước vào. Sau đó, còn định ngồi xuống hỏi rõ mọi chuyện thì Hoàng Bạch Phong lại nhìn cô với ánh mắt khá hứng thú, rồi nói:

“Tôi nghĩ cậu vẫn nên đi thay quần áo và rửa mặt trước đi.”

Lục Tuyết Nhi lúc này chỉ quan tâm đến chuyện của Tiểu Tịch, nhưng thấy thái độ của anh, cô cũng đành đi vào nhà vệ sinh. Nhưng vừa nhìn mình ở trong gương, cô lại cảm thấy ngại ngùng đến cực điểm. Đây là căn hộ riêng mà ba cô tặng cho cô sinh thần năm 19 tuổi, sau khi dọn dẹp và trang trí xong, cô chuyển đến đây sống luôn, tách dần khỏi gia đình. Chính vì thế mà nơi này chỉ có một dì giúp việc thuê theo giờ đến để quét dọn nhà cửa, còn qua thời gian đó, chỉ có mình cô ở đây. Ở nhà một mình mà, nhất là đến buổi tối khi đi ngủ, cô đã xây dựng được thói quen không mặc nội y khi đi ngủ, mà hôm nay lại mặc một chiếc váy ngủ khá mỏng manh, chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện kia.

Vỗ nước lạnh lên mặt, cô mới cảm thấy da mặt mình được hạ nhiệt. Thay nhanh một bộ đồ ở nhà, cô bước đến trước gương, nhìn lại mình một lượt, chắc chắn không trở thành trò cười nữa mới ra khỏi phòng.

Hoàng Bạch Phong lúc này đang ngắm nghía xung quanh phòng khách của cô. Căn nhà này không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, so với ngôi nhà nhỏ của Hàn Tiểu Tịch thì được coi là rộng rãi hơn nhiều. Thiết kế theo phong cách phương Tây đơn giản, mà phóng khoáng, theo hướng trung tính. Nếu như người khác không biết chủ nhà là Lục Tuyết Nhi thì chắn chắn sẽ không nghĩ đây là ngôi nhà dành cho một cô gái.

“Này, Hoàng Bạch Phong, đến đây kể rõ mọi chuyện đi?”

“Biết rồi, biết rồi.”

Hoàng Bạch Phong đi tới, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với cô, kể lại mọi việc cho cô nghe. Lúc này rèm cửa đã được kéo ra, những ánh nắng sớm hắt vào bên trong, chiếu lên sườn mặt nghiêng của anh. Lục Tuyết Nhi không biết tại sao, khi nghe giọng nói ấm áp của anh, nhìn ngắm chăm chú khuôn mặt của anh, trái tim cô bỗng đập ‘thịch’ một cái thật mạnh.

Hoàng Bạch Phong nói ngắn gọn nhưng cũng rất cặn kẽ, không bỏ sót một chi tiết nào. Lục Tuyết Nhi nghe xong dây thần kinh đang căng thẳng từ nãy đến giờ cũng trở về bình thường được một chút. Cô còn đang nghĩ đến mấy thứ kinh khủng hơn, nhưng biết được cả hai người đều an toàn nên cũng đã an tâm hơn rất nhiều. Thấy được vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của cô, anh liền mở miệng:

“Sao vậy? Tôi dọa cậu sợ à?”

Cô lắc lắc đầu, nhớ lại cái cảnh tượng xấu hổ ban nãy của mình.

“Không, không có gì. Cậu ăn sáng chưa? Hay là đi ăn cùng tôi nhé?”

Hoàng Bạch Phong cũng không từ chối, đợi cô thay đồ rồi đi ra ngoài.

Bệnh viện, phòng bệnh của Hạ Thiên Vũ.

Sau khi ăn cơm xong, Freya cũng rất biết ý mà tạm biệt anh và cô, trước khi đi còn nói rằng cái gì cần kiềm chế thì vẫn nên kiềm chế, đợi khỏe rồi mới làm cũng không muộn. Khiến cho Hàn Tiểu Tịch muốn ngay lập tức lôi Lý Vân Ca ra đây để ‘hỏi han’ một chút, đúng là cái miệng không giữ kín được bí mật gì mà.

Chuyện lần này cũng quá ồn ào đi. Một người là sinh viên hoa khôi của trường, một người lại là sinh viên của trường đại học danh giá khác, thêm nữa là siêu cấp đẹp trai đi, không khỏi khiến cho mọi người biết đến nhiều hơn.

Cả chiều ngày hôm ấy, cô đều khóa cửa phòng bệnh lại, bởi vì các giáo sư trong trường đều đến từ sáng rồi, buổi chiều nà cô không muốn ai đến làm phiền anh nữa. Mặc dù ngoài mặt anh nói không sao, nhưng từ những cử chỉ, hành động nhỏ của anh cô cũng tinh ý đoán ra được, anh không ổn như vẻ bề ngoài. Nhưng anh đã không muốn nói, cô cũng sẽ không vạch trần, chỉ lẳng lặng ngoan ngoãn ở bên anh để anh sai bảo, chăm sóc anh.

Trong phòng có một chiếc giường, một bộ sofa và cũng có đầy đủ mọi thiết bị cần sử dụng, tính ra cũng thật đầy đủ. Có ghế để nằm, nhưng cô vẫn lựa chọn nằm cùng anh trên chiếc giường bệnh không được tính là thoải mái này.

Mà anh đương nhiên cũng thích ôm bạn gái ngủ rồi, cảm giác ôm một cô gái toàn thân tỏa ra mùi hương ngọt ngào, da thịt lại mềm mại, hơn nữa còn là người mình yêu ở trong lòng, tư vị này thật sự rất thoải mái, rất tuyệt vời.

Anh ôm cô rất chặt, môi đặt sát vành tai cô, khẽ nói:

“Darling, hôm nay em thật ngọt ngào.”

Cô chưa hiểu ý anh lắm, mà hơi thở của anh phả lên tai cô, nơi này cũng thật mẫn cảm, khiến cô bị nhột mà cười lên:

“Sao cơ?”

Anh nhìn cô với ánh mắt cực kỳ dịu dàng, giọng nói cũng như ánh mắt, ôn nhu một cách khó tin:

“Không chỉ giọng nói, khuôn mặt, mùi hương mà cơ thể của em cũng thật ngọt ngào.”

Cô hiểu rồi, khuôn mặt đỏ hồng lên, khẽ mắng anh, nhưng giọng điệu lại cực kỳ đáng yêu:

“A, anh… anh… vô sỉ, lưu manh, biến thái…”

Anh cúi đầu, ngăn chặn những từ ngữ sắp được nói ra của cô, triền miên mà nhẹ nhàng, như đang thưởng thức một thứ gì đó rất trân quý, và ngon miệng. Khi rời khỏi môi cô một khoảng cực gần, anh nói, giọng nói trầm khàn:

“Darilng, anh nghiện em mất rồi.”

Sau đó lại phủ lên môi cô, tiếp tục một nụ hôn sâu, ướt át.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.