Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 173 - Chương 171

trước
tiếp

Hàn Tiểu Tịch cũng thật sự ngẫm nghĩ, một lát sau, cô bước lên hai bước, cúi đầu, nói khẽ vào tai Nghi Minh Minh:

“Một tra nam, một tiểu tam, hửm?”

Giọng nói cô rất nhẹ, thế nhưng lại khiến cho Nghi Minh Minh rùng mình, lạnh sống lưng. Cả khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ trở nên vặn vẹo, cô ta hung hăng đẩy Hàn Tiểu Tịch ra, sau đó chỉ vào mặt cô, hét lên:

“Vô liêm sỉ!”

Hàn Tiểu Tịch thế nhưng lại không hề có bất cứ biểu hiện tức giận nào, chỉ là ánh mắt hơi lạnh xuống một chút, toán thân như tỏa ra hàn khí bức người. Cô chế giễu:

“À… vô liêm sỉ? Nghi đại minh tinh, cô đang tự nói chính bản thân mình sao? Như thế cũng tốt, biết mình là loại người gì thì cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.”

“Cô… cô…cô…”

Cảnh tượng này thực giống năm học cao trung, Nghi Minh Minh cũng bị Hàn Tiểu Tịch chặn họng, không nói được lời nào. Nhưng suy cho cùng, con người trưởng thành hơn, nhiều thứ cũng thay đổi ít nhiều. Bình ổn lại tâm trạng một chút, Nghi Minh Minh thay đổi hướng công kích:

“Nói như là cô vẫn còn thân quen với anh ấy lắm vậy. Cứ cho là vẫn như thời cao trung, vậy sao anh ấy lại để cô làm một nhân viên vệ sinh nhỏ nhoi thấp hèn như vậy?”

Hàn Tiểu Tịch nhíu mày, nhắc lại lời nói của cô ta:

“Nhân viên vệ sinh nhỏ nhoi thấp hèn? Vậy cô nghĩ cô cao sang lắm sao? Nhân viên vệ sinh thì không phải con người à? Họ cũng chỉ dùng sức lao động của chính mình để kiếm tiền mưu sinh. Cô nghĩ ai sinh ra cũng được ngậm thìa vàng, cũng được ở sẵn vạch đích như cô sao? Tôi nghĩ, đạo lý cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đạo lý làm người này cô phải biết rõ hơn tôi chứ Nghi đại minh tinh? Cô làm như này, liệu fans của cô biết được, có còn hẫm mộ, ủng hộ cô nữa không?”

Không nói đến thì thôi, nhưng khi Hàn Tiểu Tịch vừa thuyết trình một màn kia, nhân viên trong sảnh bắt đầu bàn tán nhiều hơn. Nhưng vẫn là nói đến nhân cách của Nghi Minh Minh. Những nhân viên này đều biết mối quan hệ của Hạ tổng với em gái, à không, bạn cao trung, cũng không đúng… Hàn Tiểu Tịch này rất tốt. Nghi Minh Minh kia là do dạo gần đây có tin đồn rằng Hạ tổng cùng cô ta có quan hệ nam nữ, nhưng vẫn chưa biết rõ thực hư ra sao? Suy cho cùng, cũng chỉ là đoán tò.

Hình tượng của Nghi Minh Minh trước mặt công chúng là một tiểu thư danh giá, sống trong nhung lụa, đi lên bằng thực lực, có chỗ dựa vững chắc ở phía sau, lại thêm không có vẻ dung nhan xinh đẹp, là một nữ thần lạnh lùng xa cách có giáo dục đàng hoàng nổi bật nhất trong giới giải trí.

Vậy mà hôm nay, giận quá mất khôn. Chỉ một câu nói đã đánh vỡ đi hình tượng tốt đẹp, hoàn mĩ kia rồi!

Ngay lúc này, Nghi Minh Minh căm ghét người con gái đứng trước mặt mình. Tất cả là tại Hàn Tiểu Tịch nên cô ta mới giận dữ nói ra câu nói kia, tất cả đều là do Hàn Tiểu Tịch!

Nghi Minh Minh không nói gì, cô ta cúi xuống, mở chiếc túi xách bản limited, lấy ra một xấp tiền, sau đó ném xuống đất ngay trước mặt Hàn Tiểu Tịch.

Nhìn một màn trước mắt này, các nhân viên trong công ty đều nín thở theo dõi. Không biết tiếp theo, Hàn Tiểu Tịch sẽ làm gì đây?

Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cô cúi xuống, nhặt tiền lên. Trước vẻ mặt đắc ý của Nghi Minh Minh, cô đưa xấp tiền kia cho một nhân viên ở đó, rồi nói:

“Giúp tôi đưa số tiền này cho cô bé ở bên đường bên kia, nói là tiền thưởng cho sự lao động chăm chỉ của bé ấy.”

Nhân viên kia không hiểu cho lắm, nhưng vẫn làm theo.

Hàn Tiểu Tịch lấy vài tờ tiền lẻ trong túi của mình ra, nhét vào rãnh ngực sâu của Nghi Minh Minh, khẽ nói:

“Cầm số tiền này, về học lại môn đạo đứa đi, chỗ còn thừa thì mua mĩ phẩm mà make up lại nhân phẩm của cô. Chỗ tiền ban nãy cô vứt đi, tôi nhặt được, coi như là giúp cô làm chút chuyện có tính người.”

Nói xong, quay người đi về phía thang máy của tổng giám đốc. Nhưng vừa bước được hai bước, cổ tay liền bị kéo lại. Cô quya người, đối mặt với Nghi Minh Minh, cô ta giơ cao bàn tay kia lên, nhắm vào một bên má của Hàn Tiểu Tịch. Nhưng sao cô có thể để cho Nghi Minh Minh được như ý nguyện. Cô vung bàn tay đang bị giữ kia, mu bàn tay ‘lỡ’ đập vào mặt của Nghi Minh Minh, va chạm mạnh khiến cô ta kêu lên một tiếng đau đớn.

Nhân viên trong công ty có mặt ở đó vài giây trước còn lo lắng Hàn Tiểu Tịch bị đánh, nhưng vài giây sau lại không nhịn được mà cười sảng khoái! Quả là người có mối quan hệ khó hiểu với Hạ tổng!

Hàn Tiểu Tịch ‘lỡ tay’ xong, lại hơi mỉm cười, nhìn về phía Nghi Minh Minh, quan tâm hỏi:

“Nghi đại minh tinh, cô không sao chứ? Hay tôi bồi thường cho cô vài đồng mua thuốc để bôi nhé? Người nổi tiếng mà mặt bị hủy là không kiếm được miếng ăn đâu. Đoán chắc thiên kim tiểu thư như cô sẽ không chịu làm việc chân tay, vậy chắc sẽ chỉ ở nhà ăn bám gia đình thôi. À, quên nói, ban nãy tôi không cố ý, là do cô giữ cổ tay tôi đau quá ấy mà!”

Dừng lại một chút, hướng về phía nhân viên công ty hỏi:

“Có phải không?”

Sau đó giơ cổ tay ửng hồng lên trước mặt mọi người.

“Phải, phải. Nghi đại minh tinh Hàn tiểu thư đây không có cố ý!”

Hàn Tiểu Tịch nhoẻn miệng cười, lại lấy thêm mấy tờ tiền, để vào tay Nghi Minh Minh, sau đó xoay người bước đi. Nụ cười vẫn giữ trên môi:

“Tạm biệt, hẹn gặp lại! Mong rằng lần sau, nhân phẩm của cô đã tốt hơn hiện tại một chút. Chúc cô tham gia lớp học thành công!”

Tiếp đó, đi vào thang máy. Nhưng mà, ông trời tới cuối cùng lại không giữ thể diện cho cô, cái trán xinh xắn lại đập phải lồng một thứ gì đó cứng cứng, ấm ấm, trong khứu giác ngay lập tức tràn đầy hương thơm thanh nhã, sạch sẽ.

Hàn Tiểu tịch lắc đầu thầm than: “Không xong rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.