Khi Tiểu Tình Nhân tròn 3 tháng, Hàn Tiểu Tịch đã đi làm trở lại.
Nói là đi làm nhưng cũng không bận rộn gì cả. Về cơ bản thì Hàn Thị đã từng bước trở lại vị trí vốn có của mình trên thương trường. Lại hợp tác cùng Tịch Vũ và La Thị, Hàn Thị như hổ mọc thêm cánh, dưới dẫn dắt của Hàn Tiểu Tịch mà mở rộng thêm nhiều công ty con.
Hạ Thiên Vũ cứ cách vài ngày lại ở nhà với Tiểu Tình Nhân, cưng chiều cô con gái nhỏ của mình không khác gì một nàng công chúa.
Tối về, Hàn Tiểu Tịch sẽ cho con măm măm, rồi vào bếp nấu cơm cùng dì Lâm, rồi cả nhà sẽ cùng ngồi xuống bàn ăn, sau đó hai vợ chồng lại cùng nhau bàn chuyện công việc. Đêm xuống, Tiểu Tình Nhân đã ngủ say, là thời gian riêng tư hạnh phúc ờm, cũng là tính phúc của anh và cô.
Thời gian ấm áp nhẹ nhàng đầy ắp niềm vui dần dần trôi qua, Tiểu Tình Nhân tròn 2 tuổi.
Cô bé đã nói được nhiều từ, mà câu đầu tiên bé nói, lại là “ba” “mẹ”.
Cả nhà ai cũng cưng chiều bé.
Mùa hoa anh đào bên Nhật nở năm nay, Hạ Thiên Vũ quyết định đưa cô vợ nhỏ của mình đi hưởng tuần trăng mật vốn đã phải đi từ lâu. Cũng chỉ vì Tiểu Tình Nhân quá quấn mẹ nên thời gian đó không cho phép.
Bây giờ bé đã lớn rồi, cũng bắt đầu tới nhà trẻ, mà dạo gần đây Diệp Linh Hồng không phải bôn ba nay đây mai kia như trước, thế nên, giao bé cho bà nội là tốt nhất.
Một tuần này, Hàn Tiểu Tịch chỉ là của riêng anh thôi! Không ai được tranh với anh hết!
…
“Để Tiểu Tình Nhân ở nhà có ổn không anh? Nhỡ con bé khóc đòi ba mẹ thì sao?”
Hàn Tiểu Tịch ngồi dựa vào lòng anh, ngước nhìn rừng hoa anh đào trước mắt, không khỏi lo lắng hỏi ông xã nhà mình.
Hạ Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, tay còn lại vuốt nhè nhẹ mái tóc mềm mại của cô, khóe miệng hơi cong lên, trả lời:
“Ở nhà còn có Tô Lăng và Tiểu Nhiễm chơi cùng con bé, nó còn thích Tô Lăng hơn em đấy.”
Dừng một chút, anh cười xấu xa:
“Có muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa đâu em yêu.”
Bàn tay nhanh chóng rời từ tóc cô ra phía trước, nhẹ nhàng len vào trong chiếc áo mỏng của cô, tiếng lên trên, nhè nhẹ xoa nắn đôi tuyết lê đẫy đà.
“Anh… Không đứng đắn được à?”
Từ trong cổ họng của anh phát ra một tiếng cười nhẹ trầm thấp đầy quyến rũ, lọt vào tai cô, khiến cô cảm thấy tim mình như có hàng vạn chú nai con chạy qua.
Cảm giác này dù đã kết hôn được mấy năm rồi, à không, phải là từ khi bắt đầu mối quan hệ yêu đường với anh, cho tới tận bây giờ, vẫn không thể nào biến mất.
Dường như, càng ngày cô càng dễ động lòng ừm, cả động tình với anh hơn rồi.
Anh cúi xuống, hôn cô một chút, giữa hai đôi môi giao hòa cùng nhau, anh nhẹ nhàng nói:
“Em yêu, một tuần này em là của riêng anh.”
Không chỉ một tuần này, cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, em chỉ là của mình anh. Mãi mãi là như vậy. Một kiếp này, anh vẫn để em phải chịu khổ nhiều rồi, hơn nữa, tình yêu anh dành cho em vẫn chưa thỏa mãn anh.
“Ưm… không riêng một tuần này, em là của anh, vĩnh viễn.”
Hàn Tiểu Tịch ôn nhu hôn lên môi anh, lại nhỏ giọng kháng nghị câu nói kia.
“Nhớ những gì em nói.”
Dứt lời, Hạ Thiên Vũ bế ngang người cô lên, mở cửa phòng, ném thẳng người lên giường, sau đó nhanh chóng cởi hết những thứ cản trở hàng động của mình ra, lập tức “yêu thương” cô vợ nhỏ của mình.
Ngoài trời, một cơn gió thoảng qua, khiến cho cánh hoa anh đào phiêu tán trong không khí, như một cơn mưa hoa, đem theo sự ngọt ngào lan tỏa trong không gian.
Trong phòng, ngọt ngào, hạnh phúc, thỏa mãn, mãnh liệt, triền miên…
…
Nhiệt độ ban đêm ở nơi này thấp hơn bình thường, Hạ Thiên Vũ ôm cô ngồi dưới bầu trời đầy sao, lẳng lặng thưởng thức tách trà hoa nhài, hương hoa thơm ngào ngạt, vì tinh tú lấp lánh đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, và cả cô gái bên cạnh anh.
“Ông xã, em nghe nói, thanh xuân là hối tiếc, là lựa chọn điều gì cũng sẽ hối hận. Nhưng mà, thanh xuân của em nhờ có anh mà không còn nuối tiếc. Anh biết vì sao không?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, rất trong, lại mềm mại như có một sợi lông vũ khẽ vuốt ve trong lồng ngực anh, nơi trái tim.
“Anh biết, nhưng em nói thử xem.”
Hàn Tiểu Tịch bĩu môi xem thường anh, nhưng lại nhanh chóng mở miệng giải thích:
“Bởi vì, em đã gặp người cần gặp, em đã yêu hết mình, mà quan trọng hơn, người ấy cũng yêu em không kém gì tình cảm em đã bỏ ra. Anh ấy là người vô cùng vô cùng hoàn hảo, vô cùng ưu tú, lại cực kỳ yêu em. Anh nói xem, em có phải người may mắn nhất thế giới này không?”
Hạ Thiên Vũ cười khẽ, khẽ xoay người cô lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của cô. Từ cái trán, đến sống mũi, đôi môi ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân, tâm hồn trong sáng… Tất cả của cô, anh đều yêu, đều cảm thấy thật đẹp.
Giọng nói anh trầm thấp, ấm áp, hơi thở nóng thơm mùi hoa nhài phả lên mặt cô, khiến cô như mê dại, như đắm chìm vào anh, nhanh chóng tan ra thành nước.
“Em không phải, anh mới là người may mắn nhất, may mắn vì được yêu em và được em yêu.”
Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng đặtlên môi đối phương một nụ hôn, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở cũng quyện lấy nhau, tâm hồn hòa làm một.
Thanh xuân của ai mà không có nuối tiếc chứ? Chẳng qua là do đã gặp đúng người, đúng thời điểm, tình cảm mình bỏ ra được đáp trả lại, người đó coi mình là độc nhất vô nhị, giấu mình trong trái tim của người ấy. Chỉ cần như vậy thôi, thanh xuân đã không còn nuối tiếc rồi.
Hàn Tiểu Tịch cũng đã bỏ lỡ bốn năm vì hôn mê, nhưng có sao không? Chẳng phải suốt thời gian đó, người đồng hành bên cạnh cô, chăm sóc cho cô, bảo vệ cô, quan tâm cô vẫn là Hạ Thiên Vũ sao?
Yêu và được yêu, như vậy là thỏa mãn rồi.
Không có gì nuối tiếc.
Khi hai đôi môi tách ra, Hạ Thiên Vũ chạm trán mình lên trán cô, cười nói:
“Trăng đêm nay thật đẹp.”
Hàn Tiểu Tịch: “Em yêu anh.”
Quãng đời còn lại, phải nhờ anh dẫn dắt rồi.
Chúng ta sẽ ở bên nhau, hạnh phúc, ngọt ngào.
Sẽ chẳng có khó khăn nào cản trở được tình yêu của chúng ta.
Em và anh, chỉ cần có tình yêu và sự tin tưởng.
Như hai mươi lăm năm trước, lần đầu gặp nhau dưới gốc hoa phượng.
Từ ngày hôm ấy, anh bước vào cuộc sống của em, em trở thành người quan trọng của anh.
Thanh xuân của em nhờ có anh mà không nuối tiếc.
Thanh xuân của anh nhờ có em mà trở nên ngọt ngào.
Chúng ta sinh ra là của nhau.Vận mệnh đã gắn chặt đôi ta.
Trọn đời bên nhau.
Chỉ cần có anh, yên bình một đời.
Chỉ cần có em, một kiếp hạnh phúc.
HOÀN CHÍNH VĂN.
………………….
Vậy là hoàn truyện rồi, cặp đôi Tịch Vũ đã hạnh phúc viên mãn.
Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng Phươn trong suốt câu chuyện.
Ngay từ những chương đầu tiên, nhờ có những lời động viên của các bạn mà Phươn có thêm động lực để viết tiếp.
“Thanh Xuân Không Nuối Tiếc” là tác phẩm đầu tiên của Phươn, mặc dù còn rất nhiều sai sót, nhiều sạn, có lúc còn rất chẳng ra gì nhưng mọi người vẫn ủng hộ Phươn.
Thật sự rất xúc động hu hu.
Cảm ơn mọi người!
Chân thành cảm ơn mọi người!
Chúng ta đã đồng hành cùng Thanh Xuân từ ngày 16 tháng 6 năm 2019 đến hôm nay 27 tháng 3 năm 2020.
Một quãng thời gian nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Nhưng đối với Phươn lại rất ý nghĩa.
Thời gian này Phươn đã được trải qua rất nhiều cảm xúc mà trước nay chưa từng có.
Đặc biệt là cảm giác có thành tựu.
Được nhiều người đón chào đứa con tinh thần của mình như vậy, Phươn rất rất vui.
Ừm… Viết truyện nhưng lúc này Phươn chẳng biết nói gì nữa, muốn khóc ghê.
Dù soa cũng thật sự rất cảm ơn mọi người!
Ngoại truyện từ ngày mai Phươn sẽ viết.
Tác phẩm tiếp theo sẽ nói về Tiểu Tình Nhân của chúng ta – cô nhóc Hạ An Diệp.
Rất mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ Phươn giống như ủng hộ Thanh Xuân.
Đương nhiên trong bộ tiếp theo, vẫn sẽ là một hố toàn đường, đường và thức ăn cho chó.
Mà lần này nhân vật chính của chúng ta cũng vẫn phải ăn cẩu lương.
Couple Tịch Vũ sẽ xuất hiện, Phươn sẽ nói về cả thời gian hạnh phúc của hai người họ của gần hai mươi năm sau nữa.
Chấp niệm rồi, không buông bỏ được.
Cuối cùng, Phươn chúc các độc giả thân yêu của Phươn cũng sẽ có một thanh xuân không nuối tiếc.
Chỉ cần thỏa mãn đã là rất mỹ mãn rồi.
Mặc dù trên đường đời thực sự rất chông gai, chúng ta – mỗi người đều sẽ gặp khó khăn, gian nan, thử thách và vất vả. Nhưng hãy có lòng tin với chính mình, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà.
Lời cuối cùng, Phươn vẫn muốn nói:
“Cảm ơn tất cả mọi người.”