Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Hệ thống: “Kí chủ, cô có thể mặc quần áo vào hay không, tôi vẫn còn trong phòng tối chưa có đi ra đây! Mặc dù có đèn, nhưng mà vẫn rất khủng bố đó…”
Nhiễm Thất: “?, sao còn ở đó? Vậy tại sao ngươi lại có thể nghe được lời nói của ta?”
Hệ thống: “Thực ngốc, kí chủ, đây là kỹ thuật che đậy của trí tuệ nhân tạo đó…, chỉ cần không phải hình ảnh cùng lời nói của của những chuyện đó, mặt khác tôi đều có thể tiếp nhận được, lần đầu đi vào tôi đã biết ngay rồi…”
Nhiễm Thất: “…” Ngươi cứ như vậy đi, cứ thông minh như vậy đi, như vậy cái cây gậy á, sao ngươi không tự mình đi ra đi?!
Nhiễm Thất: “Hôm qua ta đây nói chuyện với ngươi, sao ngươi không trả lời ta?”
Giọng điệu của hệ thống rất đương nhiên: “Lúc đó tôi đang thử bật đèn như thế nào đó ——”
Nhiễm Thất: “…” Đồ hệ thống bỏ đi! Ta phỉ nhổ chỉ số thông minh!
Nhiễm Thất vừa định xoay người, đột nhiên phát hiện trên lưng có một vật thể ấm áp không biết là cái gì, trói buộc hành động của cô. Cô thoáng một cái đã kịp phản ứng đó là cánh tay của Thẩm Mặc Hiên đang ôm lấy cô. Cánh tay của cô đã bị giam giữ, cho nên chỉ còn nửa cánh tay cùng bàn tay cử động được.
Cô đưa tay xuống dưới chăn muốn lấy tay hắn ra. Nhưng bởi vì không thể nhìn thấy, chỉ dựa vào cảm giác, cho nên không cẩn thận sượt qua một thứ rất co dãn…Sau đó cô vô ý thức mà đưa tay sờ vào, sờ soạng một hồi, đại khái đã hiểu rõ đó là cái gì, tiếp đó cả người cô dường như choáng váng đi.
Với tư cách là một người chưa ăn qua thịt heo, nhưng đã xem qua heo chạy, cô rất nhanh hiểu được, cô đến cùng là sờ phải cái thứ gì.
Tuy rằng trong nội tâm rất khẩn trương cùng xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh. Vừa định xem như là không có chuyện gì xảy ra, thời điểm xê dịch tay, cánh tay trên lưng đột nhiên giật giật, nhốt cô lại, đằng sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Thẩm Mặc Hiên: “Em sờ còn chưa thỏa mãn sao?”
Hắn tỉnh lúc nào chứ? Xem ra hình như được một lúc rồi…Thật sự là…Xấu hổ quá —— Hô hấp của Thẩm Mặc Hiên ở đằng sau phun lên cổ cô, lại làm cho cô có chút khẩn trương cùng…chột dạ.
Cô không có trả lời, Thẩm Mặc Hiên chôn đầu vào bên trong cô, dường như chuyện tối qua đã khiến cho tâm tình của hắn thập phần sung sướng, thanh âm mang theo sự vui vẻ: “Hay nói cách khác, lại muốn rồi?”
Nhiễm Thất nghe xong, kéo kéo khóe miệng, cảm giác đau nhức trên người càng thêm mãnh liệt ——
Dường như cảm thấy người trong ngực mình cứng ngắc, hắn hôn tóc nàng một chút, mang trên mặt nụ cười ác liệt, chậm rãi nói: “Đừng khẩn trương, tôi chọc em đấy…”
“…”
!!!
Thế cái tay đang liên tục sờ xuống của cậu là như thế nào?!
Sự thật cuối cùng đã cho thấy, lời nói đang trên giường của nam nhân vĩnh viễn không thể tin, đặc biệt là…Đối với một nam nhân vô cùng có ý đồ như cậu…
Thời điểm Nhiễm Thất tỉnh lại lần nữa, cô đã cảm thấy thân thể này không phải là của cô nữa rồi, cái chỗ kia có chút mát lạnh, dường như vừa được bôi thuốc, xem ra hắn còn có chút lương tâm!
Ánh sáng xuyên thấu giữa bức màn hình như đã sáng thêm rồi, sáng đủ để chiếu khắp căn phòng to lớn này.
Căn phòng này rất lớn, màu sắc chủ đạo là màu đen, ngoài ra, tất cả các đồ dùng trong nhà đều thiên về màu tối. Chỉ cần nhìn bề ngoài của bọn chúng cũng có thể biết rõ nhất định mỗi cái đều có giá trị xa xỉ. Cả căn phòng vừa nhìn lại không khiến người khác cảm thấy áp lực, ngược lại cho người khác cảm thấy hết sức khí thế cùng xa hoa.
Chàng trai bên cạnh không biết đã đi đâu, cả chiếc giường lớn khoa trương kiểu dáng Châu Âu cũng chỉ có một người là Nhiễm Thất. Hơn nữa cái giường này cũng là màu đen đó, thoạt nhìn rất thoải mái dễ chịu, thoải mái dễ chịu đến…Nếu như không phải thân thể Nhiễm Thất không khỏe, thì cô nhất định sẽ lăn vài vòng trên giường.
Hai tay cũng không bị trói lại, con mắt cũng không có bị che bằng vải bố. Nếu như cô đoán không lầm, cô hẳn là bị nhốt bên trong căn phòng này rồi.
Vẻ mặt Nhiễm Thất sinh vô khả luyến*, nhàm chán mà nhìn chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp ở trên.
(*) Sinh vô khả luyến: ngôn ngữ mạng, ý là cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc nữa.
Người bình thường nếu nằm ở trên giường mà nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh kia, phần lớn đều sẽ nói: “Oa. thật xinh đẹp, cậu xem tạo hình bên ngoài của nó đều đặc biệt tinh xảo trân quý, vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cái đèn này, tâm tình một ngày của tôi đều tốt lên đây này!”
Mà Nhiễm Thất lại nghĩ là —— Nguyên một đám bọt nước bên trên kia cũng giống như đồ vật treo ở phía trên thôi, rốt cuộc chắc cũng không chắc nha…, không biết rơi xuống có thể đập chết ta không nữa…
Đây là…Một kế sách cho quá trình trốn thoát của một cô gái kỳ quái.