Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Cứ như vậy nghĩ loạn một lát, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đèn phía trên, trong nội tâm đột nhiên toát ra một suy nghĩ——
Nếu như tối hôm qua thật sự mở đèn, nếu như chính là cái ở trên kia mà nói…Vậy ánh sáng của nó vừa nhìn cũng đủ chiếu sáng mọi nơi trên cái giường lớn này rồi, thế nguyên nhân nó chiếu sáng là gì?
Nếu như chỉ cần nói, vì để cho bọn họ có một đêm đầu tiên thật “Tốt đẹp” cũng không nói được.
Thật hy vọng rằng cô suy nghĩ nhiều.
Cô ngắm trái ngắm phải, sau đó phát hiện ra, chiếc giường này là đặc chế, cô gian nan di chuyển tới, tiến đến cái cột còn đang buộc vải ở trên.
Bộ phận chính giữa của cái giường này đều là điêu khắc, chỉ có hai cái cột đặc biệt kỳ quái. Hơn nữa cái khoảng cách kia giống như là được đo đạc chính xác vậy, cho nên thời điểm trói cô lại, cô có thể duỗi thẳng hai tay, lại không cảm thấy đau nhức!
Nếu nói tất cả đều không phải có mưu tính từ trước, cô mới không tin!
Hơn nữa loại vải này, Nhiễm Thất đưa tay sờ sờ, rất trơn rất mềm. Tiếp đó hai mắt cô tỏa sáng, giống như rốt cuộc đã tìm ra được việc làm, cố gắng xé bỏ tấm vải này.
Hệ thống: “Kí chủ, cô đang làm gì đó?”
Nhiễm Thất: “Không thấy sao? Ta đang xé cái thứ này!”
Hệ thống: “Tôi thật sự không có nhìn thấy mà ——”
Nhiễm Thất: “Coi như ta chưa nói gì!”
Tuy rằng không thấy cô đang làm gì, nhưng tiềm thức nói cho nó biết, phá đồ của người khác là không tốt: “Kí chủ, cô như vậy là không tốt, dù sao cũng là đồ của người khác ——”
Nhiễm Thất: “Không xé nó chẳng lẽ còn giữ lại để trói ta hả? Ta không chỉ muốn xé thôi đâu, ta còn muốn hủy thi diệt tích!” Sau đó, không đợi hệ thống trả lời, đã nói: “Không có việc gì thì BB(*) đừng có vớ vẩn, thế giới của người lớn trẻ em không hiểu, nghe lời, cứ ngốc ở trong phòng tối đi! Đến nào đó ta sẽ thả ngươi ra!”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta có thể ra khỏi căn phòng này!
Hệ thống: “…”
Thời điểm Nhiễm Thất đang cố gắng đấu tranh, két ——, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên.
Động tác Nhiễm Thất trì trệ, lập tức phản ứng được hẳn là Đại ma vương trở về rồi, cô nhướng mày, cũng không lo nhiều như vậy, trực tiếp trở lại trong chăn giả bộ ngủ.
Dù sao cô còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với hắn như thế nào.
Cô có thể có vẻ mặt tự nhiên mà đối diện với Tần Hạo, nhưng cô lại không thể ứng phó tốt với hắn, đặc biệt là…Hắn của hiện tại.
Người nọ đã đi tới, dường như thật sự không có phát hiện cô đã tỉnh.
Hắn dừng lại bên cạnh giường, con mắt buông xuống, lông mi nhỏ dài mà rậm rạp tạo thành một cái bóng mờ ảo dưới mắt hắn, che đậy thần sắc trong con mắt kia.
Biết rõ hắn ở bên cạnh, hô hấp của Nhiễm Thất chậm chạp đi không ít, tim đập thật nhanh, tay dưới chăn vô thức mà nắm chặt, chỉ sợ bị phát hiện. Cả căn phòng này một chút âm thanh cũng không có. Yên tĩnh đến, cô dường như cũng có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của mình.
Một năm không gặp, chẳng hiểu sao cô lại có chút sợ hãi cùng nhìn không thấu Thẩm Mặc Hiên của hiện tại. Hắn hiện tại tựa hồ càng thêm lạnh tình, nhất cử nhất động đều làm người khác không thể đoán ra được ý của hắn, lại không hiểu sao khiến người khác cảm thấy áp lực cực lớn. Hơn nữa hình như càng thêm yêu thích…không nói mà làm…
Cứ như vậy một lát sau, không biết là cố ý hay vô tình, hắn dùng đầu ngón tay mang theo một chút ẩm ướt, một thoáng có một thoáng không mà lướt qua hàng lông mi có chút rung động của Nhiễm Thất. Giọt nước trên đầu ngón tay trắng nõn kia thuận thế mà chảy xuống hàng lông mi đen kịt của cô, lông mi dính hơi nước tựa hồ càng thêm đen bóng.
Màu trắng trong suốt cùng màu đen thẫm đậm lại tạo thành một sự đối lập rõ nét.
Ẩm ướt à?
Vừa mới tắm xong?
Vậy đợi lát nữa hẳn là muốn đi ra ngoài rồi đúng không?
Thời điểm trong lòng Nhiễm Thất có chút thả lỏng, động tác trên tay của hắn ngừng lại, đột nhiên mở miệng: “Tôi tưởng em sẽ có lời muốn nói với tôi chứ.”