Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 86 - Đại Gian Thần Mưu Đoạt Trưởng Công Chúa (25)

trước
tiếp

Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiễm Thất cảm thấy Sở Giác thật sự trưởng thành…

Bình tĩnh thâm trầm, cũng không bởi vì tức giận choáng váng đầu óc mà mượn cơ hội này diệt trừ thế lực trên triều đình của phụ thân Lý Thục Nhi, đồng thời bồi dưỡng thế lực của mình!

Kết quả Nhiễm Thất muốn chính là đây, là một Sở Giác muốn nhìn thấy nhất, người thông minh mới có thể tỉnh táo nghĩ được quan hệ lợi hại trong đó, lỗ mãng cũng chỉ đạt được khoái cảm nhất thời mà thôi!

Trừng trị Lý Thục Nhi có tác dụng không lớn. Một Lý Thục Nhi đi rồi, bảo vệ không được còn có thể đưa đến Lý Thục Nhi thứ hai. Chỉ có diệt trừ một lần toàn bộ, mới không phải lo hậu hoạn!

“Không có, chỉ là…” Công Lục chưa nói xong, ánh mắt Bùi Đình đã sâu thẳm, sáng chói mê người tựa như ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm. Hắn cười khẽ một cách trầm thấp, mang theo tia cảm khái: “Chỉ là cô(*) cảm thấy…Cô đã tìm được việc càng có ý nghĩa hơn so với giết chóc…Dường như…Cũng không phải nhàm chán như vậy.”

(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.

Tâm Công Lục run lên, chủ thượng đã không tự xưng “cô” rất lâu rồi, lần cuối cùng y nghe được hắn tự xưng như vậy là vào những năm hắn còn chưa rời khỏi Yến Quốc. Lúc đó, chủ thượng vẫn là quốc vương Yến Quốc lạnh lùng tuyệt tình, chúa tể một phương nắm giữ sinh tử của hàng vạn người!

Hôm nay, thời gian thoáng cái đã được bốn năm, từ lúc bắt đầu rời khỏi Yến Quốc, chủ thượng đã không còn tự xưng cô nữa, giống như là đã hoàn toàn thoát khỏi cái thân phận kia! Lần nữa nghe được, trong lòng của y vẫn bị chấn động một phen.

Cũng chỉ có người thân cận với chủ thượng mới biết được, chủ thượng tự xưng cô, là đã đem bản thân biến thành quân vương Yến quốc tay nắm quyền hành, hung ác tàn bạo, mà không phải thừa tướng Đại Sở mặt ngoài ôn hòa của bây giờ!

Cho nên…Chủ thượng là…Có ý định trở về?

Năm sau đông đi xuân đến, lại một năm mới bắt đầu.

Ngày nào đó, Trúc Thanh hiếm khi thất thố, dốc sức xô xô đẩy đẩy mà mở cửa ra: “Công chúa…Công chúa!!!”

Nhiễm Thất đang nằm trên giường như cũ, trên tay cầm một quyển sách, Trúc Thanh lại gọi lớn tiếng, trên mặt cô vẫn như cũ không có chút biểu tình gì, bất vi sở động, thậm chí còn chậm rãi từ từ mà lật tiếp một tờ.

Đầu xuân còn mang theo chút lạnh lẽo, một mùa đông như vậy, thiếu đi cảnh sắc ngoài cửa sổ, không có cách nào ra ngoài, cô ngược lại đã có chút hứng thú với việc đọc sách!

“Công chúa! Nô tài…Nô tài có một…tin tức tốt muốn nói cho người!” Trúc Thanh chạy đến trước mặt cô rồi đứng lại, có chút thở gấp, nói chuyện không trôi chảy.

Nhiễm Thất cũng không ngước mắt lên, vẫn nhìn chằm chằm trang sách kia như cũ, tâm bất tại yên(*) mà trả lời lại một câu: “Hả? Không gấp, từ từ nói.”

(*) Tâm bất tại yên (心不在焉): không tập trung, lỡ đễnh nên nhìn mà biết nhìn thấy gì, nghe mà cũng như không nghe thấy gì, ăn mà không biết mùi vị ra sao.

“Bệ hạ…Bệ hạ ngài ấy thật sự rất lợi hại! Ngài không chỉ miễn chức vị của Lý thượng thư, còn…còn…Hở? Công chúa, người có đang nghe nô tỳ nói hay không thế…”

Nhiễm Thất đang xem rất thích thú, huống hồ cái kết quả này cô đã sớm có linh tính, vì vậy chỉ tùy tiện qua loa vài câu: “Ừ…Ừ, đang nghe, còn cái gì…”

Vẻ mặt Trúc Thanh kích động, cũng mặc kệ cô có nghe hay không, nói ra hết toàn bộ những gì mình biết: “Bệ hạ phế bỏ phi vị của Lý Thục Nhi! Lại còn tra ra được Lý Thục Nhi lăn lộn một chỗ cùng nam nhân khác! Người nam nhân kia uống say còn nói rằng hài tử cũng đã có rồi! Hiện tại hai người đều bị bệ hạ phân phó bắt lại! Quả nhiên bệ hạ vẫn thương tiếc công chúa mà! Không chỉ thu thập Lý Thục Nhi, còn giáng chức Lý thượng thư! Xem về sau nàng ta còn hung hăng càn quấy thế nào!”

Nghe vậy Nhiễm Thất có chút thất thần, khó trách Lý Thục Nhi lại muốn giết chết đứa bé này, còn giá họa lên người cô…Thì ra, căn bản không phải là con của hoàng thất.

Mỗi hoàng tử được sinh ra đều phải trải qua việc lấy máu nhận thân, xác nhận hậu duệ, lại tiếp tục cấp cho một địa vị tương ứng với thân phận. Nếu như bị tra ra là không phải con của hoàng thất…Tội danh chắc hẳn…

Nhưng nói đến đây, Trúc Thanh ngược lại có chút mất mát: “Đáng tiếc…Cũng chỉ là lời nói một phía từ người nam nhân kia, dù sao trong bụng Lý Thục Nhi cũng không có thai nhi, cho nên bệ hạ vẫn còn đang điều tra…Hơn nữa, công chúa à…Nghe nói, Lý Thục Nhi kỳ thật không có vu oan cho công chúa ngài, mà là một nha hoàn! Hiện tại đã bị loạn côn đánh chết!”

“Hai người bọn họ hiện tại cũng đã bị giam lại rồi, Lý Thục Nhi sống chết không thừa nhận, cũng không tìm thấy chứng cớ chứng minh nào khác, kéo xuống như vậy, Lý Thục Nhi vẫn còn rất tốt!”

Lời công chúa nói nàng tự nhiên là sẽ tin, công chúa nói Lý Thục Nhi làm thì nhất định là nàng ta. Vì vậy, Lý Thục Nhi hôm nay vẫn còn tốt như vậy, nàng cảm thấy thật bất bình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.