Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Lý Thục Nhi đều chối bỏ sạch sẽ toàn bộ, có chết cũng không thừa nhận mình cấu kết cùng nam nhân khác. Huống hồ, tội danh vu hãm hoàng thất cũng không ở trên người nàng ta.
Vì thế, tuy rằng bị phế, nhưng cũng đủ để bảo vệ tính mạng.
Tay Nhiễm Thất niết trang giấy dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm, trên mặt vẫn húy mạc như thâm(*). Cuối cùng, cô lại gợi lên một mạt cười trào phúng, đối với nàng ta luôn luôn là một từ phẫn hận.
Cô đều có suy xét của mình.
“Công chúa!!!” Trúc Thanh nhìn thấy bộ dạng thờ ơ lười biếng như cũ của cô, tựa hồ hoàn toàn không có bị lời nói của nàng ảnh hưởng, Trúc Thanh đã bắt đầu có chút nóng nảy.
Đây chính là người hại cô đó…Ngay cả nàng đều vì công chúa mà cảm thấy nóng lòng!
Nhiễm Thất giương mắt nhìn nàng, thanh âm rất thấp, giữa đầu lông mày còn mang theo một tia mệt mỏi: “Bổn cung tự có cân nhắc. Bổn cung mệt rồi, đi ra ngoài đi…”
Trúc Thanh giật giật môi, còn muốn nói thêm điều gì đó, đã nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô. Nàng mấp máy miệng, lại mềm lòng, cuối cùng vẫn nói: “Vâng!”
Nàng xoay người linh hoạt làm gọn gàng giường chiếu thật tốt, sau đó ở một bên đốt huân rồi, rồi lập tức lui xuống.
Nhiễm Thất ngáp một cái, ánh mắt có chút mông lung, vẻ mặt mệt mỏi. Cô thuận tiện đặt sách trong tay lên bệ cửa sổ, rồi đổ sụp người xuống giường.
Mùa xuân, thật là ngày tốt lành để ngủ.
Cả người cô đều kiệt sức mất rồi.
Người nào đó đang trộm nhìn trên nóc nhà khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn thẳng xuống bên dưới. Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn vân đạm phong khinh như cũ, một chút cũng không hổ thẹn vì nhìn trộm.
Thật là đáng yêu mà…Cái dáng vẻ kia, ách…Khiến hắn tượng tượng thật tốt…
Công Lục đang nấp trong bóng tối nhếch miệng. Cái dạng này của chủ thượng, quả thật…Quả thật là tổn hại đến phong phạm quân vương Yến Quốc. Không, chủ thượng bây giờ là Thừa tướng Đại Sở, có tổn hại cũng là tổn hại thể diện Đại Sở! Không có quan hệ với Yến Quốc!
Dù Công Lục tự mình an ủi như vậy, nhưng y vẫn cảm thấy chủ thượng hôm nay có chút không dám nhìn thẳng. Từ sau khi chủ thượng xác định phải về Yến Quốc, liền bắt đầu không đặt tâm vào sự vụ Đại Sở nữa, cả ngày chạy lên nóc nhà nhìn lén cô nương nhà người ta. Quả thật là cực kỳ giống hái hoa tặc!
Trúc Thanh chạy đi cũng không có buông màn giường xuống, sa giường đỏ như máu bị treo ở hai bên. Nhiễm Thất trực tiếp nằm xuống, lúc đang mơ hồ, đột nhiên lại nhớ tới còn có chuyện quan trọng chưa làm.
Nhiễm Thất: “Hệ thống, thần trợ lần thứ hai, đưa hài tử của Lý Thục Nhi trở về đi!”
Hệ thống: “Thế nhưng mà kí chủ, trước khi chúng ta đến đây, hài tử của Lý Thục Nhi đã chảy mất rồi!” Hệ thống tựa hồ vì muốn biểu hiện với kí chủ của nó rằng nó rất logic rõ ràng, phía sau còn khẳng định thêm một phen: “Đúng…Nhất định là bị chảy vào trong hồ rồi…”
Nhiễm Thất đang buồn ngủ, cũng không muốn lải nhải với nó, liền nói thẳng: “Ngu ngốc! Ta cũng không phải muốn hài tử thật sự của nàng ta, cho một hài tử xấp xỉ một tháng vào bụng nàng ta là được! Cái này còn muốn ta dạy ngươi à?”
Hệ thống: “…” Là kí chủ cô nói rằng muốn hài tử của Lý Thục Nhi mà…Nó làm sao biết được ý tứ của kí chủ là như vậy…Nhưng lời này nó cũng không dám nói ra, bởi vì nó dường như đã cảm ứng được rồi…Chủ nhân.
Chủ nhân?
Sau khi hệ thống thăng cấp, nhiều loại công năng đều ưu hóa, không chỉ thông thạo hơn, thậm chí nó còn phát hiện nó có thể cảm ứng được chủ nhân của nó!
Nhưng nó còn không xác định được, chẳng qua cái loại cực kỳ áp bách này, khí tức xâm lược này, rõ ràng là…Chủ nhân.
Hệ thống lập tức luống cuống, nó hoàn toàn quên rằng hiện tại chủ nhân hắm căn bản không nhìn thấy nó.
Hệ thống: “Kí chủ? Kí chủ? Cứu mạng!!!”
Nhiễm Thất cũng không trả lời nó, lúc này cô cảm giác mình rất mệt mỏi, cuối cùng vẫn không kiên trì nổi, vì vậy đã ngủ mất.
Mà lúc này trên nóc nhà, Công Lục mặt không biểu tình cầm một nén hương đốt, đứng trên nóc nhà vung vẩy vào cái lỗ nhỏ. Hương đốt toát ra từng làn khói xanh thổi vào lỗ nhỏ, trộn lẫn cùng huân hương trong phòng.
Sau khi trộn lẫn hai loại hương, mùi vị càng thêm ngọt ngào, đủ để khiến người khác rất nhanh mà hãm sâu vào giấc ngủ. Vì vậy, Nhiễm Thất còn không kịp trả lời hệ thống, đã nặng nề ngủ mất!
Trên nóc nhà chỉ còn Công Lục mặt mày cứng đờ vung vẩy hương đốt vào bên trong, mà Bùi Đình đã sớm không biết tung tích.