Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Bên ngoài nháo ra động tĩnh rất lớn, Nhiễm Thất dừng động tác một chút, còn chưa kịp nghĩ đến nó, liền nhìn thấy cánh cửa rầm một tiếng bị người khác mạnh mẽ đẩy ra, chỉ thấy một nữ nhân diện mạo thập phần minh diễm hùng hổ mà chạy vào! Trên mặt thập phần tức giận, phía sau còn có một nam tử vận áo gấm minh hoàng tuấn mỹ theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với bà: “Cẩn thận bậc thang một chút!”
Bùi Đình mặt không đổi sắc, ngậm lấy thức ăn đưa đến trước mặt, sau đó mới chậm rãi từ từ mà nhìn qua nữ nhân vừa mới xuống bậc thang đi vào, sau đó không nhẹ không nặng mà hô một tiếng mẫu phi.
Nghe được ngữ khí không mặn không nhạt như vậy của hắn, Tần Nguyệt Nhi càng thêm tức giận: “Đây là thái độ khi ngươi nói chuyện với mẫu phi của mình à? Thật là tức chết ta mà!! Nữ nhân kia có phải chính là nàng hay không! Ta đợi lâu như vậy nàng cũng không tới thỉnh an bổn cung!! Bổn cung vì chờ nàng mà phải ăn ba bàn mứt hoa quả! Nàng có phải có ý định muốn cho bổn cung béo phì hay không?!! Có phải hay không?! Bổn cung liền biết nàng không có ý gì tốt!”
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cô còn tưởng rằng sẽ xảy ra một trận hí kịch cung đình lục đục, hoặc là sẽ nhìn thấy một vị Thái Hậu vừa trang trọng uy nghiêm còn ngoan cố hà khắc quát lớn với cô. Không nghĩ tới, Thái Hậu Yến Quốc này, lại như vậy…Một lời khó nói hết.
Lồng ngực Tần Nguyệt Nhi phập phồng không ngừng, bà vừa định tiến lên, đã bị Bùi Đình ngăn cản: “Mẫu phi vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn…Muốn nhìn thê tử của cô cũng không cần nhất thời nóng lòng như vậy.”
Tần Nguyệt Nhi bĩu môi, trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không vui mà nhìn Bùi Đình, ai nói bà muốn nhìn chứ? Bà rõ ràng là muốn giáo huấn nữ nhân này! Nàng ta hại bà ăn ba bàn mứt hoa quả đấy…
Thần sắc Bùi Đình nhàn nhạt mà đối diện với bà, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi chút nào. Tần Nguyệt Nhi bị hắn làm khó thở, hai tay chống nạnh, khẽ nhướng mày, đáng thương hề hề mà quay đầu nói với người đang bước vào lan can cửa: “Hoàng nhi của thiếp lại không nghe lời thiếp nói nữa, thiếp cảm thấy nó một chút cũng không thích thiếp…”
“Phụt ——” Nhiễm Thất nhịn không được cười ra tiếng, khẳng định là Thái Hậu cho rằng hôm nay cô sẽ đến thỉnh an, bà liền đem chính mình trang điểm vô cùng uy nghiêm. Chỉ là đồ trang sức thôi cũng có hơn mười cái, lúc này nhìn qua liền nhiều thêm vài phần lão khí. Hiện giờ trang điểm thành bộ dạng ông cụ non lại nói ra những lời như tiểu hài tử thế này, cô thật sự là kiềm không được cười lên tiếng.
Chẳng lẽ đây gọi là…Tương phản manh?
Cô cười, Tần Nguyệt Nhi lại càng thêm tức giận, bà cũng mặc kệ, trực tiếp tiến lên, chạy ra phía sau Bùi Đình, ngoài miệng còn ồn ào: “Ngươi cái nữ nhân này có phải đang cười nhạo ta hay không…”
Tần Nguyệt Nhi còn chưa nói xong, bà liền ngốc tại chỗ, vừa mới nãy Nhiễm Thất ở sau lưng Bùi Đình, bà không thấy rõ ràng lắm. Hiện tại nhìn ở khoảng cách gần như vậy, thật sự là… mỹ…mỹ nhân…
Lúc này Nhiễm Thất vẫn chưa phản ứng lại, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, rất xứng với khuôn mặt yêu dã kia, thật sự là nhân gian tuyệt sắc!
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*), có thể nói Nhiễm Thất chính là loại nữ nhân này, từ nhỏ đã là họa thủy. Hủy nhân thành, diệt nhân quốc đều sẽ không bi thương…
(*) Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc – (一顧傾人城,
再顧傾人國): Đây là hai câu thơ được trích trong bài thơ Giai Nhân Ca (佳人歌) của Lý Diên Niên, sáng tác vào thời Hán. Từ bài ca này mà đời sau thường dùng chữ “khuynh quốc khuynh thành” (nghiêng nước nghiêng thành) để chỉ những tuyệt thế giai nhân.
Đột nhiên, mặt Tần Nguyệt Nhi liền đỏ lên, tức giận lập tức biến đi đâu mất không thấy, bà nắm chặt tay Nhiễm Thất, đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Mỹ nhân ngươi khỏe, ta gọi là Tần Nguyệt Nhi, Nguyệt chính là ánh trăng. Ta rất thích ăn mứt hoa quả, mứt hoa quả ở nơi này thật sự ăn rất ngon.”
Lúc này, Nhiễm Thất chỉ muốn rút tay về, cô vốn không quá quen với việc cùng người khác thân mật tiếp xúc, thế cho nên cô cũng không lắng nghe Tần Nguyệt Nhi đang nói cái gì. Nếu cô cẩn thận nghe, cô liền sẽ phát hiện ra, Tần Nguyệt Nhi nói đến từ ánh trăng và câu ngươi khỏe…
Mà hai từ đấy, vốn dĩ không nên xuất hiện ở triều đại này.
“Mẫu phi!” Bùi Đình vẻ mặt không vui mà nhìn hai người nắm tay, trong mắt dày đặc sự uy hiếp.
Nhìn thấy nhi tử nhà mình sinh khí, Tần Nguyệt Nhi cũng chỉ có thể không tình nguyện mà buông tay Nhiễm Thất, nhưng vẻ mặt vẫn nhiệt tình mà nói: “Khi nào đến cung của ta, ta sẽ mời ngươi ăn mứt hoa quả. Ta nói cho ngươi biết…”
– —————————————————–
Sao lại biến thành bách hợp rồi @@!!!