Sau khi ăn xong đĩa dưa, rốt cuộc Tô Đường cũng khoan thai, chậm rãi đến Dưỡng Nguyên điện.
Một đám mỹ nhân đứng đầy bên ngoài Dưỡng Nguyên điện, đều đang dùng khăn tay lau nước mắt ngắn dài.
Tô Đường là quý phi, thấy nàng đến, đám tiểu mỹ nhân mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn quỳ gối làm lễ.
Tô Đường vừa đến, đúng lúc Đổng quý phi cùng Nhu phi từ trong điện đi ra.
“Quý phi tỷ tỷ, bên trong rốt cuộc thế nào rồi?”
“Nhu phi nương nương, Hoàng Thượng không sao chứ?”
. . . . . .
Chúng cung tần tự động chia làm hai phe, một đám vây quanh Đổng quý phi, một đám vây quanh Nhu phi, bảy miệng tám lời hỏi han tình hình bên trong.
Tô Đường nhìn trái nhìn phải, không biết mình nên đi về phía nào, vì thế yên lặng lui đến góc sáng sủa ngồi để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tô Đường hướng về phía chiếc bàn nhỏ bên cạnh tìm tìm, nhíu mày, nghĩ thầm rằng nô tài ở Dưỡng Nguyên điện này cũng thật là keo kiệt, trên bàn ngay cả trà bánh cũng không có.
Mọi người líu ríu nói chuyện, âm thanh càng lúc càng lớn, cho đến khi có người trong đám nghiêm nghị mắng một tiếng.
“Được rồi!” Mày liễu Đổng quý phi dựng thẳng, “Câm miệng hết cho ta! Quấy nhiễu đến Hoàng Thượng sẽ đem từng người các ngươi ra hỏi tội!”
Đám tiểu mỹ nhân lập tức yên tĩnh lại, cúi đầu không dám mở miệng nữa.
Cả sân yên tĩnh, cho đến khi giọng nói ôn nhu mềm mại vang lên: “Quý phi tỷ tỷ làm gì mà kích động vậy, các tỷ muội cũng chỉ là quan tâm tới Hoàng Thượng nên mới như vậy.”
Người nói những lời này chính là Nhu phi, người khi nãy cũng đi vào trong điện, nàng nghiêng đầu nhìn Đổng quý phi, thần thái hoàn toàn không giống với đám phi tần bị mắng ban nãy cẩn thận dè dặt.
“Đúng vậy.”
“Đúng rồi.”
“Chính là như vậy.”
Những người bên cạnh Nhu phi cũng nhỏ giọng hùa theo phụ họa.
Đổng quý phi nhìn Nhu phi, cười lạnh một tiếng: “Nhu phi muội muội thật đúng là biết cách nói chuyện, nói hay như vậy, sao không đem tất cả mọi người mời vào nội điện trước mặt Hoàng Thượng mà hỏi han, ở đây mà ngươi một câu ta một câu quan tâm Hoàng Thượng, ngươi nói Hoàng Thượng làm sao mà cảm nhận được những quan tâm của các ngươi chứ? Vẫn là đem đám ồn ào này đuổi ra ngoài!”
Trên mặt Nhu phi cũng có chút không nhịn được, gắt gao trừng Đổng quý phi, hai người chia ra hai phe, khí thế giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.
Tô Đường nhận lấy cốc trà Phúc Căn dâng qua, uống một ngụm, sau đó có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lại bắt đầu.
Nhiều nữ nhân thích đứng thành hàng, người trong hậu cung cơ bản chia làm hai phái, một bên lấy Đổng quý phi làm chủ, một bên đứng đầu là Nhu phi.
Đổng quý phi là biểu muội họ hàng xa của Hoàng đế Tống Hoành, lúc trước Tống Hoành vẫn còn là Thái tử liền được gả cho hắn, cùng là Trắc phi giống như Tô Đường, Tống Hoành lên ngôi liền phong tước Quý phi, Tống Hoành đối với cô không thể nói là sủng ái, nhưng luôn đối xử dễ dãi, một tháng đến chỗ cô ta vài lần, lại thêm Đổng quý phi mấy năm nay còn giúp đỡ giải quyết việc ở Lục Cung, cũng có vài phần tài cán, lại còn là người do Hoàng hậu đích thân chọn lựa.
Chiếc ghế Hoàng hậu trong cung còn để trống, không biết bao nhiêu người nhìn nó như hổ rình mồi.
Tô Đường cùng Đổng quý phi mặc dù quen biết từ khi còn ở Đông cung, nhưng quan hệ tương đối bình thường.
Trước kia khi Tô Đường vừa mới nhập cung, nghe nói Đông cung còn có một vị Trắc phi xấp xỉ tuổi mình, Tô Đường từ nhỏ đã ít bạn bè, cô cùng vui mừng, nghĩ về sau dù Tống Hoành không thèm để ý tới cô, cô có thể tìm đến Đổng Trắc phi chơi đùa, cũng không đến mức nhàm chán.
Tô Đường liên tiếp tới lui vài lần, mới dần phát hiện Đổng Trắc phi dường như không hề muốn chơi cùng cô.
Bởi vì Đổng Trắc phi luôn nói: “Tô muội muội, đá cầu này là trò của bọn trẻ con, ta và muội đều đã xuất giá rồi, không thể chơi những thứ này nữa.”
“Biểu ca nói tối nay đến cùng ta ăn cơm, ta muốn tự tay làm cho biểu ca vài món.”
“Biểu ca ngày mai xuất kinh đi săn bắn muốn dẫn ta đi cùng, hôm nay không thể cùng Tô muội muội chơi diều được.”
“Đúng rồi Tô muội muội, diều muốn chơi thì phải phóng, lúc chơi nhất định phải chạy nhảy, muội và ta đều là Trắc phi, chạy nhảy sẽ mất đi tôn quý.”
“. . . . . . À.” Tô Đường nhìn con diều hình chim én do chính tay mình làm, ủ rũ quay đi.
Chạy một hai bước thì làm sao chứ? Sinh ra đã có hai chân, không để chạy nhảy thì để làm gì, dựa vào cái gì mà chạy hai bước liền mất tôn quý?
Có biểu ca thì có gì hay ho chứ, cô còn có đến hai ca ca vô cùng yêu thương cô.
Ra ngoài kinh săn bắn? Tống Hoành ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc qua với cô.
Không nhắc thì không nhắc, không mang cô theo thì không mang theo, cô càng không phải chưa từng đi, đại ca lúc nhỏ đi đạp thanh đều mang cô theo cùng, còn bắt cho cô rất nhiều thỏ con.
Tuy rằng sau này Tô Đường mới biết, nhưng không phải là không có mặt mũi, nhận ra Đổng Trắc phi không muốn cùng chơi với nàng, cũng không đến tìm nàng ta nữa.
Tống Hoành đăng cơ, cả hai người đều trở thành quý phi, tuy rằng địa vị giống nhau, nhưng Tống Hoành cho Đổng quý phi quyền quản lí Lục cung.
Tống Hoành không có Hoàng hậu, Đổng quý phi được quyền quản lí Lục cung, kỳ thật không khác gì một nửa đã trở thành Hoàng hậu rồi.
Trong cung đến hơn phân nửa phi tần đều nịnh bợ Đổng quý phi, cho đến khi Nhu phi xuất hiện.
Nhu phi họ Lý, là Tống Hoành tuyển được lúc tuyển phi, phụ thân là công bộ thị lang, vừa vào cung liền được phong là Tài tú.
Trong những phi tần được tuyển vào cung, Lý thị được sủng ái nhất, chưa đến một năm từ Tài tú đã được phong lên làm Phi, còn đặc biệt ban thưởng cho phong hào “Nhu”.
Nhu phi dung mạo xinh đẹp, vả lại không đoan trang cẩn thận giống Đổng quý phi, cũng không kiểu “xinh xắn đáng yêu” như Tô Đường nàng.
Nghe nói Tống Hoành thích vô cùng thích, trong cung số lần thị tẩm nàng ta là nhiều nhất, được Hoàng Thượng ban cho rất nhiều tặng phẩm.
Tô Đường ở Thục Kỳ cung của mình, buổi tối thường xuyên có thể nghe thấy tiếng hát mềm mại đáng yêu của Nhu phi khi đi thị tẩm.
Giọng hát hay như vậy, quả nhiên có thể khiến người nghe mềm lòng.
Tô Đường cảm thấy Nhu phi vừa hát hay, gương mặt lại xinh đẹp, tính tình cũng vô cùng dịu dàng, chả trách được cưng chiều như vậy. Nếu cô là nam nhân nhất định cũng sẽ mê muội nữ nhân như Nhu phi, ban đêm Tô Đường nhàn rỗi không có gì làm, nhìn lên màn giường của mình mà nghĩ.
Sau đó dần dần những phi tần trước kia còn dựa dẫm Đổng quý phi bắt đầu đổi về phía Nhu phi.
Đổng quý phi là kiểu quý phi đoan trang, cẩn trọng, hơn nữa còn là biểu muội xa của Hoàng Thượng, nhưng cô chỉ là đoan trang, cẩn trọng, trong cung không phải một chữ “sủng” của Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất hay sao.
Đổng quý phi cùng Nhu phi không vừa mắt nhau, một bên ghét bỏ đối phương cứng nhắc, bảo thủ, một bên chán ghét đối phương nịnh hót, lòe loẹt, hai người dẫn đầu một đám phi tần làm nên hai phái, bắt đầu ngang vai ngang vế đứng lên.
Hợp cung yến tiệc, hậu cung hội nghị, đều là chiến trường khốc liệt ngươi đến ta đi, đao quang kiếm ảnh của hai bên.
Tô Đường mới đầu đứng xem hai bên đấu đá còn thấy thú vị, càng về sau càng thấy phiền chết đi được.
Mỗi lần đều là những lời này: Nhu phi nói Đổng quý phi bảo thủ, cứng nhắc, Đổng quý phi nói Nhu phi chỉ biết mồm miệng, lẽ nào có thể ra ngoài đánh một trận hay sao?
Tô Đường cảm thấy mỹ nhân hai bên mà đánh nhau, cảnh tượng nhất định sẽ vô cùng thú vị.
Hiện tại, lại là hội họp mặt ở hậu cung, cô uống trà, ngồi nghe những lời châm chọc mỉa mai nhau của Đổng quý phi và Nhu phi.
Tống Hoành sáng nay đã cải trang chuẩn bị vi hành xem xét đời sống của dân chúng trong kinh thành, hắn từ trước đến nay đều tự tin chính mình được dân chúng kính yêu, vì thế để không bị chú ý chỉ dẫn theo hai công công tay không, kết quả đi đến ngỏ nhỏ trong kinh bị thích khách mai phục.
Hai công công còn dùng kế điệu hổ ly sơn, để Tống Hoành một thân một mình ngênh chiến với bọn thích khách.
“Các tỷ muội không cần lo lắng, Hoàng Thượng võ nghệ cao cường, uy phong anh dũng, long thể không bị tổn hại, chỉ bị thương nhẹ, đem đám thích khách kia đánh cho tơi bời tan tác.” —— lúc này Đổng quý phi cùng Nhu phi cùng mở miệng nói.
Các phi tần tựa hồ đều thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, khe khẽ nói nhỏ: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”
Tô Đường vốn cũng muốn cùng mọi người nói “ông trời phù hộ”, nhưng cô nhìn trái lại nhìn phải, phát hiện không ai nguyện ý lại đây cùng cô khe khẽ nói nhỏ, vì thế lại tiếp tục uống trà.
Trà này thật thơm, cô lát nữa hồi cung phải pha vào ít sữa, làm thành trà sữa.
**
Trong Dưỡng Nguyên điện, một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ ung dung ngồi bên giường minh hoàng.
“Hoành nhi có sao không?” Phu nhân hỏi.
Thái y cung kính quỳ: “Bẩm thái hậu, Hoàng Thượng chỉ bị thương ngoài da, vết bầm trên da thoạt nhìn có hơi đáng sợ, nhưng không hề nội thương, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ đỡ.”
“Vậy là tốt rồi.” Thái hậu gật gật đầu, “Lui ra đi.”
“Vâng” Thái y mang theo hòm thuốc lui ra.
Thái hậu nhìn thoáng qua Tống Hoành trên giường: “Việc lần này, kêu ai gia nói như thế nào mới tốt.”
“Bịt miệng những người đó, vạn nhất không thể tiết lộ ra ngoài.”
Trên giường, Tống Hoành “Ừ” một tiếng, xoay người đưa lưng về phía thái hậu.
Đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài, nếu như bị người khác biết Hoàng thượng cải trang xuất cung không phải gặp thích khách, mà là bị giang hồ đánh, thì còn ra thể thống gì nữa.
Tống Hoành cắn chặt răng.
Sự tình đã được điều tra rõ ràng, trong kinh thành có đứa con trai của một nhà giàu có, tướng mạo có vài phần tuấn lãng, không học vấn, không nghề nghiệp, chuyên yêu đương dụ dỗ những phụ nữ đã có chồng.
Phu quân của mấy người này biết được, không thể quang minh chính đại xử lí, liền tụ hợp với nhau, bỏ một số tiền lớn thuê võ sĩ giang hồ, bảo bọn họ mai phục ở con hẻm đó, xử đẹp tên gian phu kia.
Đám phu quân đưa cho bọn võ sĩ bức chân dung tên gian phu, nhưng họa sĩ tài nghệ thông thường, các nam nhân vì thế dặn dò đám võ sĩ: “Chỉ cần đi qua nơi đó, thấy một gã ăn mặt lòe loẹt, mặt mũi… con mẹ nó trông cũng tuấn lãng, dẫn theo hai tên người hầu thì chính là hắn.”
Kết quả là, các võ sĩ giang hồ đợi không bao lâu, nhìn thấy Tống Hoành mang theo hai tên công công, phe phẩy quạt, phong thần tuấn lãng như vậy xuất hiện trước mặt chúng.
Tống Hoành đầu tiên gặp phải mai phục, bị tung bụi phấn cho đến hoa cả mắt, sau đó cả đám hơn mười tên võ sĩ cùng lúc xông lên.
Mắt hắn không nhìn thấy gì, cho dù võ nghệ cao cường đến đâu hai tay không cũng không địch nổi cả đám bọn chúng, huống hồ bên người còn có hai gã công công sợ đến mức đái ra cả quần.
Các võ sĩ nhớ kỹ chủ đã dặn dò: “Chỉ cần giáo huấn hắn một chút là được rồi, đừng làm mất mạng người.”
Vì thế Tống Hoành, từ 3 tuổi đã được lập vị Thái tử, trong đời đây là lần đầu tiên bị đánh.
Còn là một đám giang hồ thô lỗ vây đánh.
Thảm hại hơn chính là một bên thì vây đánh một bên thì chửi:
“Ai bảo ngươi dụ dỗ con gái nhà lành! Ai bảo ngươi dụ dỗ con gái nhà lành!”
Lúc Tống Hoành được đưa về Dưỡng Nguyên điện, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi thất kinh của đám cung nữ, thái giám, hận không thể liền lập tức chết đi.
Đời này hắn chưa hề có lúc nào lôi thôi, nhếch nhách như vậy.
Những kẻ đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của hắn đều bị bịt miệng.
Thái hậu nhìn Hoàng thượng bị đả kích tâm lí nằm trên giường mà thở dài một hơi: “Con mấy ngày này lo tĩnh dưỡng cho tốt, không cần phải để ý tới việc triều chính.”
“Con thân thể không tiện, hay là sai người ở hậu cung đến hầu hạ?”
Cho dù cách hai cánh cửa, âm thanh đám nữ nhân bên ngoài vẫn truyền tới bên trong.
Tống Hoành nghe thấy, nhớ tới lúc bị vây đánh đám người đó nhắc tới: ” Ai bảo ngươi dụ dỗ con gái nhà lành.” trong lòng đột nhiên buồn bực không thôi.
“Không cần.” Tống Hoành đáp.
Thái hậu trừng mắt nhìn hắn một cái: “Bên cạnh con không có người chăm sóc thì sao được? Ta như thế nào có thể yên tâm mà đi? Chẳng lẽ con muốn ta tuổi già sức yếu còn đứng bên giường hầu hạ con?”
Tống Hoành: “Ý con không phải như vậy.”
Thái hậu: “Vậy chứ ý con muốn thế nào? Ai gia thấy Đổng quý phi cũng rất được, tỉ mĩ cẩn thận, ai gia nhìn thấy cũng yên tâm.”
Cháu gái của người thì tất nhiên phải yên tâm rồi, Tống Hoành nghĩ thầm, hắn vốn cũng muốn bảo Đổng quý phi đến hầu hạ, nhưng tưởng tượng đến Đổng quý phi lúc chăm sóc, nhất sẽ lại lải nhải với biểu ca mấy câu thuyết giáo, nói ba câu nhất định lại dẫn nguyên văn vào một câu “Nữ đức”.
Trong lòng Tống Hoành cảm thấy phiền toái, bỏ qua Đổng quý phi, lại cân nhắc đến Nhu phi một chút.
Nếu như là Nhu phi?
Tống Hoành liếc nhìn thái hậu một cái, nhất định thái hậu là người đầu tiên không đồng ý.
Thái hậu: “Đã nghĩ xong chưa? Gọi ai đến hầu hạ?”
Tống Hoành thở dài một hơi, gọi tên thái giám Lí Đức Toàn lại: “Đi ra bên ngoài, bảo các nàng trở về hết đi, chọn một người gần đây ít nói nhất, đến hầu hạ trẫm mấy ngày.”
Thái hậu nghe xong sửng sốt một chút, rồi cũng không nói gì.
Lí Đức Toàn lĩnh mệnh, lui đi ra ngoài.
***
Bên ngoài Dưỡng Nguyên điện, một đám nữ nhân đang líu ríu thấy Lí Đức Toàn đi ra, lập tức đứng dậy: “Lí công công.”
Lí Đức Toàn hành lễ: “Bái kiến các vị nương nương, Hoàng Thượng cùng thái hậu nói, đã không còn chuyện gì nữa rồi, mời các vị nương nương hồi cung.”
“Này. . . . . .” Mọi người châu đầu ghé tai, cũng không lập tức rời đi.
Tô Đường đang uống trà, vừa nghe có thể về, lập tức vui vẻ trở lại, đứng lên, nhấc váy đi ra ngoài.
Đã đến thời gian ăn điểm tâm chiều rồi, nàng phải trở về ăn một chút.
Lí Đức Toàn nhìn thấy cả một đám mỹ nhân trước mặt mà khó xử.
Chọn người ít nói nhất?
Việc này quá khó khăn.
Nếu chọn Đổng quý phi bên này, chắc chắn đắc tội Nhu phi, nếu chọn Nhu phi bên kia, Đổng quý phi khẳng định không vừa ý.
Đầu năm nay chức thái giám quả thực càng ngày càng khó làm.
Lí Đức Toàn thở dài, vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn đến cổng Dưỡng Nguyên điện có bóng dáng người rời đi.
Như thế nào lại quên bẫng mất.
Nói ít, nói đặc biệt ít, nói ít nhất nhất nhất.
Không phải Đổng quý phi bên này, cũng không phải Nhu phi bên kia.
Không giảng thuyết giáo, lại càng không nịnh nọt.
Lí Đức Toàn nháy mắt vui mừng hớn hở.
Tô Đường vừa bước đến bậc cửa Dưỡng Nguyên điện, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi cô.
“Tô quý phi nương nương, Tô quý phi nương nương, xin dừng bước.”
A? Ai đang gọi cô?
Tô Đường quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Lí Đức Toàn, thái dám hay đi cạnh Hoàng thượng, tuổi cũng đã lớn, tươi cười đến mức nếp nhăn trên mặt như muốn nở hoa, vung vẫy phất trần, hướng về phía cô chạy tới.
(Tác giả có lời muốn nói: “Đổng quý phi nói Nhu phi mê hoặc Hoàng thượng”
Mỗ An: Đó là ngươi không biết người nào đó sau này mê hoặc còn đáng sợ hơn gấp bội.)