Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . Hả???”
Tô Đường lại lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn hắn có chút cẩn thận, ngập ngừng nói: “Chính là, thần nữ hiện tại đã không còn là phi tử của người, cho nên lại qua lại với Hoàng Thượng, khó tránh khỏi không hợp khuôn phép.”
Tô Đường cân nhắc một hồi, dùng từ “thần nữ” mà nàng cho là tương đối thích hợp để xưng hô.
Tống Hoành cắn răng, từ kẽ răng phun ra hai chữ: “Thần. . . . . . nữ?”
Từ “nô tì” biến thành “thần nữ”, trong nháy mắt hai người tựa hồ đã chênh lệch vai vế.
Tô Đường lắp ba lắp bắp nói: “Nếu thần nữ không được, vậy thì, dân… dân nữ thế nào?”
Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Hắn quyết định dùng hành động nói chuyện, vì thế một tay ôm lấy sau gáy Tô Đường, một tay ôm thắt lưng Tô Đường, trước tiên kéo người nàng vào trong lồng ngực, mặt cho đôi tay trắng như phấn của Tô Đường giãy dụa, cúi đầu liền hướng về phía đôi môi anh đào của nàng hôn tới, muốn dùng hành động thực tế đối lại câu kia của nàng: “Nam nữ thụ thụ bất thân ư, ta công khai miệt thị”.
“Hoàng Thượng!”
Ngay trước khi hai đôi môi chạm nhau một cái chớp mắt, một thanh âm lãng nhuận đột nhiên vang lên, vô hình ngăn trở động tác của Tống Hoành.
Tống Hoành hơi sửng sốt, Tô Đường lập tức như vừa phạm tội, giãy dụa ra khỏi lồng ngực Tống Hoành.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Nhị ca Tô Từ của Tô Đường không biết xuất hiện từ khi nào, nhìn Tống Hoành, hành lễ.
“Nhị ca!” Tô Đường bổ nhào qua, trốn phía sau Tô Từ.
Tống Hoành nhìn Tô Đường trốn như trốn thú dữ, tránh phía sau lưng Tô Từ, đen mặt.
Tô Từ chắp tay nói: “Không biết Hoàng Thượng đại giá quang lâm, vi thần không thể tiếp đón từ xa, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Tống Hoành thản nhiên đáp: “Không sao.”
Tô Từ một tay bảo vệ Tô Đường, cười cười, lại nói: “Chỉ là Hoàng Thượng đại giá quang lâm, gia đinh gác cửa của Tô phủ cũng không thông truyền một tiếng, vi thần nghe bọn họ nói cũng không biết Hoàng Thượng từ của lớn đi vào, còn thề son sắt nói rằng Hoàng Thượng không phải vào đường cửa, mà là trèo tường đi vào, quả nhiên là ngu dốt, Hoàng Thượng là thiên tử tôn quý, làm sao có thể làm cái trò không mặt không mũi trèo tường đột nhập vào phủ người ta như thế được?”
Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Hai gò má hắn dâng lên một tầng tức giận.
Chả trách trong triều ai ai cũng nói nhị công tử Tô gia túc trí đa mưu, nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên là lợi hại.
Tô Từ lại vỗ vỗ vai Tô Đường, ôn nhu nói: “Không có việc gì rồi, vào nhà đi.”
Tô Từ rất tức giận, nếu không phải hắn tới kịp lúc, muội muội lại bị người này khi dễ.
Tô Đường kéo váy đi rồi, quay đầu nhìn thoáng qua ca ca, lại nhìn nhìn Tống Hoành.
Tống Hoành dường như muốn lên tiếng ngăn Tô Đường rời đi, nhưng bị ngăn cản bởi Tô Từ ở chỗ này, đành phải từ bỏ, bàn tay hắn đặt sau lưng, mang dáng vẻ kiêu ngạo của Thánh Thượng, hai mắt nhìn Tô Từ: “Đã đến giờ này rồi, ái khanh không ở trên triều, tại sao lại còn ở trong Tô phủ?”
Tô Từ nói: “Hôm nay trong phủ vi thần có việc, báo nghỉ một ngày, ngược lại Hoàng Thượng,” hắn nhìn Tống Hoành, trên mặt như có ý cười, “Vi thần còn tưởng rằng Hoàng Thượng cầm chính, lúc này đang ở Ngự Thư phòng phê án thư, không ngờ lại xuất hiện ở trong phủ vi thần.”
Tống Hoành nhíu mày: “Tô đại nhân đây là đang nói trẫm bỏ bê triều chính.”
Tô Từ lập tức khom người nói: “Vi thần không dám.”
Tống Hoành hừ một tiếng, nhìn thấy Tô Đường đã đi vào phòng, lại nói: “Tô đại nhân dường như cũng không nguyện ý cho xá muội gặp trẫm?”
“Vi thần không dám.” Tô Từ liền chắp tay nói, “Chỉ là xá muội là nữ nhân khuê các, không nên tiếp xúc quá nhiều với nam nhân bên ngoài, không hợp quy tắc lễ nghĩa, mong Hoàng Thượng chớ trách.”
Nữ… nhân… khuê… các…
Tống Hoành nghe bốn chữ này tức đến mức thiếu chút nữa còn muốn ngất đi.
Trước đó không lâu vẫn còn là phi tử của hắn, bây giờ lại thành nữ nhân khuê các trong miệng tên huynh trưởng này.
Quy tắc lễ nghĩa?
Tô Đường đã sớm là người của hắn còn ở trước mặt hắn giảng hắn nghe quy tắc lễ nghĩa?
Tống Hoành mang một bụng tức giận, nhưng lại rối trí vì tìm không ra lí do hợp lí để lên cơn, nhìn gương mặt đáng đánh kia của Tô Từ, nghĩ thầm rằng Tô Đường là một nữ tử đáng yêu như vậy tại sao lại có tên ca ca khiến người khác không khỏi chán ghét thế này.
Tô Từ mỉm cười: “Sân nhà vi thần Hoàng Thượng từng dạo qua, bây giờ còn muốn đi dạo thêm không?”
“Thôi.” Tống Hoành khoát tay, nghĩ thầm rằng cái sân nát này có cái gì hay mà dạo, nhưng lại càng không muốn rời đi đơn giản như vậy, vì thế nói: “Nghe nói Tô ái khanh chơi cờ rất giỏi, là đương kim danh thủ quốc gia cờ vây của Đại Lương ta, trẫm hôm nay ngứa nghề, muốn mời Tô ái khanh cùng trẫm chơi một ván, như thế nào?”
Tô Từ lạy dài trên mặt đất: “Vi thần cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
***
“Hoàng Thượng còn chưa đi?”
Tô Đường nghe nói Tống Hoành hiện tại vẫn còn ở Tô phủ, giật mình hỏi Xuân Hỉ: “Còn ở lại trong phủ đánh cờ cùng nhị ca?”
Xuân Hỉ cười nói: “Đúng vậy.”
Tô Đường bị dọa không nhẹ: “Vậy Hoàng Thượng không phải là muốn chết rồi sao?”
Xuân Hỉ vội nhìn trái nhìn phải, nhìn Tô Đường lấy tay che miệng: “Ôi tiểu thư, những lời này không thể nói lung tung nha.”
Tô Đường nghe xong lập tức che miệng lại, một lát sau xác định chung quanh không có người khác: “Nhưng Hoàng Thượng. . . . . . nhất định không đánh lại Nhị ca ta nha.”
Không phải Tô Đường khoác lác, Nhị ca Tô Từ của nàng là thánh thủ cờ vây, ba tuổi học chơi cờ, năm tuổi đã tinh thông, mười hai tuổi ở Hàn Lâm Viện đem một đám đồng môn cùng sư phụ giết đến mảnh giáp cũng không còn, Tô Đường tự nhận chơi cờ không tệ, nhưng mỗi lần tới trước mặt Tô Từ, cho dù hắn nhường nàng mấy bước, nàng cũng luôn thua vô cùng thảm thiết.
Tô Đường nghĩ Hoàng Thượng dù có lợi hại thế nào, nhất định cũng không thể so sánh với nhị ca của nàng.
Bên kia, ván cờ của Tống Hoành và Tô Từ đích đang chơi đến hồi sốt ruột.
Tô Từ âm thầm kinh hãi chính mình khinh địch, hắn cùng Hoàng Thượng chơi đã gần một canh giờ, thế nhưng còn chưa phân thắng bại.
Tống Hoành nghĩ thầm Tô Từ này kĩ thuật chơi cờ quả nhiên là không hề tầm thường, khó trách hắn còn trẻ đã đạt danh Trạng Nguyên, một nhân tài thực sự hiếm gặp.
Nghe nói hai người nhị ca và Hoàng Thượng chơi cờ đến say mê, Tô Đường ở bên kia lại bắt đầu sầu não, lỡ như Hoàng Thượng gặp người mà mấy ngày nay đại ca hay nhắc đến thì làm sao bây giờ?
Tô Đường cào cào tóc, thật là phiền.
**
Lại qua nửa canh giờ, Tô Từ xuyên qua cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, hơi hơi gật gật đầu, nhặt lên một quân cờ màu trắng của mình trên bàn cờ.
“Ăn.”
Tống Hoành thoải mái cười cười: “Trẫm thua.”
Tô Từ cũng cười nói: “Hoàng Thượng kì nghệ tỉ mỉ, vi thần thắng chẳng qua cũng nhờ chút may mắn.”
“Không sao, thua chính là thua.” Tống Hoành cũng không phải là người thua không đứng dậy nổi, trước kia những người chơi cùng hắn luôn cố ý thua, quả nhiên là không thú vị, hôm nay không dễ dàng gì tìm được kỳ phùng địch thủ, tuy rằng là thua, nhưng ngược lại trong lòng vô cùng vui vẻ.
Tống Hoành còn chưa có ý muốn rời đi, đang định ở lại Tô gia thêm chốc lát, tìm lý do gặp Tô Đường, lại nghe thấy một trận cười sang sảng từ xa xa truyền đến: “Được! Được! Bọn họ cả hai đôi đều là trai tài gái sắc, tính tình hòa hợp, giai nhân giai phụ nhất định là tương xứng ha ha ha ha ha ha ha.”
Trong tiếng nói, chỉ thấy Tô Tranh đẩy cửa tiến vào, bên người còn có một nam nhân đi theo, khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc dù tươi cười khảng khái, bộ dạng thật ra lại là một nho sinh, vừa rồi những lời kia chính xác là từ miệng hắn nói ra.
Bọn họ đột nhiên nhìn thấy Tống Hoành ở bên trong, đều cả kinh, sau đó lập tức hành lễ: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Tô Từ đứng dậy hành lễ: “Bái kiến gia gia, bái kiến Cố đại nhân.”
Người bên cạnh Tô Tranh là Cố Chi Tung, trưởng viện Hàn Lâm đương triều.
Tống Hoành nhìn thấy hai người nhẹ nhíu mày, không nghĩ tới Cố Chi Tung lại xuất hiện ở Tô phủ.
Hoàng đế mỗi triều đại đều kiêng kị việc quan viên quan hệ thân thiết, kết bè kết phái, Tống Hoành cũng không ngoại lệ, vả lại hai người này đều là người có chức tước cao trong triều, trong lời nói vừa rồi nghe ra ngữ khí cực kỳ hòa hợp, lại càng chọc cho người ta muốn khiển trách.
Tống Hoành miễn lễ hai người, uống ngụm trà thản nhiên nói: “Thật trùng hợp, không ngờ ở Tô phủ cũng có thể gặp được Cố đại nhân.”
Cố Chi Tung: “. . . . . .” Ta càng không nghĩ tới có thể gặp phải người ở Tô phủ nha.
Tô Từ: “Khởi bẩm gia gia, Hoàng Thượng hôm nay là tới cùng con chơi cờ.”
Tên tiểu tử thối này làm sao có thể thắng được đứa cháu trai thông minh tuyệt đỉnh này của ông, thật không biết tự lượng sức mình, trong lòng Tô Tranh có chút khinh thường, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, “Hoàng Thượng thật cao hứng.”
Tống Hoành nhìn Cố Chi Tung: “Cố đại nhân cũng là bình thường cao hứng đến Tô phủ làm khách? Trẫm vừa rồi mơ hồ nghe thấy cái gì ‘trai tài gái sắc’, có phải không?”
Cố Chi Tung lập tức cười làm lành nói: “Đó là chút việc tư trong nhà vi thần cùng Tô lão Đại nhân, Tô gia Tô tướng quân đã đến tuổi lập gia thất, nữ nhân của vi thần đang lúc tuổi trẻ, cho nên muốn mai mối cho hai đứa.”
Tống Hoành nghe xong gật gật đầu. Hắn nhớ Đại ca Tô Tồn của Tô Đường còn chưa lấy vợ, nam nữ lập gia thất coi trọng nhất chính là môn đăng hộ đối, quan viên trong triều làm thông gia cũng là chuyện thường.
Chuyện kết bè kết phái là chuyện hắn phải quản, nhưng chuyện hai hà mai mối với nhau là chuyện hắn không thể xen vào, Tống Hoành vỗ vỗ tay đứng lên, vốn đã muốn rời đi rồi, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Cố Chi Tung vừa rồi, hồi tưởng lại, phát hiện hắn rõ ràng nói là “hai đôi trai tài gái sắc”.
Tô Tồn cùng khuê nữ của Cố Chi Tung thì cũng mới tính là một đôi, như vậy còn lại một đôi nữa?
Tống Hoành giống như ngửi được một tia không bình thường. Chính là hai người Cố Chi Tung cùng Tô Tranh này rõ ràng có chuyện giấu diếm, hắn truy vấn nữa chắc chắn cũng không thể tra ra cái gì.
Tống Hoành lại nhìn thấy trên mặt Tô Từ ẩn ẩn mỉm cười, hai người bọn hắn chơi cờ cả buổi chiều, giống như là vì đang chờ Tô Tranh cùng Cố Chi Tung xuất hiện.
Tống Hoành nhíu mắt, lệnh cho người của Kim Ngô Vệ âm thầm theo dõi động tĩnh của Tô phủ và Cố gia, có cái gì khác thường lập tức bẩm báo.
Người của Kim Ngô Vệ liên tục theo dõi vài ngày, nói không có gì khác thường, chỉ là Tô phủ gần đây rất náo nhiệt, đông như trẩy hội, người đến người đi như muốn đạp nát cửa.
“Có chuyện gì náo nhiệt như vậy?” Tống Hoành hỏi.
Người của Kim Ngô Vệ đáp: “Trong triều rất nhiều đại thần đều mang bà mối kéo đến muốn làm mai cho tiểu thư Tô gia.”
Tiểu thư Tô gia? Tống Hoành vốn buồn bực Tô gia sao lại có nhiều tiểu thư như vậy, suy tư một lát, đột nhiên đập lên án thư.
Tô Đường!