Trong mật thất, Tô Đường đã tỉnh lại ôm chăn khóc.
Lúc nàng tỉnh lại đã không thấy Cố Diệc Dữ đâu, trên người chỉ có một chiếc yếm, cho nên tối hôm qua sau khi nàng ngất xỉu, nhất định là đã bị Cố Diệc Dữ khinh bạc.
Cho dù ở bên kia trong lòng đã chuẩn bị vô số lần, nói với bản thân là cứ coi như bị chó cắn một phát, lúc Tô Đường thực sự tỉnh lại tiếp nhận sự thật này, nàng vẫn khóc thương tâm muốn chết.
***
Tống Hoành nằm trên chiếc giường nhỏ như hộp diêm gửi lì xì cho Tô Đường xong, ngày hôm sau tỉnh lại trên chính long sàng rộng rãi của mình, hắn lập tức mang người của Kim Hộ Vệ, hùng hổ đi đến Cố phủ.
Mặc dù ở trong mộng hắn luôn an ủi Tô Đường không sao không sao, nhưng thực tế vừa tỉnh lại, cứ nghĩ đến tên tiểu tử Cố Diệc Dữ kia đã chạm vào Tô Đường của hắn, hắn hận không thể lập tức đem tên Cố Diệc Dữ ra lột một lớp da!
Các tướng sĩ của Kim Hộ Vệ trước giờ chưa từng thấy Hoàng Thượng tức giận đến như vậy, ai cũng trong trạng thái sẵn sàng đón địch, sợ lơ là một cái liền rơi đầu.
Tống Hoành mang theo người đi vào Cố gia, già trẻ lớn bé trong nhà Cố gia còn tưởng là đến tịch nhà cửa, đều sợ tới mức hồn phi phách tán, Tống Hoành đi thẳng đến trước sân phòng công tử Cố gia, không tìm được Cố Diệc Dữ, mọi người sờ soạng trong phòng ngủ của hắn một phen, quả nhiên tìm được một cơ quan mật thất.
Thống lĩnh của Kim Hộ Vệ xoay chiếc bình sứ men xanh trên giá sách, trên tường bên cạnh lập tức xuất hiện một cánh cửa, đó là lối vào mật thất, từ bên trong lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Tống Hoành cất bước đi vào, Kim Hộ Vệ nhanh như chớp rút binh khí ra đi theo vào hộ giá, lúc Tống Hoành đi vào, trong lòng cứ phát run, sợ gặp Cố Diệc Dữ trong mật thất, hắn ngoặc qua một khúc rẽ, ánh sáng yếu ớt trở nên sáng sủa hớn, bên tai còn nghe được tiếng khóc thút thít.
Tống Hoành vừa nghe thấy tiếng khóc kia tim như bị đao cắt, vọt đi vào: “Đường Đường!”
Kim Hộ Vệ cũng lập tức theo sau, lần theo đi vào căn phòng nhỏ hẹp, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Đường trên người chỉ mặc một cái yếm, ôm gối ngồi khóc trên giường, nghe thấy động tĩnh, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Hoành dẫn một đám người chạy về hướng nàng.
“Hu hu hu hu hu . . . . . . Tống Hoành. . . . . .” Tô Đường vươn tay, Tống Hoành lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, ôm lấy gáy nàng nhẹ giọng trấn an: “Không sao rồi, ngoan, không sao rồi Đường Đường.”
Tô Đường bị giam vài ngày, lúc này rốt cuộc cũng nhìn thấy Tống Hoành tới cứu nàng, nhào vào trong ngực hắn khóc như mưa: “Ta sợ lắm hu hu hu. . . . . .”
Tống Hoành muốn vỗ vỗ vai Tô Đường, chạm phải bờ vai ấm áp trắng mịn, lúc này hắn mới ý thức được trên người Tô Đường chỉ mặc một cái yếm, Tống Hoành che Tô Đường, nhìn quét một vòng đám tướng sĩ theo hắn đi vào.
Tống Hoành lập tức kéo chăn che thật kín cho Tô Đường, sau đó gầm nhẹ một tiếng: “Cút ——”
Chúng tướng sĩ tan tác chạy toán loạn ra ngoài.
Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn hai người hắn và Tô Đường, Tống Hoành mới tỉ mỉ quan sát Tô Đường.
Tô Đường chui ra từ trong chăn, lau đi hai hàng lệ thanh tú.
Làn da nơi vai nàng lộ ra một mảnh trắng như tuyết, ít nhất ở nhưng nơi bên ngoài yếm cũng không tìm thấy dấu vết gì.
Nhưng Tô Đường rõ ràng đã nói là Cố Diệc Dữ dùng sức mạnh đối với nàng kia mà.
Tống Hoành muốn nhìn xem chỗ bên trong yếm của Tô Đường, tay hắn đưa tới sợi dây buộc sau lưng Tô Đường: “Đường Đường, cho ta xem một chút được không?”
Vẻ mặt Tô Đường lập tức đề phòng đẩy hắn ra, ôm lấy chăn che trước người, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một tên lưu manh muốn khinh bạc cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tống Hoành giơ hai tay lên như đầu hàng, biết mình vừa mạo phạm, tìm được quần áo khoác lên người Tô Đường, dỗ dành một hồi lâu mới làm Tô Đường buông một chút cảnh giác đối với hắn, Tống Hoành cẩn thận hỏi: “Đường Đường, bây giờ trên người nàng có chỗ nào không khỏe không?”
“Hả?” Tô Đường khó hiểu.
Tống Hoành khẽ cắn môi, sợ nghe được câu trả lời khiến hắn đau lòng: “Chính là…ừm, thân thể mệt, không khoẻ.”
Tô Đường sau khi nghe được phản ứng trong chốc lát, mới lắc đầu: “Không, không có.”
Tống Hoành nghe vậy, lông mày khẽ động, thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên tối hôm qua hoặc là Cố Diệc Dữ lương tâm phát hiện dừng cương trước bờ vực, hoặc là tiểu tử của Cố Diệc Dữ. . . . . . không được.
Tống Hoành nghĩ đến khả năng thứ hai, đen mặt.
Tô Đường thút tha thút thít ngẩng đầu: “Có. . . . . . vấn đề gì sao?”
Tống Hoành không đành lòng hỏi nữa, mỉm cười trấn an nói: “Không có việc gì.”
Trước yêu cầu mãnh liệt của Tô Đường, Tống Hoành vẫn đưa nàng trở về Tô phủ, Tô Tranh biết mấy ngày nay thì ra là Tô Đường bị Cố Diệc Dữ bắt cóc, tức giận đến mức đem quải trượng liên tiếp dẫm xuống mặt đất: “Tiểu tử được lắm, tiểu tử được lắm!”
Tô Tranh phát tiết xong, lại nhìn thấy Tống Hoành cứu Tô Đường bình an trở về, vô cùng cảm kích, cầm lấy tay Tống Hoành, nước mắt lưng tròng nói tạ ơn.
Tống Hoành thầm nghĩ lúc này không cầu hôn thì còn khi nào nữa, lập tức lạy dài trên mặt đất: “Trẫm cùng Tô tiểu thư là thật lòng yêu nhau, mong rằng Tô đại nhân thành toàn.”
Tô Tranh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Sắc mặt tốt của Tô Tranh biến mất, cả khuôn mặt suy sụp.
Gặp ở Giang Nam, Tô Tranh trừ bỏ việc Tống Hoành đồng tính ra thì không còn có thành kiến với hắn như trước nữa, thậm chí phát giác trên người tên tiểu hoàng đế này cũng có rất nhiều chỗ đáng khen, nhưng muốn ông đem Tô Đường gả cho Tống Hoành, chẳng khác nào lại đưa vào hang hổ miệng hùm, vẫn trăm vạn lần không muốn.
Nhưng lần này Tống Hoành cứu Tô Đường, xem như có đại ân đối với Tô gia, nếu bảo Tô Tranh không lưu tình chút nào cự tuyệt hắn, cũng không thể nào nói nổi, Tô Tranh xấu hổ vuốt vuốt râu, nói: “Đây là đại sự cả đời, lão phu còn phải hỏi ý của Đường Nhi và huynh trưởng của nó, chờ sau khi cùng nhau bàn bạc xong mới có thể có câu trả lời thuyết phục, Hoàng Thượng nếu không còn chuyện gì nữa xin mời quay về đi.”
Cánh cửa Tô Đường thật ra không quá khó, nhưng đến cánh cửa của hai ca ca của Tô Đường lại không biết nên mừng hay lo, Tống Hoành có chút đau đầu, nhưng Tô Tranh không lập tức mở miệng từ chối đuổi hắn đi đã là một kết quả tốt rồi, Tống Hoành thật cũng không nổi giận, cáo từ.
Tống Hoành trở lại cung, đầu tiên là hạ lệnh truy nã Cố Diệc Dữ, sau đó lại nhận được tin tức từ Từ Ninh cung, nói là thái hậu muốn nói chuyện với hắn.
Vừa lúc, Tống Hoành đang muốn nói với thái hậu chuyện hắn muốn lập hậu, liền đi đến Từ Ninh cung.
Lúc Tống Hoành đi vào Từ Ninh cung, xa xa chợt nghe được một trận khóc.
Hắn vừa vào cửa, liền nhìn thấy thái hậu ngồi trong phòng rơi lệ.
Tống Hoành đời này sợ nhất hai nữ nhân khóc, một là Tô Đường, một nữa chính là thái hậu, hắn lập tức chạy qua, vừa ôm khóc thái hậu đang khóc đến không ngừng được, vừa lớn tiếng chất vấn ma ma bên người thái hậu: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? !”
Chẳng lẽ trên đời này còn có người dám khi dễ thái hậu? Tống Hoành cảm thấy được người đó nhất định là chán sống.
Vẻ mặt ma ma khó xử, vẫn là thái hậu nức nở mở miệng: “Còn không phải là vì ngươi!”
Tống Hoành: “Vì ta?”
Thái hậu: “Ngươi cũng biết những lời đồn đại gần đây trong cung?”
Tống Hoành nhận khăn tay từ Lí Đức Toàn đưa tới, vừa lau nước mắt cho thái hậu vừa nhíu mày hỏi: “Đồn đại cái gì?”
Thái hậu rơi lệ không thôi: “Hoành Nhi, ngươi còn nhớ rõ mình đã bao lâu không lật thẻ bài chưa?”
Cánh tay Tống Hoành lau nước mắt cho thái hậu dừng một chút: “Mẫu hậu.”
Thái hậu: “Thân là hoàng đế không lật thẻ bài, không vì hoàng tự mà lo lắng cũng không sao, nhưng ngươi… nhưng ngươi sao lại có thể làm ra chuyện như thế hu hu hu. . . . . .”
Tống Hoành không hiểu: “Trẫm làm chuyện gì?”
Thái hậu tựa hồ khó có thể mở miệng, vẫn là ma ma bên người giải thích: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, gần đây trong cung đồn đại, Hoàng Thượng lạnh nhạt với hậu cung, là bởi vì, ách, nhiễm phải đoạn tay áo.”
Thái hậu vừa nghe đến “đoạn tay áo”, khóc càng dữ dội hơn.
Ma ma tổng quản nơm nớp lo sợ tiếp tục nói: “Cũng có lời đồn rằng, lần này Hoàng Thượng đến Giang Nam ở lại khá lâu, chính là vì nuôi dưỡng luyến đồng ở Giang Nam, thậm chí có người nhìn thấy Hoàng Thượng ở Lê viên, ừm, ôm một luyến đồng khuôn mặt thanh tú vô cùng thân thiết.”
Thái hậu nghe những lời này, khóc đến không thấy đâu là nước mắt nước mũi, không ngờ đứa con mình khổ cực nuôi dưỡng bao nhiêu năm, thật vất vả mới giúp hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, còn chưa sinh cho bà được một đứa cháu, liền nhiễm phải loại mê luyến không dám nhìn ai này.
Tống Hoành nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Bọn phụ nhân miệng lưỡi không xương này.”
Thái hậu ngẩng đầu: “Hoành Nhi, chuyện đồn đại đó rốt cuộc là có thật hay không, lâu như vậy con không lật thẻ bài, có phải thật sự trở thành. . . . . . hu hu hu”
Tống Hoành bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai thái hậu : “Mẫu hậu, loại lời đồn đại như vậy người cũng tin?”
Thái hậu lau nước mắt: “Vậy, là nói đây là giả, con không phải đoạn tay áo?”
Tống Hoành gật gật đầu: “Đương nhiên không phải.”
Thái hậu nghe xong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bi thương hỏi: “Vậy mấy ngày nay con không lật thẻ bài rốt cuộc là vì sao?”
Tống Hoành nghe xong rục rịch một trận, đột nhiên cầm lấy tay thái hậu, trịnh trọng nói: “Mẫu hậu, trẫm không lật thẻ bài, là bởi vì trong lòng trẫm đã có một nữ tử, hôm nay trẫm đến, còn có một chuyện muốn bẩm báo người, chính là nhi thần muốn lập nàng làm hậu.”
Thái hậu mông lung một chút, nghe khẩu khí này của Tống Hoành, nữ tử đó nhất định không phải là Đổng quý phi, nhưng còn hơn cả Đổng quý phi, hiển nhiên là tự tay Tống Hoành lựa chọn còn quan trọng hơn, sau khi trải qua đả kích đứa con của mình là đoạn tay áo, năng lực chịu đựng của thái hậu hiển nhiên cao lên không ít, vì thế lại hỏi: “Vậy nữ nhân mà Hoành Nhi coi trọng là tiểu thư nhà ai?”
Tống Hoành nhìn vẻ mặt cẩn thận của thái hậu, nghĩ thầm rằng trực tiếp nói với bà là Tô Đường thái hậu khẳng định sẽ không đồng ý ngay, vì thế che miệng ho nhẹ một tiếng: “Mẫu hậu, việc này nói đến. . . . . .”
Trái tim thái hậu lại căng thẳng trở lại: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Tống Hoành: “Nhi thần không nói cho người sự tồn tại của nàng cũng là có nổi khổ riêng, chính là bởi vì nữ tử mà trẫm muốn nạp nàng làm hậu này, từng… từng thành hôn.”
Thái hậu nghe xong cả thế giới đều sụp đổ, mới vừa khôi phục lại từ nổi đau Tống Hoành là đồng tính lại lần nữa lâm vào tuyệt vọng, rơi nước mắt: “Trăm triệu không thể, trăm triệu không thể, cho dù con muốn lập một nữ nhân gia đình hèn kém ta cũng chấp nhận, nhưng Hoàng hậu của Đại Lương ta, sao có thể, sao có thể lại là một cô nương không còn trong sạch, còn từng hầu hạ qua người khác!”
Phong tục của Đại Lương tuy rằng không bài xích nữ tử kết hôn hai lần, nhưng lựa chọn Hoàng hậu là việc liên quan đến cả quốc gia, vẫn không thể để một nữ tử đã từng thành hôn đến đảm nhiệm.
Tống Hoành cắn răng một cái: “Mẫu hậu, trừ nàng ra nhi thần sẽ không cưới ai khác, nhất định phải lập nàng làm hậu.”
Thái hậu vừa khóc vừa tức: “Con có biết như vậy sẽ chịu bao nhiêu lời chê trách hay không? Nữ tử trong thiên hạ nhiều như vậy, con làm sao lại yêu phải một người đã từng gả đi, còn muốn lập nàng làm hoàng hậu! Trừ phi nghiền hết xương cốt già yếu trên người ta đi!”
Tống Hoành khẩn thiết dò hỏi: “Tất cả nữ tử đã gả đi trên thiên hạ đều không được sao?”
Thái hậu lau nước mắt: “Người đã gả đi, trừ phi là tần phi đã từng hầu hạ con bị phế đi, dù sao tổ tiên chúng ta cũng đã từng có tần phi bị phế được phục vị, còn lại, không bàn nữa.”
Tống Hoành lập tức nở nụ cười, đứng dậy hành lễ: “Đa tạ mẫu hậu, nàng này đúng là Tô Đường.”
Thái hậu: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Sau khi trải qua nổi kinh sợ Tống Hoành là đoạn tay áo, Tống Hoành muốn cưới một nữ tử đã từng gả đi làm Hoàng hậu, đối với chuyện Tống Hoành yêu Tô Đường, muốn lập nàng làm hậu, thái hậu cũng đã nghĩ thông .
Nhưng thái hậu nhìn thấy bộ dạng Tống Hoành trừ Tô Đường ra thì không cưới một ai, không chỉ lâm vào đường cũ “con trai về sau cưới vợ quên nương”, không khỏi buồn bả, tổn thương.
Chẳng qua thái hậu càng nghĩ càng thông suốt, về sau cùng lắm thì bảo Tô Đường sinh cho bà mất đứa cháu, để an ủi tâm hồn cô quạnh của bà.
Tống Hoành thuyết phục được thái hậu, chỉ còn chờ ý tứ của Tô gia, gần đây vẫn chưa thấy Tô gia đáp lại, Tống Hoành chờ không nổi nữa, lại đi đường cũ, trèo tường vào Tô phủ.
Hắn bước vào khuê phòng của Tô Đường so với đi vào Dưỡng Nguyên điện của mình còn quen thuộc hơn mấy lần.
Tô Đường mới vừa lên giường, nhìn thấy Tống Hoành nữa đêm nửa hôm xông tới, trong lòng đã rất bình tĩnh, chỉ là giận dữ liếc mắt một cái.
Tống Hoành cười làm lành lại gần, ngồi vào bên người Tô Đường: “Đường Đường.”
Tống Hoành đem chuyện thái hậu đã đồng ý cho hai người bọn họ nói cho Tô Đường nghe, sau đó lại hỏi ý của mọi người trong Tô gia gần đây, cùng lắm thì hắn lại cầu thân thêm mấy lần, cầu đến đến khi Tô Tranh phiền não, nhất định sẽ gật đầu.
Tô Đường nghe xong lắc đầu: “Không cần.”
Tống Hoành: “Vì… vì sao?”
Tô Đường nhìn hắn một cái, nhún nhún vai: “Bởi vì gia gia, ca ca ta đều đã đồng ý.”
Niềm vui tới quá nhanh Tống Hoành còn chưa kịp có phản ứng, hơn nửa ngày mới mơ mơ hồ hồ hỏi: “Thật vậy sao? Bọn họ thật sự đồng ý?”
“Đường Đường, là nàng khiến cho bọn họ đồng ý sao?” Tống Hoành cầm lấy tay Tô Đường, cảm động hỏi.
Tô Đường nghe xong gật gật đầu.
Tống Hoành cảm động phát khóc, nghĩ thầm rằng nhất định là Tô Đường ở trước mặt gia gia và huynh trưởng kể ra bọn họ yêu thương nhau bao nhiêu, cuộc đời này ngoài Tống Hoành hắn sẽ không gả cho bất cứ ai, cho nên mới khiến Tô Tranh và hai ca ca của nàng gật đầu.
Cõi lòng Tống Hoành tràn đầy thâm tình ôm Tô Đường vào ngực, vui mừng hỏi: “Đường Đường, nàng làm thế nào khiến bọn họ đồng ý?”
Hắn muốn chính tai nghe Tô Đường nói nàng yêu hắn, ngoài hắn ra sẽ không gả cho bất cứ ai.
Tô Đường nghe xong tựa hồ có chút do dự, hỏi: “Ngươi thật sự muốn nghe sao?”
Tống Hoành gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy được rồi.” Tô Đường cong cái miệng nhỏ nhắn, “Ta theo gia gia nói với ca ca kỳ thật ngươi vẫn là đồng tính, nói thích ta nhưng thực tế là coi trọng nhị ca ta, không cưới ta sẽ lấy nhị ca ta, bọn họ không còn cách nào khác, đành phải cho ngươi lấy ta.”
Tống Hoành thâm tình: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”