” Ách.” Trương Lam ngớ ra.
Quách vệ đông vẫn cười, chỉ chỉ kẹo que trong tay Tiết Nhượng: “Tớ cũng thích ăn ngọt, còn nữa không? Tiểu tỷ tỷ.”
Trương Lam sờ sờ cặp sách, trống không, cô bất đắc dĩ buông tay: “Không có.”
“A? Thật là đáng tiếc.” Quách vệ đông giọng nhẹ bẫng, không quá để ý nhưng lại giống như mất mát, Trương Lam bị cậu ta chọc cười, mắt cong cong, chỉ vào cửa hàng bên cạnh: “Ở đó có, rất nhiều, muốn vị gì đều có.”
” Không được.” Quách Vệ Đông chọc chọc túi tiền: “Không phải cậu đưa khẳng định ăn không ngon.”
Trương Lam: “…”
Lời này sao giống như để cho người khác hiểu lầm vậy.
“Vậy không có biện pháp rồi!” Trương Lam buông tay, nhún vai: “Tớ vốn chỉ chuẩn bị cho Tiết Nhượng!”
Quách Vệ Đông liếc về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhàn nhạt, nhẹ nhàng, xé vỏ kẹo ra, ngậm trong miệng, giọng lười biếng gọi: “Tiểu tỷ tỷ, đi!”
“Đến đây!” Trương Lam kéo Long Ngọc theo sau.
Đoàn người hướng đại sảnh đi tới, để lại Quách Vệ Đông đứng một mình tại chỗ, đôi mắt thâm trầm, cậu ta nhìn chằm chằm tóc đuôi ngựa sau lưng cô, một năm trước, lúc cậu ta đi Thanh Diệp tìm bạn học.
Trương Lam trượt giày pa-tanh, từ trong trường học đi ra, làn váy bay lên lướt qua cánh tay cậu ta, tươi cười rực rỡ.
Phía sau, Tần Thiên cùng một vài người bất đắc dĩ hô: “Tiểu tỷ tỷ, đừng đi nhanh như vậy!”
Khi đó nắng chiều dần tắt, ánh mặt trời chiếu lên mặt Trương Lam giống như là rơi xuống một tầng kim quang, lông mi của cô dưới ánh nắng như đang khiêu vũ, rất dài, rất đẹp.
” Tiết Nhượng.” Phan Vĩ cũng ngậm kẹo que, kêu một tiếng.
Khóe mắt Tiết Nhượng liếc cậu ta.
” Quách Vệ Đông, có phải hay không vừa ý tiểu tỷ tỷ?” Phan Vĩ vừa đi, còn quay đầu nhìn thoáng qua Quách Vệ Đông, ánh mắt Quách Vệ Đông còn rơi trên người Trương Lam, cậu ta thấy rõ rằng.
Tiết Nhượng không đáp, cậu liếm kẹo que, vị táo có hơi chua, cậu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Long Ngọc cúi đầu cười với Trương Lam, răng rắc một tiếng.
Kẹo que trong miệng nát, cậu lau khóe môi, đem đường liếm sạch.
Giữa trưa ở nhà ăn, toàn trường đều ở đây cử hành đại hội thể thao, bất kể là trường sơ trung hay trường trung học, nhà ăn hôm nay có thêm đồ ăn, thịt so với bình thường nhiều hơn, ngay cả đồ uống cũng nhiều hơn, còn có nước trái cây, vận động một buổi sáng, bụng đói không chịu được, nhà ăn người rất nhiều.
Đều ở đây xếp hàng.
Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ đi đến cửa số hai xếp hàng.
Trương Lam cùng Long Ngọc ở cửa số ba.
Trong nhà ăn, đều dùng điều hòa, nhưng vẫn không tránh được mùi nhàn nhạt của mồ hôi, Trương Lam cúi đầu chơi điện thoại di động, đi theo hàng về phía trước, đi lên hai bước, bạn học trước mặt bỗng lui về sau, di động của cô bị đâm suýt nữa rơi, cô vội vàng bắt vào trong ngực, ngay sau đó liền bị hung hăng đạp một cước.
Cô nhe răng ngẩng đầu, liền nhìn thấy mặt Chung Miêu Miêu.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Lam chờ cô ta nói xin lỗi.
Chung Miêu Miểu đẩy mắt kính, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người.
Trương Lam: “…”
Long Ngọc ở phía sau hỏi: “Có sao không?”
Trương Lam cúi đầu, nhìn xuống giày của mình, một dấu màu đen, rất rõ rằng.
“Cậu ta vừa mới đạp cậu?” Long Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Trương Lam gật đầu.
” Không nói xin lỗi sao?”
Trương Lam nhếch nhếch khóe môi, giọng cao lên: “Không có nha, người ta là học sinh giỏi, làm sao biết hai chữ xin lỗi viết như thế nào.”
Giọng cô vang lên.
Bên cạnh hàng trước sau, đều nhìn về phía cô, cũng nhìn xuống dấu vế dưới giày cô, bọn họ che miệng cười, đoán chừng là nghe hiểu lời của Trương Lam.
Long Ngọc nói: “Vừa mới này hàng cũng không có chuyện gì, cậu ta làm sao có thể lui về phía sau vậy?”
“Cố ý đi.” Trương Lam nói.
Xoát —— cái đầu ở phía trên quay lại. Ánh mắt lạnh lùng sau tròng kính nhìn Trương Lam: “Tôi cũng không phải là cố ý.”
Trương Lam lãnh đạm nói: “Không phải không cố ý liền không cần nói xin lỗi sao?”
“Tôi tại sao phải xin lỗi cậu?” Chung Miêu Miêu vẻ mặt không có khả năng, Tề Thư ở phía sau giữ chặt tay cô ta, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Trương Lam mắt lạnh nói: “Được rồi, không nói cũng được, vậy cậu lau giày giúp tôi một chút như thế nào?”
Chung Miêu Miêu xanh cả mặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Mặc kệ câu.”
Nói xong cô ta xoay người trở về, còn hung hăng quét bím tóc đuôi ngựa qua, đuôi tóc đánh vào trên chóp mũi Trương Lam, Trương Lam sắc mặt trầm xuống, híp mắt nhìn Chung Miêu Miêu.
Chung Miêu Miêu ngồi trước bàn cô, khoảng thời gian này hai người nước giếng không phạm nước sông, cô đối với Chung Miêu Miêu thì coi như không thấy, Chung Miêu Miêu thì coi như cô không tồn tại, sống yên ổn.
Hôm nay phải khen ngược.
Chung Miêu Miêu chủ động trêu chọc cô.
Cô nghiến răng, liếc một cái, đem tức giận nuốt xuống.
“Cậu ấy sao vậy?” Phan Vĩ nhìn Trương Lam đang nhét thức ăn vào miệng, hỏi Long Ngọc.
Long Ngọc ăn rau xanh, nói: ” Cậu ấy vừa bị bạn học nữ trong lớp các cậu đạp, sau khi đạp xong, còn không xin lỗi cậu ấy.”
“Ai vậy?”
“Một người đeo kính.”
“Đeo kính?” Phan Vĩ nhìn về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng gắp một miếng sườn trong đĩa của Trương Lam, lại gắp đi ngô trong đĩa cô, Trương Lam phình má, trong mắt còn mang theo tức giận.
Tiết Nhượng chống đầu, hỏi: “Liền tức giận như vậy?”
Trương Lam chọc chọc cơm, tức giận: “Nói nhảm.”
Tiết Nhượng nhún nhún vai.
Phan Vĩ: “Chung Miêu Miêu đi?”
Tiết Nhượng liếc cậu ta: “Cậu phản ứng cũng quá chậm.”
Phan Vĩ: “…”
“Mâu thuẫn của bạn nữ, tớ không có biện pháp giúp.” Phan Vĩ buông tay, cúi đầu ăn cơm.
“Ừ, không giúp được.” Tiết Nhượng cũng gật đầu theo.
Long Ngọc vỗ vỗ bả vai Trương Lam: “Đừng tức giận.”
“Còn rất giận, cũng rất tức giận, siêu cấp tức giận!” Trương Lam vừa nói, vươn tay ra lấy đồ uống, nhưng lại chạm tới một bàn tay.
“Cậu lấy nhầm đồ uống.” Tiết Nhượng ngước mắt lên, lạnh nhạt nói.
” Nga.” Trương Lam vội vàng rụt tay về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lấy ly của mình, cắn ống hút.