“Lần sau ôn tập đều đến quán trà sữa này đi.” Tiết Nhượng chống đầu, khóe môi mỉm cười.
“Vì sao?” Trương Lam hỏi lại.
Tiết Nhượng vươn tay, điểm xuống chóp mũi của cô: “Bởi vì, người phục vụ biết nói chuyện.”
Trương Lam kịp phản ứng, hất tay cậu ra: “Tớ còn chưa phải là bạn gái cậu đâu!”
“Sớm muộn thôi,” Cậu nói, vươn tay lấy hộp bánh ngọt tới, hỏi: “Đây là cái gì?”
Trương Lam lúc này mới nhớ ra, bên trong là Tiramisu, cô ngao một tiếng, lập tức mở hộp ra, mặt nhăn lại nói: “Có thể nát rồi, đều tại cậu, tớ mang từ trong nhà ra, muốn cho cậu ăn, là hương matcha vị dâu.”
Tiramisu bên trong quả thật hơi nát, Trương Lam luyến tiếc, Tiết Nhượng đưa tay qua lấy, nói: “Tôi ăn.”
“Đều nát rồi, đừng ăn nữa.” Trương Lam duỗi tay lấy lại, Tiết Nhượng đã lấy giấy lau nĩa, xiên một miếng, bỏ vào trong miệng.
Một giây kế tiếp, thấy Trương Lam trợn tròn mắt nhìn cậu, câu câu môi, đưa nĩa tới khóe môi cô: “Ăn một miếng không?”
Hương vị matcha nồng đậm gần kề, cô nuốt nước miếng, há miệng, nhưng nhào hụt, nĩa lại vào miệng Tiết Nhượng.
Trương Lam căm tức, chỉ vào cậu: “Cậu ——”
Tiết Nhượng đứng dậy, hôn lên môi cô: “Cùng nhau ăn.”
Trương Lam nháy mắt ngây người, trên môi có vị matcha, còn có xúc cảm mềm mại của môi cậu.
Cô âm thầm nắm chặt tay, sau đó nặng nề mà nằm xuống bàn, nói: “Tớ bây giờ muốn nói một câu.”
“Cậu nói.”
“Không được tùy tiện hôn tớ. Cậu cũng không phải bạn trai tớ!” Trương Lam rầm rì.
Tay Tiết Nhượng xiên một miếng bánh ngọt hơi ngừng lại, nửa giây sau, cậu chậm rãi đem nĩa thả vào trong hộp bánh ngọt, dựa ra sau, hai tay đút vào trong túi quần, lười biếng nhìn cô.
Đôi mắt đen nhánh, nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình gì, liền như vậy nhìn cô.
Trương Lam hơi sợ, nhe răng nhếch miệng: “Nhìn cái gì vậy?”
Tiết Nhượng nhàn nhạt, nhướng mi mắt: “Cậu muốn ai làm bạn trai cậu? Phan Vĩ? Hay là Quách Vệ Đông?”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Trương Lam sửng sốt, hỏi lại.
Tiết Nhượng dựa người về sau, tay còn đút trong túi, cậu nhìn chăm chú vào ánh mắt cô: “Cậu bôi thuốc cho Phan Vĩ, mặt cậu ta ngu ngốc nhìn cậu tựa như đang nhìn tiên nữ, còn nhớ không?”
“…Ai nhớ cái này chứ!” Trương Lam nghiến răng: “Không nhớ!”
Tiết Nhượng liếm môi mỏng, câu môi: “Tôi nhớ.”
Trương Lam trừng mắt: “Sau đó thì sao?”
” Quách Vệ Đông, căn bản không cùng nữ sinh quen biết, chứ đừng nói là chủ động tán gẫu với nứ sinh, nhưng cậu ta lại còn chủ động xin cậu kẹo qua, còn gọi tiểu tỷ tỷ rất thuận miệng.” Tiết Nhượng lười biếng vỗ xuống bàn: “Cho nên, cậu muốn hai người bọn họ làm bạn trai của cậu sao?”
“Phi, tớ mới không cần! Tớ không yêu đương không được sao? Tớ còn là vị thành niên.” Trương Lam lẩm bẩm.
“Cậu đã mười bảy tuổi, nên nói chuyện yêu đương.” Cậu nhàn nhạt nói.
Trương Lam vô cùng tức giận, ngón tay chỉ vào cậu: “Cậu dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.”
Tiết Nhượng nhướng mày nhìn cô, hồi lâu, bật cười, nghiêng người, hôn xuống ngón tay cô: “Phải không? Coi như phải đi, báo cảnh sát bắt tôi sao?”
Đầu ngón tay Trương Lam nóng lên, cô rút về, nói nhỏ: “Cậu cho là tớ không dám sao?”
“Cậu dám, tiểu tỷ tỷ dám sao.” Tiết Nhượng dựa vào ghế sofa, khóe môi câu lên, đôi mắt mang theo ý cười, Trương Lam nghiêng đầu, mặt đỏ lên.
Cô chán ghét bản thân, lại bị dụ dỗ.
Nhưng bộ dáng tươi cười không chút để ý kia của cậu, lại làm cho cô rung động.
“Trà sữa đến đây.” Chỉ chốc lát, người phục vụ bưng đồ uống đến, của Trương Lam là trà sữa đậu đỏ nóng, Tiết Nhượng là trà sữa matcha đá, Trương Lam uống một ngụm, cũng rất ghét bỏ.
“Uống không ngon, rất nóng, rất ngọt!”
Trương Lam nhíu mày nói.
Tiết Nhượng không quan tâm cô, một bên mở sách ghi những phần trọng điểm nói: “Con gái nên uống nhiều bổ máu.”
Trương Lam trợn mắt: “Cậu biết thật nhiều nha.”
Tiết Nhượng nhấc mí mắt nhìn cô: “Trước kia không biết, bây giờ phải học, dù sao cũng phải quan tâm đến bạn gái.”
“Không biết xấu hổ!” Trương Lam mắng cậu.
Cậu đem quyển sách qua, đưa cho cô, nói: “Nhìn xem, tôi có vạch qua một số ý, cậu học những phần này, kỳ thi ngày mai, không cần chép của tôi cũng có thể làm được.”
Trương Lam hút trà sữa, nghiêng đầu nhìn lại.
Tiết Nhượng nhéo cằm cô: “Đừng cắn ống hút.”
“Cậu cũng không uống, cậu ghét bỏ cái gì.”
Trương Lam trừng mắt, tiếp tục cắn, Tiết Nhượng cười khẽ nhéo nhéo cằm cô: “Được được được, cho cậu cắn.”
Trương Lam lộ ra răng nanh, cọ cọ ống hút.
Cô chuyên tâm đọc sách.
Không biết vì sao, trước kia đọc sách thật không dễ dàng.
Nhưng khi Tiết Nhượng vạch ra cho cô, cô ngược lại nghiêm túc đọc, cũng không thấy mệt nhọc.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu đang ăn bánh ngọt, khóe môi còn dính kem matcha, cô nhìn nhìn, nhịn không được muốn cười, Tiết Nhượng hơi ngẩng đầu, Trương Lam chợt cúi đầu xuống, lại làm cho bản thân bị sặc.
“Đồ ngốc.” Tiết Nhượng cười nhạo, lấy khăn giấy cho cô: “Muốn ngắm, không ai không cho cậu xem đâu.”
Trương Lam sặc hai cái, vuốt vuốt ngực, thấp giọng nói: “Ai muốn nhìn cậu chứ, nằm mơ đi.”
Tiết Nhượng một tay chống đầu: “Tiramisu ăn ngon lắm.”