Sau sự việc phát hiện cuốn nhật ký của Bạch phu nhân trong ngày giỗ, Uyển Nhi và Kỳ Thiên tích cực điều tra theo hướng của nhật ký. Quả thật Bạch phu nhân từng là một thiên kim quyền quý của một đại gia tộc nhưng Uyển Nhi và Kỳ Thiên điều tra mãi vẫn không thể điều tra ra được rốt cuộc là gia tộc nào. Thấm thoát cũng đã gần nửa năm trôi qua. Nửa năm nay mọi việc cũng vô cùng bình lặng, chỉ là chiếc “hộp quà” của hắn vẫn được gửi đến thường xuyên với những lời cảnh cáo rằng hai người không được tiếp tục điều tra nữa. Bệnh tình của Phương Kiều bác sĩ cũng đã bảo có nhiều chuyển biến tích cực mới khiến mọi người đều vô cùng vui. Công ty Thiên Nhi dưới sự dẫn dắt của Uyển Nhi và Kỳ Thiên càng ngày càng đi lên trở thành công ty lớn và thành công đứng thứ hai thành phố X chỉ sau tập đoàn Dương thị của Nhất Hàm mà thôi. Về mặt cuộc sống Uyển Nhi và Nhất Hàm ngày càng hạnh phúc, có nhiều lần Nhất Hàm còn nũng nịu đòi Uyển Nhi sinh thêm một tiểu công chúa, nhưng vì công việc sự thật và những mối đe dọa chưa biết trước được nên những chủ ý tốt đẹp của Nhất Hàm đều bị Uyển Nhi nhẫn tâm gạt bỏ từ chối. Mỗi lần như thế Nhất Hàm đều trẻ con mà hờn dỗi, cấu kết cùng tiểu dưa bở để ép cô. Uyển Nhi chỉ biết xuống nước mà dỗ dành rồi hứa sau này ổn định rồi sẽ sinh cho Nhất Hàm những công chúa, hoàng tử theo yêu cầu của anh.
Hôm nay cũng như bao ngày khác Uyển Nhi và Kỳ Thiên cùng nhau làm việc. Đang mải mê với thảo luận dự án mới thì điện thoại của Kỳ Thiên bỗng đổ chuông. Kỳ Thiên thấy bệnh viện gọi đến liền vội vàng nghe máy. Nhanh chóng bên kia truyền đến giọng nói vui mừng, gấp gáp có chút ngắt quãng của vị bác sĩ:
“Bạch tổng…. Bạch tổng ơi! Phương tiểu thư…cô ấy…cô ấy tỉnh dậy rồi!!!”
Kỳ Thiên nghe vậy vui mừng đến nỗi đứng phắt dậy. Anh không thể tin nổi là mình vừa nghe thấy điều gì. Phương Kiều đã tỉnh? Kỳ Thiên nghi vấn lặp lại câu nói của vị bác sĩ một lần nữa:
“Anh vừa nói gì? Phương Kiều…cô ấy tỉnh rồi? ”
“Đúng rồi! Cô ấy đã tỉnh rồi thưa Bạch tổng!”
Vị bác sĩ khẳng định chắc nịch. Kỳ Thiên không nói chuyện dài dòng với vị bác sĩ nữa nhanh chóng cúp máy rồi thu xếp để đến bệnh viện. Uyển Nhi nhìn anh mình vội vội vàng vàng mà trong lòng cũng vui không kém nhưng vẫn chưa chắc chắn mà lên tiếng thắc mắc:
“Anh! Sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Phương Kiều! Cô ấy tỉnh lại rồi sao?”
Kỳ Thiên vừa vội vàng thu xếp vừa vui vẻ trả lời Uyển Nhi:
“Ừ! Cô ấy tỉnh rồi! ”
Uyển Nhi trong lòng vô cùng vui vẻ. Phương Kiều đã tỉnh rồi, cuối cùng cô ấy đã tỉnh rồi. Nửa năm qua cô luôn ân hận và cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã làm hại đến Phương Kiều, bây giờ cô nàng đã tỉnh dậy thì cô cũng yên lòng đi đôi chút. Uyển Nhi cũng vội vàng thu xếp được rồi đến thẳng bệnh viện
*
Tại bệnh viện, khi Uyển Nhi và Kỳ Thiên vừa đến thì cũng đã thấy ông bà Phương cũng đến nơi. Tất cả mọi người cùng với tâm trạng vui vẻ gấp gáp bước vào. Đến phòng VIP của Phương Kiều, bước vào đã thấy cô nàng đang được y tá chăm sóc rất chu đáo. Đúng là Phương Kiều đã tỉnh! Kỳ Thiên không nén được xúc động vội vàng bước đến ôm Phương Kiều thật chặt. Phương Kiều cũng hiểu tâm trạng của anh lúc này mà chỉ mỉm cười ngọt ngào nhẹ nhàng xoa đầu anh trấn an. Giọng nói thều thào yếu ớt vang lên:
“Được rồi, anh bình tĩnh đi. Em vẫn còn yếu đấy anh ôm em chặt thế em lại bất tỉnh nữa bây giờ…..”
Chưa nói hết câu đôi môi của Phương Kiều đã bị môi của Kỳ Thiên lấp đầy. Dưới sự chứng kiến của nhân viên y tá, Uyển Nhi và ông bà Phương mà Kỳ Thiên hôn Phương Kiều không chút ngại ngùng. Uyển Nhi vội quay đi tránh bát cẩu lương mà anh trai cô nhẫn tâm phát ra này. Vì có quá nhiều người nên Kỳ Thiên cũng không dám hôn sâu, nhanh chóng kết thúc nụ hôn. Kỳ Thiên trách móc Phương Kiều nhưng trong lời nói lại đầy sự cưng chiều:
“Lần sau em không được nói quẩn đâu đấy!”
Phương Kiều đã hiểu ra lý do của Kỳ Thiên đột ngột hôn mình liền phì cười. Trong lòng cô ấm áp vô cùng, ngoan ngoãn đáp lại:
“Vâng! Em biết rồi! ”
Phương Kiều hướng mắt lên phía ba mẹ cô và Uyển Nhi đang đứng mà khóe mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay. Phương Kiều nghẹn ngào lên tiếng:
“Ba! Mẹ! Con về rồi đây!”
Bà Phương đã bật khóc còn vành mắt ông Phương cũng đã đỏ hoe. Hai ông bà tiến tới bên giường bệnh ôm Phương Kiều vào lòng. Cảnh tượng hội ngộ đầy xúc động khiến cho các cô y tá, bác sĩ có mặt trong phòng bệnh cũng sụt sùi khóc theo. Khi cả ba người đã ổn định lúc này Kỳ Thiên đột ngột quỳ xuống lấy chiếc nhẫn mà nửa năm trước anh đã từng cầu hôn Phương Kiều một lần nữa trước mặt mọi người cầu hôn lại cô:
“Phương Kiều anh đã đợi em nửa năm, bây giờ em tỉnh lại rồi anh muốn cầu hôn em một lần nữa. Em yên tâm, lần này anh xin bảo đảm với em anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương hay thiệt thòi gì nữa. Phương Kiều em có bằng lòng lấy anh không?”
Không chỉ nguyên Phương Kiều mà toàn thể các nhân viên y tá cùng ông bà Phương Kiều và Uyển Nhi đều vô cùng bất ngờ trước hành động của Kỳ Thiên. Phương Kiều xúc động không nói thành lời, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ ứa ra. Cô chỉ biết gật đầu liên tục thay cho lời đồng ý do xúc động quá mà không nói thành lời. Chiếc nhẫn lại được đeo vào ngón áp út quen thuộc, Kỳ Thiên vui mừng ôm chầm Phương Kiều trong hạnh phúc.
Bỗng anh lại nhớ ra một điều nên liền quay sang nhìn vị bác sĩ và hỏi:
“Kiều Kiều, bao giờ mới hồi phục hoàn toàn? ”
Vị bác sĩ rất hiểu ý liền vui vẻ đáp liền:
“Bạch thiếu phu nhân tĩnh dưỡng rất tốt nên hai tháng sau có thể bình phục hoàn toàn.”
Kỳ Thiên nghe được câu trả lời vừa ý liền tâm trạng vô cùng vui vẻ. Anh vội quay sang nhìn ông bà Phương lên tiếng hỏi:
“Hai bác, vậy hai tháng sau có thể tiến hành hôn lễ được không ạ?”
Ông bà Phương đều mỉm cười phúc hậu rồi đáp lại:
“Được! Vậy hai tháng sau tiến hành hôn lễ!”