Bầu trời đêm điểm lên ánh lấp lánh của sao, mặt trăng tròn vành kiêu ngạo nổi bật giữa màn đêm.
” Tiêu Tiểu Diệp.” Bạch Niên Vũ nằm trên giường bên cạnh, chăm chú nhìn tấm lưng của cô.
“….” Người bên giường kia vẫn im lặng, dường như đang ngủ.
Chỉ có điều Bạch Niên Vũ biết cô không hề ngủ.
” Anh đã ngồi hai tiếng năm mươi tám phút trên máy bay để chuẩn bị hàng ngàn lời giải thích với em về chuyện tình nhân, nhưng càng nghĩ, anh lại nhận ra một chuyện, nếu như em yêu anh, có phải em sẽ tin tưởng rằng anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả, giống như ngày đó, em cùng Tôn Niệm Hàn nói chuyện với nhau về chiếc đồng hồ, dù em không giải thích thì anh vẫn lựa chọn tin tưởng em. Cho nên anh vẫn muốn thử một lần, niềm tin của em đối với anh như thế nào?”
Giọng anh trong đêm trầm trầm như đoạn tấu dương cầm dịu êm.
Tiêu Tiểu Diệp nghe anh nói mà cảm xúc bắt đầu chuyển biến.
Bạch Niên Vũ nói đúng, cô chưa từng một lần đặt hết niềm tin vào anh.
” Ngày hôm qua, khi ôm em rơi xuống sông, anh đã dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ em. Nếu như giữa chúng ta, cơ hội sống chỉ có thể là 1% thì anh nguyện ý dâng 1% ấy cho em. Chỉ hi vọng em lúc còn sống, nhớ anh nhiều hơn anh nhớ em một tí, yêu anh nhiều hơn anh yêu em và có thể một lần đặt sự tin tưởng tuyệt đối lên người anh như anh vẫn luôn tin tưởng em.”
Nghe anh nói mà nước mắt Tiêu Tiểu Diệp dần lăn trên bờ mi, chảy xuống gối.
” Có thể anh là một kẻ coi mạng sống của kẻ thù như một trò đùa, ông trời tạo cho anh quyền lực, có thể thản nhiên nhìn người khác quằn quại trong đau khổ nhưng cũng ban cho anh một hình phạt, đó là phải chịu đau đớn thống khổ khi mình bị thương. Phải cảm nhận những nỗi đau mà con người không tưởng đến. Nếu lúc trước, anh cảm thấy rất đau, đau tới chết đi sống lại thì bây giờ, khi đã dần dần quen với việc bản thân mất hết phản ứng với thuốc mê rồi thì mỗi lần anh bị thương nặng, vẫn có thể mỉm cười chế giễu ông trời rằng hình phạt của ông ta đối với anh không hề hấn gì. Nhưng mà anh sai mất rồi, hình phạt đau đớn nhất mà ông trời đối với anh chính là yêu em.”
Trái tim của Tiêu Tiểu Diệp như bị ai đó nghiền nát thành từng mảnh, mỗi lời nói của anh là một lần đau.
” Tiểu Diệp, tin tưởng anh một lần, khó vậy sao?”
Đó là câu nói cuối cùng của đêm hôm ấy. Câu nói chất đầy bi thương, thống khổ, là một câu hỏi mà khiến cho Tiêu Tiểu Diệp hối hận nhất.
Cô yêu anh không?
Có, đương nhiên là cô yêu anh rồi, chỉ tiếc rằng cô không hoàn toàn yêu anh. Nỗi đau trong quá khứ, ám ảnh về tình yêu và những bí mật bí giấu kín vẫn là rào cản ngăn cách tình yêu.
Cả đêm ấy, cô không ngủ được. Câu nói của anh cứ ám ảnh cô. Nhiều lúc, cô cũng muốn xoay người lại xem anh có đang giống mình hay không nhưng không tài nào đủ can đảm.
Ánh bình minh từ từ len qua màn đêm hé rộ một chân trời.
Cửa phòng có người mở ra.
Giường bên kia cũng đã tỉnh dậy.
” Thiếu gia, chúng ta về Thượng Hải luôn sao?” Thần Dực không cầm được, nhẹ giọng hỏi. Ngày trước, khi tin tức vừa bị lộ ra, thiếu gia đã nhanh chóng trở về từ Thượng Hải để giải thích cho phu nhân. Hơn nữa sau vụ ám sát, ngài ấy cũng bị thương nặng, bây giờ lại gấp gáp quay lại. Thực sự rất khó hiểu.
” Gọi trực thăng đi.” Bạch Niên Vũ mặc lại đồ, lạnh nhạt.
” Trực thăng đã ở trên tầng thượng.” Thần Dực trả lời.
” Đi thôi.” Bạch Niên Vũ đứng dậy, nhịn đau bước đi. Vết thương ở chân chắc đã rách rồi.
Ánh mắt anh nhìn về phía giường bên, tấm lưng của người đó hơi run.
” Bảo vệ phu nhân cẩn thận.” Anh dặn Thần Tự đứng ở ngoài cửa rồi rời đi cùng Thần Dực.
Tiêu Tiểu Diệp nước mắt đã chảy ướt gối. Bạch Niên Vũ đi rồi…
****
Ngồi chờ trên trực thăng còn có một người, Chấn Tưởng Dạ. Anh ta bộ dạng uể oải, hai mắt dăng đầy tia máu. Bạch Niên Vũ cũng chẳng khá khẩm hơn.
” Bị vợ giận?” Chấn Tưởng Dạ nhìn Bạch Niên Vũ khó khăn đi lại, rồi cả cái sắc mắt này, an nhiên hỏi.
Bạch Niên Vũ không nói gì, chỉ tặng cho anh ta một cái nhìn hung ác.
” Phụ nữ quả nhiên là khó hiểu nhất thế gian, mới mấy phút trước còn có thể cười nói rực rỡ với mình, quay người một cái đã găm thẳng cho ta một con dao sắc vào trái tim.” Chấn Tưởng Dạ tựa đầu vào vách, miệng lải nhải.
” Ha, cô ta lại làm gì cậu rồi ư?” Bạch Niên Vũ nhận ra ý lời của anh ta, khinh khỉnh xát máu vào vết thương.
” Cô ta ư? Chấn Tưởng Dạ tôi từ bao giờ lại vì một người đàn bà mà thay đổi sắc mặt chứ.” Tuy là nói như vậy nhưng đối với một người bạn thân với Chấn Tưởng Dạ như Bạch Niên Vũ thì tất nhiên anh đã nhận ra được sự khác thường.
” Cậu có biết trong tình yêu, điều tổn thương nhất là gì không?” Chấn Tưởng Dạ hỏi, bàn tay anh ta không tự chủ mà cứ vuốt chiếc nhẫn trên tay.
” Trên thế gian điều gì tổn thương nhất? Không phải là không yêu, mà là người tôi yêu sâu đậm nhất, lại chẳng hề tin tưởng tôi.” Bạch Niên Vũ trầm giọng.
” Tôi cứ ngỡ rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ yêu tôi nhưng tôi lại không tính đến việc cô ấy không hoàn toàn yêu.”
Bạch Niên Vũ thở dài.
” Lần trước tôi thấy cậu mua vườn hoa tử đằng tím, là để làm gì vậy?” Chấn Tưởng Dạ đánh trống lảng.
” Làm gì ư? Làm lễ cưới.”
***
Tiêu Tiểu Diệp ngồi dậy, thẫn thờ nhìn giường bên cạnh, ga giường trắng thấm đầy máu đỏ như vừa có một vụ giết người ở đó vậy.
” Phu nhân.” Thần Tự mở cửa đi vào. Thấy cô vẫn đang ngây ngốc nhìn giường bên cạnh, vội giải thích.
” Thiếu gia đi Thượng Hải rồi ạ.”
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu. Lúc nãy, cô đã nghe rõ hết.
Thần Tự lắc đầu, ” Phu nhân, thiếu gia chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô cả. Chuyện tình nhân đó cũng là để bảo vệ cô.” Nói xong anh ta đi ra khỏi phòng.
Tiêu Tiểu Diệp không nói gì.
” Tin tưởng anh một lần, khó vậy sao?”