*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão phu nhân nghe Hàn thị nói thì ra vẻ hài lòng, lại ân cần hỏi han Phùng Dạ Vân. Được một lúc sau, Vu ma ma ghé vào tai lão phu nhân bẩm báo mấy câu, lão phu nhân nhấp ngụm trà, thong thả phân phó:
– Hôm nay trên triều có sự vụ quan trọng, mấy người lão Đại không hồi phủ sớm được, tạm thời ai về viện nấy, chiều nay theo lệ dùng cơm đoàn viên.
Lão phu nhân cũng không đợi mọi người nghe hết, liền sửa soạn đứng dậy, dắt theo Phùng Dạ Vân vào trong, bên ngoài sảnh, lần lượt các phu nhân ra về, đám tiểu thư cũng nối gót theo sau. Nguyễn thị nghênh ngang chen qua mặt đại phòng đi trước, Đại phu nhân hừ lạnh, nhưng cũng không gây ra cái gì với tứ phòng vô lễ.
Gia Hỷ nhìn trời cũng đã không còn sớm, lúc sáng thỉnh an chỉ ăn qua một chút ở viện lão phu nhân, nàng giữ ý không dám ăn nhiều, bây giờ bụng cũng sôi lên. Vịnh Đóa liền chạy đến nhà bếp lấy một chút điểm tâm, là bánh đậu xanh sữa bò, ngọt thơm mà không ngán, mềm dẻo trong miệng.
Gia Hỷ nhìn đĩa sứ xanh ngọc, vẽ hoa mai đỏ, trên bày bánh vàng tươi thích mắt, chợt nhớ đến chiều nay dùng cơm đoàn viên, nàng mới hỏi qua. Hóa ra Phùng phủ thật không ít quy tắc, mỗi ba ngày một, thiếp thất di nương đều phải đến vấn an chủ mẫu, các phòng lại phải thỉnh an lão phu nhân. Buổi chiều mười lăm hàng tháng sẽ sang Ngọc Thực viện dùng cơm cùng nhau, tỏ ý đoàn kết gắn bó.
Gia Hỷ tiếp thu thông tin, lại nhớ đến thái độ mấy vị phu nhân đối lập nhau, không khỏi tò mò:
– Tam phòng hình như không được sung túc?
Vịnh Đan gật đầu:
– Tam lão gia là thứ xuất, nên không được lão phu nhân coi trọng!
Gia Hỷ ngạc nhiên:
– Thứ xuất?
Vịnh Đan khẳng định:
– Nhị phòng cùng tam phòng đều thứ xuất, nếu không đến bây giờ sao Nhị lão gia mới chỉ có một cái Huyện lệnh. Tam lão gia cũng chỉ một Biên tu Hàn lâm viện.
Gia Hỷ hơi im lặng, cả hai chức quan trên đầu thất phẩm, tam phòng có ba đứa trẻ hai người lớn, giật gấu vá vai thì mới tạm đủ, may mà Tam lão gia yên phận không nạp thiếp thất!
– Tứ phu nhân rất được lòng lão phu nhân?
Vịnh Đan vừa rót thêm chén trà nóng hầu nàng ăn bánh, khói trà tản mát trong không khí, vừa trả lời:
– Tiểu thư quên rồi sao, Tứ phu nhân là cháu họ, gọi lão phu nhân là dì, thêm nữa, Tứ phu nhân vào cửa khi Tứ lão gia còn chưa có chút công danh gì, Tứ phu nhân là bỏ vốn riêng để Tứ lão gia đi thi, năm lần bảy lượt thi văn đều không có nổi một cái tú tài. Tứ phu nhân liền lo lót để Tứ lão gia có một cái võ quan, dần dần mới lên được làm Phó tướng, bảo vệ phía nam kinh thành!
Phó tướng cũng là ngũ phẩm đi, Nguyễn thị đối nhân xử thế như vậy, lão phu nhân ắt hẳn vừa lòng, hơn hết, Phùng Dạ Vân giống tính cách Nguyễn thị, lanh lợi lảnh lót bên tai lão phu nhân, mua một chút tâm tư của bà, hẳn là một bước tính toán tốt. Chỉ đáng tiếc, Tứ phu nhân không thể sinh nở nữa, bằng không cũng không nâng một di nương lên bên cạnh. Gia Hỷ cảm thán:
– Tứ phu nhân giỏi giang là thế, vẫn phải chia sẻ Tứ lão gia với Mã di nương đó sao?
Vịnh Đóa nhìn quanh rồi nhỏ giọng:
– Từ khi em và Vịnh San vào phủ, đã nghe mấy bà tử trong nhà bát quái rằng, sau khi sinh Ngũtiểuthư, Tứphunhâncóhoàithaithêmmộtlần, đạiphuđãcoirõđólànamhài, đượcbốnthángthìmấtđi. Tứphunhânsaulầnđócũngkhôngmangthai được nữa. Chuyệnnàyliênquan đến đại phòng, lãophunhânkhiđócấmtúcĐạiphunhân, sauĐạilãogiaphảitìmcáchđểtiếncửTứlãogia, thìTứphòngmớiđể yên choĐạiphòng!
Vịnh San nhíu mày, suỵt một tiếng:
– Nóibậy! Hàmamahaytùytiệnmồm mép ngươilạimuốnhọc theo, lãophunhânđã cấm nhắc đến, đừngđểbịphạt!
Vịnh Đóa bĩu môi, không nói gì nữa, đem đĩa sứ trên bàn trả phòng bếp, tiện thể nhận bữa trưa. Vịnh Đan lau dọn bàn, nhìn vẻ mặt tò mò của Gia Hỷ, không nhịn được cũng đem một số chuyện nói ra:
– Em cùng Vịnh Đóahầu người từkhingườinămtuổiđếnbây giờ, tiểuthưcũng đã sắpxuấtgiá, Phùnggiasaumườilămtuổi đều làmlễcàitrâmrồigảđi, tuy tiểu thưlà trưởng nữ, nhưngnếungườicứvắnglặngnhưvậymãi, sợ rằng sẽkhông được mốihôntốt!
Gia Hỷ nghe mấy câu chân tình thì hơi ứa nước mắt, gật gật đầu rồi quay mặt vào trong:
– Hai em dùng phần cơm của ta đi, ta ăn không vào!
Vịnh Đan thở dài, sau khi tiểu thư nàng tỉnh dậy, tính cách cũng thay đổi nhiều, thường ngày, tiểu thư chỉ ở trong viện, nếu không cần phải đến thỉnh an cũng tìm cách trốn thỉnh an, mỗi câu nói đều nhắc đến “Trường Thịnh ca ca”, si tâm Lữ Định Ân sẽ đến hỏi cưới mình. Nay tiểu thư còn hỏi chuyện các phòng, quan tâm đến phủ sự, Vịnh Đan muốn nhân cơ hội này nhắc nhở tiểu thư lưu tâm đến chuyện hôn sự mai sau.
Bữa trưa dùng xong thì mấy bà tử gia nô từ đại phòng đến, giúp đỡ Gia Hỷ thu dọn về lại Tĩnh U viên. Hà ma ma được trả lại hầu hạ nàng, nhìn Gia Hỷ mắt có hơi ướt, Gia Hỷ vỗ vỗ tay bà, cũng không nói gì trước mặt đông người.
Lão phu nhân cho hai gã thô sử đem bành kiệu* của chính bản thân đến đưa Gia Hỷ về viện, đây là ân huệ đặc biệt đi. Gia Hỷ nhìn cỗ kiệu chạm long quỳ hổ phục, mái cũng che bằng gấm Tô Châu đỏ tươi mà lòng có chút kính sợ. Hà ma ma đỡ nàng lên kiệu ngồi, thì thầm vào tai:
– Là lão phu nhân coi trọng người!
Gia Hỷ lắc đầu, cái này là lão phu nhân muốn hạ uy phong của đại phòng, nàng đứng ở giữa như cá nhỏ trong hồ sen, người nào đấu nhau nàng cũng thiệt. Gia Hỷ trên kiệu lắc lư đi về. Hai bên Phùng phủ trân cầm dị thảo, đường đi qua hoa viên quanh co vô cùng, đi ba bước đụng giả sơn, năm bước có cổ thụ, mười bước một tiểu đình, cảnh sắc vô cùng mê hoặc.
Một hồi sau, Gia Hỷ cũng đến được viện, Tĩnh U viên cảnh cũng như tên, trước sân mấy khóm hoa nở muộn, vắng vẻ thanh lặng, cái nắng vàng vọt đầu đông càng thêm thê lương.** Hà ma ma móc hầu bao thưởng cho mấy phu kiệu cùng bà tử dọn dẹp viện, Vịnh Đan dìu nàng vào khuê phòng, Vịnh Đóa rót ấm trà nóng đã được pha sẵn.
Khuê phòng tịch mịch, một bình phong thêu sen chắn ngang nơi tiếp khách và giường ngủ, cạnh giường một tủ nhỏ có đèn liên hoa, rèm vải lụa mỏng màu đào nhạt, thả chạm sàn trải thảm mềm.*** Chỉ là trên bàn phấn gỗ đỏ, có một chiếc gương lưu ly tráng thủy tinh, Gia Hỷ hơi kinh ngạc, gương thủy tinh này chắc hẳn là cống phẩm đi, luận về vai vế trong nhà, nàng không thể có được, luận độ ân sủng lại càng không.
Vịnh Đan thấy gương mặt bỡ ngỡ của nàng trong gương, mỉm cười:
– Chiếc gương này là hồi môn của Lữ phu nhân năm đó, sau để lại cho người, mấy lần Nhị tiểu thư sang quấy đòi đều bị lão gia gạt đi!
Gia Hỷ nghĩ thầm, nếu như vậy không phải quan hệ giữa mẫu thân và phụ thân rất tốt sao, phụ thân mới không đành lấy đi gương lưu ly này. Có điều nàng mới mười hai tuổi, Đại thiếu gia đã mười lăm, nghĩa là trước khi mẫu thân nàng vào cửa ba năm phụ thân đã qua lại với Hàn thị đó, nhưng vì lý do gì không nạp luôn Hàn thị, đợi mẫu thân nàng qua đời mới rước về?
Gia Hỷ mải mê suy nghĩ một hồi, Hàn ma ma mới nhắc nhở:
– Tiểu thư, cũng sắp đến giờ đi Ngọc Thực viện rồi!
Gia Hỷ gật gật đầu, ra sau mộc dục phòng chuẩn bị tắm gội, thay đổi phục trang, xong xuôi cũng vừa vặn giờ đi. Gia Hỷ đi bộ, trong phủ ngoài lão phu nhân, nếu không ai có việc gì đều phải đi bộ, trừ khi người đó được đặc cách, thai nghén sinh nở, bị thương, đau ốm. Hoặc ngày tuyết rơi dày vạn bất đắc dĩ phải ra ngoài.
Ngọc Thực viện làm một trong tổ hợp tam đại viện từ đường, đường dần vào viện đi qua hồ cá nhỏ, thả bèo nuôi cá chép đỏ, qua cầu gặp một khuyết môn**** vào trong nhìn phải là Ngọc thực viện, ngó trái là Cẩm y hiên, chính giữa là Giảo môn, qua Giảo môn là Từ đường. Nữ nhân ngày thường không được đến Từ đường bái lạy, nên cũng chỉ quỳ ở Giảo môn hành lễ. Hai bên Ngọc thực viện để dùng thiện, mà Cẩm y hiên chính là nơi giữ gìn lễ phục, quan phục, đồ ngự ban các đời trước hoặc không dùng đến.
Một gia tộc đã mấy đời phụng sự triều chính, phủ đệ nằm giữa kinh thành nơi địa thế tốt nhất, thì quy củ trong nhà cũng không thể nào ít được. Gia Hỷ hít một hơi, cẩn thận vào sân, nhìn trên trần hành lang cũng được treo đèn lục giác***** sang quý, trong phòng đều đốt trăm ngàn nến lớn cháy rực rỡ.
Lão phu nhân một bàn riêng, trên cùng giữa viện, đang được Vu ma ma kiểm tra bày biện. Dưới lão phu nhân bốn bộ bàn gỗ xếp đối xứng dành cho lão gia phu nhân các phòng. Thiên điện bên trái cách một bình phong là dành các tiểu thư, ngược lại bên phải dành cho thiếu gia. Nam nữ lên năm đã phân biệt, Phùng phủ đặt nguyên tắc này lên hàng đầu. Bởi vậy nữ nhân Phùng gia trăm năm đều tiếng tốt, tuy nhiên Phùng gia lại không đẩy người vào tranh sủng trong cung, vì thế tuy phú quý nhưng chưa nổi một cái tước phong.
Gia Hỷ loay hoay ngoài điện, nhìn từ xa đã thấy Phùng Dạ Vân một mình đến, tay phất phơ khăn lụa màu lựu, nhìn thấy Gia Hỷ liền đoan trang mỉm cười nhưng không thi lễ:
– Trưởng tỉ an hảo!
Gia Hỷ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng vẽ một nụ cười lên miệng:
– Muội muội đến thật sớm!
Phùng Dạ Vân thơn thớt nói chuyện:
– Chẳng phải tỉ tỉ đến sớm hơn muội đấy ư, muội đây là thèm lẩu Tứ xuyên****** không chịu nổi!
Gia Hỷ cũng phím chuyện nàng vài câu, biết được từ trưa biểu thiếu gia Hàn phủ có ghé qua thăm Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân. Một khắc sau, trong sân đã đông đảo tiếng cười nói. Đại lão gia đi trước, theo chân ông là Đại phu nhân nắm tay Phùng Gia Hảo, còn Phùng Gia Hòa thì không thấy đâu.
Đại phòng đã vào sân, Phùng Gia Hỷ cũng không thể tiếp chuyện với Phùng Dạ Vân được nữa, liền đến cạnh Đại lão gia:
– Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân!
Đại lão gia gật đầu một cái:
– Con còn mệt nhiều?
Gia Hỷ lắc đầu:
– Nữ nhi ở ngoài căn viện trống kia đã thấy khỏe khoắn, hôm nay mẫu thân cũng đã chuyển con về lại Tĩnh U viên.
Đại lão gia chỉ về phía sau Hàn thị:
– Ra sau cùng mấy tỉ muội chuẩn bị vào trong!
Gia Hỷ thi lễ một cái, cẩn thận chào Hàn thị:
– Mẫu thân an hảo!
Hàn thị tỏ vẻ rộng rãi, thân thiết nắm tay Gia Hỷ đi bên cạnh, đẩy Phùng Gia Hảo sang một bên. Gia Hỷ mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân đi thêm một đoạn thì nghe tiếng hai thiếu niên:
– Phụ thân, mẫu thân!
– Lão gia, phu nhân!
Phùng Gia Hảo cũng vui vẻ chạy ra trước:
– Đại ca, biểu ca!
Phùng Gia Hảo lúc này mới thấy Phùng Gia Hòa đứng sau hai người họ, một thân y phục hoa cúc màu vàng tao nhã, tay đang nắm sáo ngọc, hơi bĩu môi:
– Biểu ca là tặng Tứ muội sáo ngọc này?
Phùng Gia Hòa nhìn qua biểu thiếu gia, thấy hắn không nói gì, mới rụt rè:
– Là muội muội thích sáo ngọc này, nên biểu ca cho muội.
Chữ “cho” và “tặng” tuy đồng nghĩa nhưng khác sắc thái, Phùng Gia Hảo cũng không nói gì nữa. Nhưng Đại phu nhân thì thay đổi sắc mặt, có hơi liếc nhìn biểu thiếu gia.
Gia Hỷ nhìn thẳng lên, Đại thiếu gia Phùng phủ không hổ danh dòng dõi nhà quan, vóc dáng cao gầy, hơi xanh xao, một thân áo nhạt màu khoác ngoài, bạch y bên trong, tay cầm quạt giấy có viết thơ từ, thanh nhã thật thanh nhã! Biểu thiếu gia thì khác hẳn, vóc người khỏe mạnh, y phục lụa tím sẫm, gương mặt anh tuấn nhưng có đáy mắt có ánh nhìn âm hiểm, nụ cười cũng nửa vời!
Đại thiếu gia lướt qua Gia Hỷ một chút đánh giá, lại chào hỏi tự nhiên:
– Đại muội hôm nay cũng đến? Thường ngày muốn nhìn thấy muội cũng không dễ!
Gia Hỷ thi lễ một cái, đối đáp có lệ:
– Đại ca an hảo!
Biểu thiếu gia tiến đến một bước, chấp tay ngang ngực:
– Ra mắt Đại tiểu thư!
Gia Hỷ lùi lại một chút, đứng sau Vịnh Đan Vịnh Đóa:
– Hàn thiếu gia hữu lễ, Gia Hỷ không dám nhận!
Từ trước cửa, Vu ma ma đã lên tiếng:
– Lão phu nhân mời mọi người vào trong!
—————————
* bành kiệu
** Tĩnh U viên
*** khuê phòng Phùng Gia Hỷ
**** khuyết môn
***** đèn lục giác
****** lẩu Tứ Xuyên