Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 4 - Chương 4: Lửa Trời Không Tắt

trước
tiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo chân Đại lão gia, Đại phu nhân, Gia Hỷ nhanh chóng vào trong, sau khi qua loa bái kiến, các tiểu thư, thiếu gia liền nhanh ra sau bình phong.

Gia Hỷ ngồi xuống đầu tiên, bàn tròn xoay được, mỗi người một phần lẩu Tứ Xuyên, cùng mười mấy món mặn, mười mấy món rau, lại thêm mười mấy loại điểm tâm khác. Sau lưng mỗi tiểu thư đều có kẻ hầu người hạ chọn món gắp món.

Bởi vì bên ngoài lão phu nhân vẫn chưa khai tiệc, còn đang nói chuyện, nên trong này, các nàng vẫn chưa động đũa. Tiếng đối đáp rõ mồn một vang vang vào tai các nàng.

Đại phu nhân Hàn thị tươi cười đứng lên nhìn lão phu nhân:

– Con dâu có việc này xin ý của mẹ!

Lão phu nhân gật đầu, có Đại lão gia ở đây, bà cũng không tiện làm khó Hàn thị:

– Nói đi.

Đại phu nhân nhìn qua Đại lão gia một giây, mới mở miệng:

– Hàn gia nhị thiếu cũng là biểu huynh đệ đám nhỏ trong phòng, nay lên kinh học tập, cũng không có nơi nào thuận tiện ở lại hơn phủ chúng ta, lại cùng độ tuổi với Cẩm nhi, để cả hai giúp nhau dùi mài cũng là điều tốt.

Lão phu nhân im lặng nghe Đại phu nhân nói hết. Hàn gia dù gì cũng là phú quý gia tộc, nếu không làm sao có đến hai đứa con dâu họ Hàn vào cửa bà. Chỉ là Hàn gia không có phủ đệ ở kinh thành, vẫn sinh sống tại Bình Thành nên mới gởi gắm Hàn gia nhị thiếu đến, gia sư dạy một cũng là dạy, dạy hai cũng là dạy, hơn hết tiện dịp bán cho Hàn gia một cái nhân tình đi. Vả lại chi phí của hắn chính là do Đại phu nhân bỏ ra. Lão phu nhân nhanh chóng đồng ý, còn khoa trương gọi biểu thiếu gia đến dặn dò vài câu.

Phùng Gia Hòa ngồi bên trong bình phong, cố nghe hết động tĩnh bên ngoài, khi biết tin biểu thiếu gia được ở lại Phùng phủ, liền bày ra sắc mặt vui mừng. Gia Hỷ chăm chú nhìn xung quanh, trừ Phùng Gia Hòa kích động, còn lại đều an an tĩnh tĩnh, Phùng Gia Hảo đang săm soi đôi hài đỏ đính lông vũ của Phùng Dạ Vân, không biểu lộ gì.

Bây giờ mấy hạ nhân mới bắt đầu đốt lò nấu lẩu, khói bay nghi ngút thơm phức. Lão phu nhân nhìn xuống dưới thấy trống một ghế, liền bực nhọc:

– Lão Ngũ đâu?

Đây chính là hỏi Ngũ lão gia Phùng Dư, Ngũ phu nhân vội vã đứng dậy:

– Thưamẹ, mấyngàynay, Ngũgiađềukhôngvềphủ!

Lão phu nhân trừng mắt, gằn giọng:

– Cướiphải một nươngtửnhưphu nhân, lãoNgũkhôngvề cũng khôngtrách được. Cáibụngphunhânbaogiờmớicóthểcóhài tử. Ngườitanóicâyđộckhôngtrái…

Lão phu nhân dai dẳng nói, Tứ lão gia nhìn ra vẻ ái ngại của Ngũ phu nhân liền xuề xòa:

– Mẹ, thôinào, lâungàymớiđượcdịpđoàn viên, ailạikhôngbiếtlãoNgũquanhnămchỉnằmởsòngbạc, cứkệđệấy. Chúngtadùngcơm!

Lão phu nhân chuyển ánh mắt âu yếm sang nhìn Tứ lão gia, mềm hẳn giọng:

– LãoTứthậttốt, cònnóiđỡchongườikhác!

Lại nhìn sang Tứ phu nhân cười cười:

– Mễ Di, trênbàntacónhođỏconthíchăn, mùađôngnămnaysợ rằng khôngcòn nữa. Vumamađemxuống cho Tứphunhân.

Nguyễn thị thơn thớt đỡ hộ Vu ma ma, nhìn lão phu nhân trách móc:

– Mẹ cũng thích nhođỏ, condâuhiếu kính mẹcảphầncondâu!

Thật là một mảnh mẫu từ tử hiếu. Đại lão gia có chút chướng mắt, ho khan một tiếng, cộc cằn nói:

– Dùngcơmthôi!

Lúc này từ bên chính sảnh mới bắt đầu im lặng, tiếng lò than nổ tí tách, lẩu sôi ùng ục. Đến khi trời tối hẳn, bữa cơm đoàn viên này mới dùng xong. Gia Hỷ đem bụng no kềnh đi về lại Tĩnh U viên.

Hà ma ma phủi phủi mưa bụi trên áo Gia Hỷ, lại đốt thêm nến lên, miệng bàn luận chuyện xảy ra ở Ngọc Thực viện vừa rồi, Gia Hỷ cũng tò mò nên không ngăn cản, Hà ma ma được sức nói:

– Tiểuthưkhôngbiếtchứ, nói Ngũ lãogialà một tayphágiachi tử cũngkhôngsaiđược. Từthờithiếuniênđếnbây giờ nếukhôngđếnkỉviệnchínhlàvôsòngbạc, Ngũphu nhân khi gảvàocửacóhồimônkhakhá, vềsaudầndầncầmbánđểtrảnợchoNgũlãogia!

Gia Hỷ ngồi trên giường, ngâm chân vào thảo dược, nàng gợi chuyện:

– Tổ mẫu để yên cho Ngũphunhânlàm vậy à?

Hà ma ma lắc đầu:

– Lãophunhânhiểnnhiênsợmấtmặt nên khôngchođemrangoài, nhưngcũngkhôngchịubỏbạcragiúp. CuốicùngĐạiphunhântrảgiáhời mua hếttàisảncủaNgũphunhân!

Gia Hỷ nhíu mày:

– Họlàđườngtỉ muội cơmà?

Hà ma ma sống trong Phùng phủ đã lâu, mấy loại thâm cung bí sử trong gia tộc đều nắm rõ, nay có dịp liền như núi lửa trào ra kể lể:

– Đạiphunhânvàocửatrước, khi đó Ngũlãogiamớigâyraánmạng, Đạilãogiatốnkhôngíttiềnbạccông sức để bịt miệng nhànạnnhâncùnglo lót Hìnhbộ.

Vịnh Đóa đem nước rửa mặt cho Gia Hỷ, nghe đến đó liền xác nhận:

– Cáinàymấybà tử làmviệcnặngcókểchoemnghemộtlần! Ngũlãogiavìmênươngtử một têngác cổng sòngbạcmàcưỡnghiếpnàngta, khôngngờnươngtửkia cứng rắn, thàchếtchứkhôngchịunhục.

Gia Hỷ nghe mà kinh hãi, hơi sờ sợ mới hỏi:

– Phuquânnàngtathếnào?

Hà ma ma bĩu môi dài thượt:

– Thôiđi, đànông một đámbạctình, lãophunhânđemchohắnmấycôhầugáinontơtrẻđẹphắnliềnrút đơn kiệnNgũlãogia, tự nhận mười gậytộivukhốnggâyrốicôngđường.

Gia Hỷ càng nghe càng thất kinh, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu, Hà ma ma không nhận ra, lại nói tiếp:

– Ngũ lão gialầnđóvìngườicùngđãchếtrồi, nênmớibịcáiánphạt 100 lượng vàngnộpquỹcông, nếusaunàytáiphạmsẽbịđưađiđày.

Vịnh Đóa, cúi xuống lau chân Gia Hỷ, kể lễ:

– VậymàNgũlãogiavẫnchứngnàotậtđấy, saulạilàmnhụcNgũphunhân!

Gia Hỷ nhớ lại dáng người mảnh dẻ tính cách nhút nhát của Ngũ phu nhân ban chiều, thở dài:

– Chắclàbịtrúngkế!

Hà ma ma nhìn quanh, thì thầm:

– LàĐạiphunhânmờiNgũphunhânđếnphủdùngtrà, thưởnghoa. Đạiphunhânmộtphútđiđâukhôngrõ, NgũlãogiabắtgặpNgũphunhântrongvườnhoaliềngiởtròđồibại. Ngũphunhânthấtthân, lộrangoàiHàngia chỉ có đườngxuấtgia, màNgũlãogiaphạmmộttộinữasẽbịđiđày, nênlãophunhânmớiđemlễsangxincướiNgũphunhânvề. BởivậynênđếngiờNgũphunhânvẫnchưahoàithai, lãophunhânluônđaynghiến!

Vịnh Đan lúc này mới vào phòng, nghe mấy câu thủ thỉ liền trừng mắt:

– Tiểu thư còn chưa đến tuổi đính hôn, các người đã kể những chuyện kinh sợ như vậy?

Hà ma ma gượng gạo cười ra ngoài, Vịnh Đóa huých vào vai Vịnh Đan:

– Giỏi cho cáithanhtaonhàcô!

Gia Hỷ nhìn mấy người họ, trong lòng cũng nhận biết một chút, Vịnh Đan tính tình mẫu mực thùy mị, cũng trưởng thành hơn Vịnh Đóa nhiều lần. Hà ma ma cũng chỉ là vú nuôi tầm thường, không phải người mẹ cả cài vào nhưng cũng không phải hồi môn của mẫu thân nàng. Gia Hỷ ngắm Vịnh Đan đoan trang sắp xếp bàn phấn, chăm đèn thổi nến buông rèm liền buộc miệng:

– Hôm nay Vịnh Đan trực đêm đi!

Vịnh Đan nhún chân một cái, mềm mại trả lời:

– Vâng!

Dưới thân giường chủ tử có một giường nhỏ chỉ bằng một phần ba dành cho tì nữ trực đêm nằm, trong đêm chủ nhân có sai bảo gì thì thuận tiện mà nghe thấy.

Trời cũng đã khuya, Vịnh Đan sau khi hầu Gia Hỷ lên giường cũng nằm xuống. Gia Hỷ ho nhẹ mấy tiếng, bắt chuyện:

– Emnămnaybaonhiêutuổi?

Vịnh Đan trở mình, hơi thở hòa vào khí lạnh cuối thu:

– Emđãmườilăm!

– Thế Vịnh Đóacũngmườilăm?

– Không, tiểuthư, Vịnh Đóa mớichỉmười ba.

Mười lăm tuổi ở cổ đại cũng sắp lấy chồng đi, Gia Hỷ hơi tiếc người tì nữ này, liền ướm hỏi:

– Khinàoemrờiphủxuấtgiá?

Vịnh Đan cười hơi chua chát:

– Emlàmgìcónơinàođểđi!

Trong bóng tối mờ mờ, gió xào xạt trên mái nhà thổi buốt buốt, tiếng thì thầm hai chủ tớ cũng lẫn vào làn hơi ấy.

Vịnh Đan là con gái một Huyện thừa(1), một năm nọ nơi này bị lũ quét, vỡ đê, khi ấy Thái tử làm Khâm sai Đại thần chỉnh lý đê điều đến, liền quy kết phụ thân nàng vô trách nhiệm, đày đi biên ải mười năm. Phụ thân nàng sức khỏe yếu, tuổi cao, ngã bệnh mà mất nơi tha hương. Huynh trưởng nàng khi ấy để có tiền đưa thi thể phụ thân về, liền nghe theo lời chị dâu, bán nàng làm nô.

Gia Hỷ đau lòng, mỗi người một cảnh, không ai chắc rằng mình có sung sướng hơn người khác không. Nàng im lặng thở đều rồi chìm dần vào giấc ngủ. Trên mái nhà, hừng đông đã hửng, có tiếng chim nhảy nhót chào ngày mới.

Gia Hỷ ngủ chưa được bao lâu thì Hà ma ma đánh thức nàng dậy, Đại phu nhân cho người gọi nàng sang bên đó dùng bữa sáng. Vịnh Đan Vịnh Đóa đều ngạc nhiên hết mực, trước giờ Đại phu nhân coi tiểu thư như không khí nay đột nhiên gọi nàng đến. Chưa hẳn đã là điều tốt.

Gia Hỷ nhanh chóng rửa mặt, chải đầu đổi xiêm y nhanh chân đi. Khi nàng đến cửa viện Đại phu nhân, cùng lúc gặp Phùng Gia Hòa. Phùng Gia Hòa gật nhẹ đầu chào nàng, chân hơi nhún xuống:

– Trưởng tỉ!

Gia Hỷ vươn tay đỡ nàng, vừa đỡ vừa lắc đầu:

– Tứ muội không cần, đều là tỉ muội trong nhà cả!

Phùng Gia Hòa hơi gật đầu, đi sau nàng một chút vào trong. Gia Hỷ nhìn lên bàn, thức ăn đã được nhà bếp đưa lên hơn một nửa, nhưng Đại phu nhân chưa thấy ra. Nàng cũng không dám ngồi, thận trọng nép một bên nhìn đám người hầu luôn tay luôn chân. Viện Đại phu nhân tinh xảo trang trí vô cùng, bàn gỗ Hoa Lê, chạm họa tiết cá chép hóa long khảm xà cừ trân quý(2).

Gia Hỷ cùng Phùng Gia Hòa đợi lâu thật lâu, Phùng Gia Hảo mới đỡ Đại phu nhân từ trong phòng đi ra, Gia Hỷ thi lễ, thân mật chào hỏi:

– Mẫu thân anhảo!

Phùng Gia Hòa tiến lên một chút, thảo mai đưa đẩy:

– Mẫuthân! Hômnaysắc mặt mẫuthântốtquá! Chắccanhdưỡngsinhđã cótácdụng!

Đại phu nhân liếc hai nàng một cái, nhàn nhạt trả lời:

-Ngồiđi!

Phùng Gia Hòa hơi khựng lại, Phùng Gia Hảo hất qua vai Phùng Gia Hòa, mỉm cười kín đáo. Gia Hỷ nhíu mày, đợi Đại phu nhân ngồi xuống mới dám ngồi. Bữa cơm diễn ra trong im lặng, nhạt thếch. Một hồi lâu, Đại phu nhân mới lên tiếng:

– Trong viện biểu thiếugia, cómộtnôtìdámrùquyếnchủtử. Cácconnghĩnênxửlýthếnào?

Gia Hỷ trộm mắt nhìn quanh, Phùng Gia Hảo đắc ý lén cười, Phùng Gia Hòa tay hơi run, thần sắc không được tự nhiên. Đại phu nhân lơ đễnh:

– GiaHỷ, conlàTrưởngtỉ, chuyệnnàycongiải quyết ra sao?

Nghe chỉ đích danh, tim Gia Hỷ muốn nảy khỏi lồng ngực:

– Mẫuthân, theocon… nôtìkianênđuổiralàmvườn, tránhgặpgỡbiểuthiếugiathêm!

Phùng Gia Hòa tái mặt, tay cầm đũa không vững. Đại phu nhân cười âm hiểm:

– Loạikhôngbiếtthânbiếtphận, cốchấptrèocaođó, tốtnhấtnêngảđilàmthiếpchongườita, cóchínhthêquản, mớikhônglăngloàn được!

Phùng Gia Hòa đánh rơi đũa xuống nền đất, leng keng mấy tiếng, nàng ta sợ hãi, vội đứng lên:

– Nữnhithấtthố!

Đại phu nhân chỉ vào tì nữ thiếp thân bên cạnh Phùng Gia Hòa, phất tay:

– Hầuhạchủtửthấtlễ, lôirangoàiđánh hai mươi trượng, bỏđóiba ngày!

Phùng Gia Hòa nhắm mắt im bặt, hai hàng lệ chảy xuống, chỉ dám lắp bắp:

– Tạmẫu thân quantâm!

Tì nữ kia bị hai gia đinh lôi đi, cũng không dám la hét xin tha mạng, cứ thế lặng lẽ bị kéo lê khuất mắt. Tim Gia Hỷ rơi bình bịch, hai mươi gậy bỏ đói ba ngày, cái này chính là muốn lấy mạng người. Đại phu nhân giết gà dọa khỉ, có điều con khỉ Phùng Gia Hòa này quá nhát gan, đã sợ đến đứng không vững. Phùng Gia Hòa không dám nhìn thẳng:

– Mẫu thân, conthấykhôngkhỏe, conxinphépvềlạiviện.

Đại phu nhân ừ một tiếng, Phùng Gia Hòa vừa đi tới cửa, Đại phu nhân mới nói thêm:

– Biểuthiếu gia đếnphủta làm khách, có chuẩnbịquàtặng, phầncủacácconmẫuthânđãđưađếnviện.

Phùng Gia Hòa hơi ngập ngừng nhưng không dám quay lại, cúi đầu một mạch đi thẳng. Gia Hỷ không ăn nổi cơm nữa, trong miệng như rơm khô, khó nuốt vô cùng. Bữa cơm nặng nề trôi qua. Xong bữa, Gia Hỷ hầu Đại phu nhân súc miệng. Đến khi nàng chuẩn bị ra về, Đại phu nhân mới đưa đến mấy mươi súc gấm Tô Châu:

– Conchọnramấyloạithíchhợp, rồiđưa đi may áo, tathấyxiêm y con khôngnhiều!

Gia Hỷ tuân lời, chọn một súc vàng hoa mẫu đơn, một súc hồng thêu hoa cúc (3). Đưa Vịnh Đan đem về viện. Gia Hỷ đi chưa khuất bóng, Phùng Gia Hảo đã dậm chân hậm hực:

– Đángchết! Súclụahồng kia phảicủanữnhi!

Đại phu nhân híp mắt nhìn theo:

– Hừm! Lãogiakhôngtựmìnhnói, mẫuthânphảitốnbạc cho đứa con của Lữthịư?

——–

(1) Huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện.

(2) Bànhọa tiết cáchéphóalong khảm xà cừ:

(3) Gấm TôChâumàGiaHỷchọn:


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.